“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đàm Thuần Chi thật sự không nhớ ra được người này,
tất cả kẻ thù của anh đều đã chết sạch.
Ông lão vén tóc lên, để lộ vết sẹo gớm ghiếc trên trán, một vết thương lớn như
bị búa chém vào. Với vết thương như thế chẳng ai có thể sống sót, kẻ này rõ
ràng không phải là con người.
“Ngươi còn nhớ không? Năm xưa chính tay ngươi đã chém xuống vết thương
này.” Lão ta nhìn Đàm Thuần Chi với ánh mắt đầy hận thù, như muốn róc từng
miếng da thịt của anh.
Đàm Thuần Chi cau mày, không tin nổi: “Giang Hòa, ngươi chưa chết sao?
Không… điều này không thể!”
“Dĩ nhiên là không thể, nhưng nó đã xảy ra.” Giang Hòa cười lạnh. “Thật lạ
lùng, ta cũng nghĩ mình đã chết chắc, nhưng ai ngờ khi ta mở mắt tỉnh dậy đã
qua cả ngàn năm. Thế giới này thay đổi quá nhanh, hoàn toàn không còn như
trong ký ức của ta nữa. Nếu không nhờ có người nói cho ta biết, rằng ngươi vẫn
chưa hồn tiêu phách tán, ta sao có thể cuồng dại đi trả thù thế này? Ngươi có
biết, để tìm ngươi ta đã tốn hơn mười năm công sức.”
“Ai đã nói cho ngươi?” Đàm Thuần Chi không lo lắng cho an nguy của mình,
bởi anh vốn đã là ma, nhưng Trần Mộc Miên thì không. Cô khó khăn lắm mới
được đầu thai, anh không muốn cô phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Giang Hòa cười điên cuồng: “Đàm công tử, là một kẻ mà ngươi không bao giờ
có thể ngờ tới.”
Vừa dứt lời, Giang Hòa kéo một cái cần gạt. Ngay lập tức, bể nước nơi Trần
Mộc Miên đang nằm bắt đầu chìm xuống một chiếc quan tài pha lê, chất lỏng
đỏ thẫm nhanh chóng ngập kín. Trần Mộc Miên vùng vẫy trong đau đớn, Đàm
Thuần Chi định đập vỡ quan tài nhưng sức mạnh của anh bị đẩy ngược lại,
khiến anh bị thương.
Giang Hòa cười lớn: “Vô ích thôi. Đây là quan tài được ngâm trong nước phù
chú, chuyên khắc chế sức mạnh của ngươi. Ta muốn ngươi phải trơ mắt nhìn nữ
nhân ngươi yêu chết thêm một lần nữa.”
Đàm Thuần Chi ngừng mọi hành động, quay phắt lại nhìn Giang Hòa. Anh lao
tới trước mặt Giang Hòa trong chớp mắt, nhanh đến mức hắn ta không kịp phản
ứng, đã bị anh bóp chặt cổ.
Giang Hòa kinh ngạc: “Sao… sao có thể, ngươi… sao có thể chạm vào ta? Rõ
ràng kẻ đó đã nói…”
Đàm Thuần Chi cười lạnh: “Ta giết ngươi một lần, thì có thể giết ngươi lần thứ
hai. Dù kẻ đứng sau ngươi là ai, ta cũng sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không
được siêu thoát.”
Nói xong, anh bẻ gãy cổ Giang Hòa. Những lời lão ta chưa kịp nói ra đã tắc
nghẹn lại, lão ta chết ngay lập tức.
Đàm Thuần Chi rút hồn phách ra khỏi thất khiếu của Giang Hòa, vo tròn lại,
nắm chặt trong tay.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, ánh mắt anh đã thay đổi. Anh chạy tới bên quan tài
pha lê, nắm chặt tay lại đánh liên tiếp vào một chỗ. Hết lần này đến lần khác,
cho đến khi Trần Mộc Miên gần như ngạt thở, cuối cùng quan tài cũng bắt đầu
nứt ra. Với một cú đấm mạnh, Đàm Thuần Chi làm vỡ tan chiếc quan tài.
Cùng lúc quan tài vỡ nát, quả cầu ánh sáng trong tay Đàm Thuần Chi phát ra
tiếng kêu thảm thiết, bị thiêu cháy bởi chất lỏng đỏ sau đó bốc lên thành làn
khói trắng.
“Đàm Thuần Chi, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng rồi tắt lịm, khói cũng tan biến, hồn phách
không còn nữa.
Đàm Thuần Chi ôm lấy Trần Mộc Miên, cố gắng chịu đựng cơn đau rát do chất
lỏng đỏ gây ra.
Trần Mộc Miên nhìn Đàm Thuần Chi, trong mắt tràn ngập sự điên cuồng:
“Công tử, tại sao người lại đi gặp ả ta, tại sao? Người đã hứa sẽ không gặp ả ta
nữa mà.”
Toàn thân cô run lên, nỗi oán hận bùng phát, khóc lóc trong cơn cuồng loạn:
“Tại sao lại gặp ả ta, tại sao chứ!”
Đàm Thuần Chi ôm chặt lấy cô, không để cô làm tổn thương bản thân. “Đừng
sợ, mọi chuyện qua rồi, tất cả đã qua rồi.”
Dần dần, Trần Mộc Miên bình tĩnh lại, mất đi ý thức. Đàm Thuần Chi ôm cô
vào lòng, niệm chú, đặt một ấn chú lên đỉnh đầu của cô.
“Mộc Miên đừng nhớ lại, đừng nhớ bất cứ điều gì.”