Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Trần Mộc Miên khẽ động ngón
tay nhưng vẫn nằm im trên giường, không muốn cử động. Cô cảm thấy mình lạc
lõng, như đã ngủ rất lâu, không phân biệt nổi hôm nay là ngày nào.
A Nguyệt mở cửa bước vào, thấy cô đã tỉnh, mừng rỡ nói: “Mợ, cuối cùng mợ
cũng tỉnh rồi. Để con báo cho cậu biết.”
Trần Mộc Miên cảm thấy lạ lùng: “tỉnh rồi” là có ý gì?
Cô mơ hồ ngồi dậy, thay xong quần áo thì bà Đàm vội vã bước vào. Thấy cô
bình an, vẻ mặt của bà như vừa trút được gánh nặng: “Con gái à, cuối cùng con
cũng tỉnh rồi. Nếu con không tỉnh, má sẽ đau lòng chết mất.”
Trần Mộc Miên ngạc nhiên an ủi: “Má, sao má nói quá thế? Con chỉ ngủ một
giấc thôi mà, sao má làm như chuyện gì to tát lắm vậy?”
Lời vừa dứt, cả căn phòng trở nên im lặng. Bà Lý khẽ thở dài: “Mợ, mợ thật sự
không nhớ gì sao?”
Trần Mộc Miên bối rối, chẳng lẽ mình đã làm gì sao? Cô chỉ nhớ mình bị Đàm
Thuần Chi đưa vào mật thất, sau đó hai người đã trải qua một đêm… chẳng lẽ
mọi chuyện kỳ lạ đến thế?
Cô lắc đầu, thấp giọng hỏi: “Má, con đã làm gì sai sao?”
Bà Đàm thấy cô không biết gì, ánh mắt lộ vẻ thương hại: “Không nhớ cũng tốt,
đỡ phải lo lắng sợ hãi.”
Lời nói ấy càng khiến Trần Mộc Miên cảm thấy kỳ lạ hơn. Bà Lý chỉ bảo: “Mợ
đã tỉnh rồi là điều tốt. Nhưng bác sĩ nói mợ thân thể yếu, cần phải nghỉ ngơi thật
tốt, đừng ra ngoài trong thời gian này.”
Dù vậy, Trần Mộc Miên vẫn cảm thấy có chuyện gì đó, nhưng nhìn thấy bà
Đàm với má Lý rõ ràng không định nói thêm gì nữa. Sau khi họ rời đi, cô quay
sang hỏi A Nguyệt, nhưng A Nguyệt cũng chỉ đáp: “Mợ nên hỏi cậu, con không
dám nói gì cả.”
Một lúc sau, Đàm Thuần Chi mới bước vào. Thấy cô đang ăn sáng, anh ngồi
xuống cạnh, cắn một miếng chả giò cô đang cầm: “Thơm thật.”
Ánh mắt anh nhìn cô không phải đang thưởng thức món ăn, mà rõ ràng là có ý
đồ khác.
Trần Mộc Miên ngượng ngùng, đỏ mặt nói: “Nếu anh thích thì ăn hết đi.”
Đàm Thuần Chi không từ chối, nhưng thay vì tự ăn, anh cầm tay cô, buộc cô
đút cho anh ăn. Trần Mộc Miên nhìn cách anh ăn mà cảm thấy toàn thân mình
trở nên mềm nhũn, đặc biệt khi anh cố tình liếm ngón tay cô một cách đầy khiêu
khích. Cô lập tức rụt tay lại.
Cô thu hết can đảm để hỏi: “Anh đến đúng lúc lắm. Má nói hình như đã có
chuyện gì xảy ra, A Nguyệt còn bảo em đã ngủ suốt ba ngày, rốt cuộc chuyện gì
đã xảy ra?”
Đàm Thuần Chi không vội trả lời, anh thong thả ăn xong miếng chả giò rồi mới
đáp: “Em còn nhớ con bù nhìn mà em mang về không?”
Trần Mộc Miên gật đầu: “Anh phát hiện ra rồi à? Nó ở dưới gối của em.”
Anh xoa đầu cô: “Cô bé ngốc, lão già đưa cho em con bù nhìn ấy chính là kẻ đã
hãm hại Lưu Tuyết Kỳ.”
Trần Mộc Miên kinh ngạc: “Là hắn? Anh chẳng phải nói đó là ác quỷ sao? Hắn
tại sao lại muốn hại người?”
Đàm Thuần Chi nhìn cô một cách kỳ lạ, rồi lại nhìn đĩa chả giò trên bàn. Trần
Mộc Miên hiểu ý, vội vàng gắp một cái đưa cho anh. Đàm Thuần Chi cắn một
miếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô. Cô run rẩy, suýt làm rơi cái chả giò. Anh
bắt lấy rồi cười nhẹ: “Sao lại hậu đậu thế này?”
Trần Mộc Miên nuốt khan, cảm thấy trong người có gì đó khó chịu, vội khép
chân lại. “Em… em chỉ bị anh dọa thôi. Anh nói đi, lão già đó rốt cuộc có mục
đích gì?”
Đàm Thuần Chi khẽ nhếch môi, dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô nhưng
không nói ra. “Lão già đó hại người là để hồi sinh con gái hắn.”