Nghe mẹ nói, Trần San Na trong lòng cảm thấy dao động, thấy có lý. Nhưng
nghĩ lại, người ta chưa chủ động mà mình đã sốt sắng muốn gả, thì thật mất
mặt.
“Nhỡ ông ấy không để ý đến con thì sao? Má à, bao nhiêu công tử trẻ tuổi theo
đuổi con, chẳng lẽ không ai hơn được ông Vương sao?”
Dì Hàn không nghĩ vậy. Bà ta liếc nhìn con gái rồi cười nhạt: “Đám thanh niên
kia có bản lĩnh gì? Chẳng phải vẫn sống dựa vào cha má. Muốn mua cho con
một viên đá quý thôi cũng phải nhìn sắc mặt má chồng. Nếu con gả vào đấy, cãi
nhau hoài, chịu khổ là con thôi.”
“Nhưng ông Vương thì khác. Má nghe nói ông ấy tự thân lập nghiệp, cha má đã
mất từ lâu, mọi việc trong nhà đều do ông ấy làm chủ. Tài sản lớn như thế, gả
vào là làm bà chủ nhà.”
“Con muốn mua đá quý, quần áo gì cũng chỉ cần nói một câu, không cần nhìn
sắc mặt má chồng. Hơn nữa, má thấy ông ấy là người biết chiều chuộng phụ nữ,
so với đám thanh niên còn non nớt kia, ông ấy mới là người đáng để dựa vào cả
đời.”
Trần San Na nghe mẹ nói, cảm thấy có lý. Nhưng ông Vương lớn tuổi quá, chắc
hơn cô mười mấy tuổi: “Má đừng nói nữa, con không muốn gả cho ông già
đâu.”
Cô bực bội quay đi, dì Hàn không ngăn lại, chỉ thong thả khuấy tách trà, chẳng
biết đang nghĩ gì.
Trong khi đó, Trần Mộc Miên vẫn chìm trong cơn mê, ngủ li bì suốt năm ngày
mới tỉnh lại.
Đàm Thuần Chi luôn túc trực bên cạnh cô, không dám rời nửa bước, lo sợ cô sẽ
tỉnh dậy trong hoảng loạn.
Thuốc độc mà kẻ địch hạ lên cô kỳ lạ đến mức anh không thể giải được.
Điều đó khiến Đàm Thuần Chi vô cùng bất an, anh chỉ có thể chờ cô tỉnh lại,
xem cô nhớ được gì để tính tiếp.
Khi Trần Mộc Miên mở mắt ra, điều đầu tiên cô thấy là gương mặt tiều tụy của
Đàm Thuần Chi. Anh nằm bên cạnh, vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng. Cô
nhìn anh rất lâu mà không muốn đánh thức anh.
Đàm Thuần Chi cảm nhận được, mở mắt ra và vui mừng: “Miên nhi, em tỉnh
rồi?”
Nhưng Trần Mộc Miên có chút xa lánh. Cô nép vào góc tường, nhìn anh bằng
ánh mắt lạ lùng.
Không khí trong phòng trở nên gượng gạo, yên tĩnh đến mức có thể nghe được
cả tiếng kim rơi.
Đàm Thuần Chi cảm thấy sợ hãi, cố kìm nén nỗi lo lắng, mỉm cười hỏi: “Cô bé,
em mơ thấy ác mộng à?”
Trần Mộc Miên ngập ngừng hồi lâu rồi nói: “Em có thể hỏi anh một câu được
không?”
“Em hỏi đi.”
Đàm Thuần Chi chỉ sợ cô không hỏi gì.
Trần Mộc Miên lưỡng lự, rồi khẽ hỏi: “Lão già bắt cóc em hôm ấy, ông ta đã
làm gì em chưa? Ông ta có… có… làm nhục em không?”
Cô rất khó khăn mới thốt ra được hai chữ ấy. Đàm Thuần Chi kinh ngạc: “Sao
em lại nghĩ thế?”
Trần Mộc Miên hoang mang lắc đầu: “Em không biết. A Nguyệt bảo với em, cô
ấy nói trong nhà bây giờ có tin đồn rằng em bị bắt cóc rồi mất sạch danh dự.
Vậy em có… có mất danh dự không?”
Đàm Thuần Chi dừng lại một chút, rồi thản nhiên đáp: “Cô ta chỉ nói với em
những điều đó thôi sao? Không còn chuyện gì khác?”
Trần Mộc Miên gật đầu: “Còn chuyện gì khác nữa à?”
Lúc này, Đàm Thuần Chi mới nhận ra có lẽ Trần Mộc Miên đã quên hết những
gì bất thường xảy ra hôm ấy, cũng không nhớ cô đã hồi tưởng về chuyện cũ.
Anh không biết liệu đó có phải sự thật, bèn thăm dò: “Ngoài điều đó, em không
nhớ gì thêm sao?”
“Còn chuyện gì nữa?”
Đàm Thuần Chi định đưa tay chạm vào cô, nhưng Trần Mộc Miên tránh né.
Anh đành nói: “Không, không ai động đến em cả. Cũng không ai có thể chạm
vào em ngoài anh.”