“Không, ta thà rằng cô ấy mãi mãi không nhớ lại. Điều này đối với bất kỳ người
con gái nào cũng quá đau đớn.” Đàm Thuần Chi vừa nghĩ đến chuyện xưa, lòng
anh lại như bị ai siết chặt, nặng nề vô cùng.
Chỉ những gì anh biết thôi cũng đủ làm anh đau đớn khôn nguôi, thì thử hỏi
người trong cuộc như Trần Mộc Miên, cô phải chịu đựng đến mức nào?
Anh không thể quên được ánh mắt tuyệt vọng của Trần Mộc Miên lúc cô qua
đời kiếp trước, cũng không quên được những khổ nạn cô phải gánh chịu trong
địa ngục.
Anh không muốn cô nhớ lại, không hề muốn chút nào.
“Người ta phái ngươi đi tìm, đã có kết quả chưa?” Đàm Thuần Chi hỏi, giọng
gấp gáp.
Bóng trắng ngập ngừng một lát, rồi đáp: “Vẫn đang tìm, công tử yên tâm, mấy
hôm nữa chắc chắn sẽ có tin.”
“Ngươi phải nhanh lên, dạo này lòng ta bất an, cứ thấy chuyện gì đó không hay
sắp xảy ra. Còn chú hai, nhớ canh chừng kỹ, tuyệt đối không để hắn đến gần
Mộc Miên.”
Nói đến đây, bóng trắng có chút lo lắng: “Công tử à, ông hai lần này trở về, trên
người hắn có thứ gì đó kỳ lạ, xem ra không có ý tốt. Không biết ở Nam Dương
bao năm qua, hắn đã trải qua những gì. Tôi cũng đã đến ngôi nhà đó, phát hiện
hắn đã gia cố kết giới, không thể nào vào được.”
Đàm Thuần Chi cười nhạt: “Càng thận trọng, càng chứng tỏ hắn có điều muốn
giấu. Ta sẽ đợi vài ngày nữa, rồi tự mình đến xem. Để xem hắn giấu thứ gì trong
đó.”
Bóng trắng tỏ ra lo lắng: “Hắn đang bày trận chờ công tử sao?”
Đàm Thuần Chi chưa kịp đáp, quản gia đã đến báo tin.
Nghe quản gia kể, mới biết chuyện ở Tô Châu xảy ra biến cố lớn. Có người gây
rối, lại còn có cả người chết trong xưởng.
Chuyện như vậy, thường thì quản gia hay người hầu có thể giải quyết, nhưng
lần này khác, có dính dáng đến một số thế lực quân sự và quan chức ở Tô Châu.
Nếu xử lý không khéo, toàn bộ vốn liếng đầu tư vào đây sẽ tiêu tan. Chuyện này
nghiêm trọng đến mức Đàm Thuần Chi phải đích thân lên đường giải quyết.
Khi Trần Mộc Miên nghe tin, cô chỉ kịp thu dọn hành lý cho chồng trước khi
anh đi.
Đàm Thuần Chi không quên dặn dò vợ không được ra khỏi nhà, còn căn dặn
quản gia phải trông coi cẩn thận, tuyệt đối không để cô bước ra ngoài.
Trần Mộc Miên nũng nịu, cố thuyết phục nhưng không lay chuyển được ý
chồng. Cô đành ở lại nhà, lòng đầy ấm ức.
A Nguyệt cúi đầu không dám nói gì, dù Trần Mộc Miên có dò hỏi cách nào
cũng không chịu mở lời.
Buồn bực, Trần Mộc Miên cầm nắm thức ăn cá, ném xuống hồ làm cho lũ cá
chép vàng, đỏ tranh nhau ăn.
Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau: “Cháu dâu xem ra
vẫn còn nhàn hạ quá nhỉ.”
Trần Mộc Miên giật mình, tay run làm rơi hết thức ăn xuống nước.
Cô bình tĩnh lại, quay đầu nhìn thấy ông hai Đàm, trên người có vài nét giống
Đàm Thuần Chi, nhưng thay vì vẻ thanh khiết như chồng mình, ông hai lại toát
lên sự bí hiểm khó tả. Dù có khuôn mặt đẹp, nhưng vẻ ngoài đó thật lãng phí
với tâm địa của ông ta.
Trần Mộc Miên mỉm cười, gọi một tiếng “Chú hai.”
Ông hai Đàm nhìn cô cười nhạt, ánh mắt đầy ý tứ khó đoán. “Cháu dâu cũng
khá đấy, đến lúc này rồi mà còn có thời gian chăm sóc cá.”
Ông thay đổi giọng, lời nói trở nên châm chọc. Trần Mộc Miên hiểu ý, lùi lại
vài bước, tránh xa cả hồ cá lẫn ông ta.
“Chú nói vậy là sao?”
“Là sao à? Chỉ là thấy cháu dâu vận xui quấn thân mà…”
“Mợ!” A Nguyệt bất ngờ xuất hiện, cắt ngang lời ông hai Đàm