Trần San Na vui mừng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ muốn lập
tức chạy ngay đến bên cạnh Vương Lợi Đạt, nhảy vào vòng tay hắn, ôm chặt
lấy ông ta mà hôn.
Người đàn ông này quả thật quá quyến rũ, khiến cô ta nghĩ đến việc sở hữu tất
cả mọi thứ. Trên đời này sẽ không có người đàn ông thứ hai nào có thể khiến cô
ta thỏa mãn đến vậy.
Cuối cùng cũng có một ngày, cô ta đã vượt qua Trần Mộc Miên, từ nay về sau
Trần Mộc Miên gặp cô ta, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn cô ta một bậc.
Nhớ đến Trần Mộc Miên, cô ta cảm thấy nóng lòng muốn đến gặp mặt để khoe
khoang một phen.
Nói là làm ngay, hôm sau Trần San Na trang điểm thật lộng lẫy, mang theo
chiếc vòng cổ kim cương quý giá đến thăm nhà họ Đàm.
Nhưng thật không may, lần này ngay cả bà Đàm cô ta cũng không gặp được. Bà
Lý chỉ chuyển lời: “Mợ đang bị bệnh, hiện đang nghỉ ngơi ở nhà. Hay là hôm
khác cô Trần đến thăm vậy.”
Trần San Na vốn đang cao hứng, không ngờ ngay cả mặt đối thủ cũng không
nhìn thấy, lại còn bị đuổi đi trong nhục nhã.
Cô ta làm sao chịu đựng được cơn tức này, vội hỏi: “Cũng không biết chị của
tôi mắc bệnh gì, sao vừa gả vào nhà các người mà cứ ba ngày hai bữa lại ốm?”
Giọng điệu ấy như đang ngầm nói rằng, có phải nhà họ Đàm cố ý ngược đãi chị
của tôi, không cho tôi gặp mặt.
Đáng tiếc bà Lý không hề bị lay chuyển, chỉ cười nhạt, lập tức bảo hạ nhân
đóng cửa, căn bản không cho cô ta bước vào.
Trần San Na tức giận đến mức siết chặt túi xách trong tay, muốn xông vào
nhưng không dám, đành hậm hực dậm mạnh chân rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa đi được một lát, cô ta lại tình cờ gặp được Tưởng Thông ở góc phố.
Trước đây còn trẻ người non dạ, cô ta từng thích Tưởng Thông. Nhưng giờ có
Vương Lợi Đạt để so sánh, cô ta chỉ thấy Tưởng Thông là một đứa trẻ miệng
còn hôi sữa, dù có đẹp trai cũng chỉ là một kẻ mãng phu vô dụng.
Có vẻ ngoài thì có ích gì, thích một người con gái mà người ta đi lấy chồng,
cũng chẳng đấu tranh được chút nào.
Mang theo suy nghĩ vi diệu đó, Trần San Na vặn eo đi tới, chặn đường Tưởng
Thông.
“Anh Tưởng, đã lâu không gặp, nghe nói anh bị thương, giờ đã khỏe chưa?”
Tưởng Thông nghĩ ngợi một lúc lâu mới nhớ ra người này là ai, bèn đáp: “Cô
Trần, cảm ơn đã quan tâm.”
Nói xong, anh ta muốn tránh người rời đi.
Trần San Na nào chịu để yên, tiếp tục chặn lại: “Anh Tưởng nói lời này mới lạ
làm sao. Nói ra thì em cũng là em gái của Trần Mộc Miên, anh đối với em sao
lại lạnh nhạt như vậy?”
Tưởng Thông chợt nhớ ra đúng là có chuyện này, anh ta chỉ biết Trần Mộc
Miên có một cô em gái, lại không ngờ là người này lại cùng mình học chung
trường.
“Cô muốn gì?”
Trần San Na cười mà như không cười: “Câu hỏi này thật kỳ quái. Lẽ ra phải là
em hỏi anh Tưởng mới phải. Anh vội vàng đi hướng kia là định đến nhà họ
Đàm hả, sẽ không phải là đi thăm chị gái em đấy chứ?”
Tưởng Thông không trả lời, nhưng ánh mắt anh ta đã nói lên tất cả.
Trần San Na cười khẩy một tiếng, thở dài nói: “Em khuyên anh đừng đi nữa thì
hơn.”
“Tại sao?”
“Thật không dám giấu, em vừa mới từ nhà họ Đàm trở về, người nhà họ Đàm
quả thật khó đối phó. Em chẳng qua chỉ muốn vào thăm Trần Mộc Miên mà
cũng không cho vào. Miệng thì bảo chị em bệnh, thân thể không khỏe, nhưng
em sợ rằng…”
“Lo lắng cái gì?” Trần San Na nửa muốn nói nửa không, khiến Tưởng Thông
càng thêm căng thẳng.
Trần San Na trong lòng trào phúng, nhưng trên mặt lại ra vẻ đau lòng: “Cha em
lâu rồi không gặp chị ấy, lo lắng tình hình không ổn nên bảo em đến thăm. Ai
ngờ người nhà họ Đàm ngay cả cổng cũng không cho vào. Trước giờ ta nghe
nói, cậu cả nhà họ Đàm vì mắc bệnh mà tính tình thất thường, thường xuyên
đánh chửi người làm. Chị em có khi nào bị hắn ức hiếp không.”
Tưởng Thông vừa nghe, liền chẳng màng đến gì khác, vội vàng chạy đến nhà họ
Đàm.
Trần San Na thấy anh ta lo lắng rời đi, lạnh lùng cười: “Lo lắng thì có ích gì?
Anh vừa đến, người nhà họ Đàm nhất định sẽ nghĩ Trần Mộc Miên lén lút ngoại
tình.”