Trước khi rời đi, Đàm Chí Văn đã cài rất nhiều tai mắt xung quanh Trần Mộc
Miên, nhất cử nhất động của cô đều không thể thoát khỏi mắt hắn.
“Ngươi muốn lôi cô ta ra, không phải chuyện dễ đâu.”
“Thì sao? Cùng lắm là bắt cô ta lại. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, ta
không muốn kéo dài thêm.”
Nỗi lo của ông hai Đàm không phải không có cơ sở. Thứ kia chỉ có thể giữ chân
Đàm Chí Văn trong chốc lát, đến khi anh nhận ra có gì đó không ổn thì chỉ
trong nháy mắt là có thể quay lại Thượng Hải.
Đến lúc đó, nếu họ chưa nắm được Trần Mộc Miên trong tay, thì không ai có
thể đối phó nổi.
“Chẳng phải đã bảo ngươi đến nhà họ Trần rồi sao? Tìm con ngốc Trần San Na,
chỉ cần nói cho cô ta biết chồng chưa cưới của mình là loại người gì, tự khắc cô
ta sẽ thay chúng ta giải quyết mọi việc.”
Nghe vậy, ông hai Đàm bật cười: “Đúng thế, sao ta lại quên mất? Cũng phải
cảm ơn bà chị dâu tốt của ta. Nếu không phải bà ta để lại mối nguy hại lớn như
vậy, ta còn không biết thanh đao này có thể giết người hộ chúng ta.”
Trần Mộc Miên quay lại bệnh viện, hoán đổi cơ thể với A Nguyệt, yên ổn nằm
lại trên giường.
Cô tự nhủ phải tiếp tục chờ đợi, thời cơ vẫn chưa chín muồi. Cô muốn những kẻ
đó chịu đựng hết tất cả những gì mà cô đã phải chịu đựng, những kẻ thù này, cô
sẽ không tha cho một ai.
Sáng sớm, Trần San Na nhận được một bức thư nặc danh. Không biết ai gửi
đến, chỉ đơn giản đặt ngay ngắn trên đầu giường.
Cô ta mở thư ra, bên trong nói rằng Vương Lợi Đạt là một con quỷ đáng sợ, ai
lấy ông ta cũng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nếu không tin, hãy đến nhà
thờ St. Maria gặp một nữ tu tên là A Cầm để hỏi về chuyện của vợ trước ông ta.
Trần San Na cảm thấy thật nực cười, liền gọi người hầu đến hỏi xem ai đã để
bức thư trên tủ đầu giường.
Nhưng hỏi khắp người hầu trong nhà, không ai biết bức thư đã xuất hiện ở đó
bằng cách nào.
Sự bất thường này khiến Trần San Na bất an, cô ta vội vàng đi tìm Vương Lợi
Đạt để hỏi cho ra lẽ.
Nhưng Vương Lợi Đạt lại không có ở nhà vì bận công việc. Lạ thật, từ khi nhận
được bức thư này, trong lòng Trần San Na xuất hiện một nỗi tò mò mạnh mẽ,
muốn tìm hiểu sự thật.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô ta cũng gọi một chiếc xe kéo đến nhà thờ St. Maria.
Trong nhà thờ, quả thật có một nữ tu tên là A Cầm.
Bà là một người phụ nữ khoảng bốn, năm mươi tuổi, khuôn mặt hiền lành, ánh
mắt lại mang chút ngây dại.
Trần San Na suy nghĩ một chút, bước lên hỏi: “Bà có biết vợ trước của Vương
Lợi Đạt đã đi đâu không?”
Nghe đến câu hỏi này, bà nữ tu như thể nhìn thấy ma quỷ, ánh mắt vốn đờ đẫn
bỗng trở nên kinh hoàng sợ hãi nhìn cô.
“Tôi không biết cô đang nói gì, tôi phải đi cầu nguyện. Tiểu thư cứ tự nhiên.”
Bà ta vội vã rời đi, để lại Trần San Na đứng đó ngơ ngác. Nhưng trong lòng cô
ta càng thêm bất an, tại sao vừa nghe thấy câu hỏi đó, bà ta lại hoảng sợ như
vậy?
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên lịch lãm bước đến, mỉm cười với cô
ta: “Tiểu thư, bà Cầm từng là nhũ mẫu của vợ trước ông Vương.”
Trần San Na sững người, từng nghe đồn rằng người vợ thứ hai của ông Vương
vì ngoại tình mà rời khỏi Thượng Hải, khi đi chỉ mang theo nhũ mẫu bên cạnh:
“Bà ấy sao lại ở đây? Không phải bà ấy nên đi cùng tiểu thư nhà mình sao?”
Người đàn ông mỉm cười đầy ẩn ý: “Cô không biết sao, tiểu thư nhà bà ấy đã
chết thảm từ mấy năm trước rồi.”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, lại làm dấy lên vô số nghi ngờ kỳ lạ trong lòng Trần
San Na. Cô ta đề phòng nhìn ông ta: “Ông là ai? Sao ông biết chuyện này?”
Người đàn ông không trả lời, ngược lại hỏi: “Cô là ai? Tại sao lại muốn điều tra
những chuyện này?”