Ánh mắt của Hàn Thị thoáng qua vẻ chế nhạo và khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn cẩn thận dịu dàng lấy lòng, tiễn Trần Tuấn ra đến tận cửa.
Đợi ông ta vừa đi, gương mặt bà liền sa sầm lại. Quản gia tiến tới hỏi: “Thưa bà, chuyện của cô cả…”
“Gấp gì mà gấp, cứ kéo dài thêm hai ngày nữa. Hai ngày là cái xác cũng chìm xuống sông Hoàng Phố rồi.”
Trần Mộc Miên không đợi được cha đến tìm mình, cũng không thấy Đàm Thuần Chi quấy rối, mà lại chờ được đến âm mưu độc ác của Hàn Thị.
Ngày hôm đó, cô theo manh mối của thằng nhỏ đến đường Tô Châu để tìm một gia đình họ Bạch.
Vừa mới nhìn thấy bảng số nhà thì đã bị người theo dõi từ trong bóng tối đánh ngất rồi kéo đi.
Trên đường phố ít người qua lại, chẳng có ai thấy cô biến mất.
Khi tỉnh lại, Trần Mộc Miên phát hiện mình đang ở trong một nhà kho.
Trước mặt là mấy gã đàn ông mặc áo vải thô, quay lưng lại phía cô, đang say sưa chơi bài.
Trần Mộc Miên cựa quậy thân mình, trong lòng lạnh lẽo cười. Không cần nghĩ cũng biết đây là trò của Hàn Thị.
Cô chỉ muốn dọa người một chút, thế mà bọn họ lại liên tục ra tay hiểm độc, chẳng lẽ không giết cô thì không xong sao.
“Ồ, con nhỏ này tỉnh rồi!” Một tên vừa đánh thắng bài, quay lại nhìn Trần Mộc Miên, cười hì hì.
Mấy gã khác cũng nhìn qua, có một tên kéo ghế ngồi xuống trước mặt Trần Mộc Miên, nhìn kỹ cô: “Con nhỏ này nhìn cũng ngon lành lắm chứ.”
“Tất nhiên rồi anh, nên em mới không giết quách đi mà đem về đây. Dù sao nó cũng phải chết, trước khi chết để tụi mình vui vẻ một chút chẳng phải tốt sao?” Một tên nói xong, cả bọn phá lên cười, đôi mắt d*m ô lia qua lia lại trên người Trần Mộc Miên.
Những ánh mắt đó như thể cô đã bị lột sạch đồ, để mặc cho chúng ngắm nghía.
Ban đầu Trần Mộc Miên cảm thấy sợ hãi, nhưng bất ngờ cô nhìn thấy bóng dáng đỏ lượn lờ không xa, cũng bớt sợ hẳn.
Miệng bị bịt kín, không thể nói được, nhưng thấy bóng dáng lơ lửng kia, cô thầm kêu lên, ma nữ ấy thật sự nghe thấy.
Ma nữ trôi đến, vui mừng nói: “Em thấy được chị à?”
Trần Mộc Miên gật đầu, hỏi: “Chị ơi, chị có thể cứu em không?”
Mấy tên kia thấy Trần Mộc Miên không hề sợ hãi, cũng không van xin, mà còn ngước mắt nhìn lên, nên không nhịn được mà ngó lên theo. Chỗ đó có cái gì sao?
Ma nữ nói: “Chị cứu em bằng cách nào đây, đừng thấy chị mặc áo đỏ mà lầm, nếu chị giết được người thì đã giết sạch bọn cầm thú này rồi. Bọn chúng cưỡng bức giết chị, khiến chị không thể đầu thai, chị chết thật oan ức mà.”
“Chị chết oan uổng như vậy, đáng lẽ thành lệ quỷ, sao lại không giết được bọn cầm thú này?”
“Bọn chúng sợ làm chuyện thất đức, nên mới đến chùa Hoàng Môn tốn tiền xin sợi chuỗi hạt từ tay trụ trì. Có chuỗi hạt này, đừng nói chị, cho dù là lệ quỷ ngàn năm cũng không làm gì được bọn chúng.”
Trần Mộc Miên nhìn kỹ, quả thật thấy mấy tên kia đều đeo chuỗi hạt Phật quanh cổ.
Cô vội hỏi: “Nếu em giúp chị lấy chuỗi hạt xuống, chị có thể giết hết đám người này không?”
Ma nữ mừng rỡ: “Dĩ nhiên là được.”
Trần Mộc Miên quay sang nhìn bọn côn đồ, đôi mắt trong veo bỗng ánh lên nét quyến rũ, thuần khiết nhưng lại mang theo sự mời gọi, cặp mắt long lanh ấy bỗng chốc trở nên mê hồn.
Cô rên khẽ vài tiếng, một tên lập tức tháo dây bịt miệng cô ra. “Con nhỏ này cũng quyến rũ phết.”
- -----oOo------
Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Chương 17: Chị Chết Oan Uổng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương