Lâm Tư Nguyệt là nữ tử thông tuệ hơn người, là hòn ngọc quý trong tay Triều
Vân Công Chúa, không chỉ là tài nữ danh tiếng lẫy lừng mà còn được xưng tụng
là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Toàn bộ người dân kinh thành đều thắc mắc, ai mới xứng đáng với vị giai nhân
tuyệt sắc này.
Mọi người đều nghĩ rằng, cuối cùng nàng ta sẽ gả cho Thái tử, trở thành Thái tử
phi, hưởng vinh hoa phú quý.
Trước khi diện kiến nàng ta, Trần Mộc Miên vẫn luôn cho rằng nữ nhân ấy sẽ là
Hoàng hậu tương lai. Nhưng cho đến lúc hấp hối, Trần Mộc Miên mới thực sự
hiểu rằng, người mà Lâm Tư Nguyệt yêu chỉ có Đàm Thuần Chi.
Ngày đó, Lâm Tư Nguyệt suýt chút nữa giết chết Trần Mộc Miên, nhưng để bày
tỏ sự hối lỗi, nàng ta không chỉ đích thân hạ mình xin lỗi một nha hoàn mà còn
tặng đến những bộ xiêm y và trang sức tinh xảo.
Những món trang sức nạm hồng ngọc quý giá, nhìn thôi đã thấy giá trị không
nhỏ.
Trần Mộc Miên sợ hãi không yên, nào dám oán trách.
Thấy Lâm Tư Nguyệt tỏ ra thành ý, Đàm Thuần Chi cũng không truy cứu.
Sau đó, Lâm Tư Nguyệt thường xuyên “tình cờ” gặp gỡ Đàm Thuần Chi. Nàng
ta vốn tài hoa xuất chúng, trò chuyện với Đàm Thuần Chi về đủ thứ từ văn
chương, cầm kỳ thi họa, hai người đối đáp vô cùng ăn ý.
Trần Mộc Miên nhẫn nhịn sự khó chịu trong lòng, cẩn thận hầu hạ hai người, có
lúc còn nghĩ họ là tri kỷ thực sự.
Nàng đã quá ngây thơ, mãi đến khi có người nhắc nhở, nàng mới nhận ra, có lẽ
Lâm Tư Nguyệt đã thầm yêu Đàm Thuần Chi.
“Công tử, ngoài kia đồn rằng người có tình ý với Quận chúa Tư Nguyệt. Có
phải sắp đón thiếu phu nhân về phủ rồi không?” Trần Mộc Miên mang bát tuyết
sương đến trước mặt Đàm Thuần Chi, tò mò hỏi.
Đàm Thuần Chi đang đọc sách, nghe xong thì buông xuống, nhìn Trần Mộc
Miên với vẻ thích thú: “Nha đầu ngốc này, hỏi chuyện này làm gì? Nàng đang
ghen sao?”
Trần Mộc Miên đảo mắt, cười giả lả: “Công tử lúc nào cũng nói nhăng nói cuội,
hại ta chậm trễ việc xuất giá mất.”
Đàm Thuần Chi khuấy bát tuyết sương, múc một thìa đưa lên miệng nếm thử,
chậm rãi nói: “Tuổi còn nhỏ, đã nghĩ đến chuyện xuất giá? Không định hầu hạ
ta thêm vài năm nữa sao?”
Trần Mộc Miên vừa đứng dọn bàn vừa lẩm bẩm: “Công tử lúc nào cũng bắt nạt
người ta. Ta đâu còn nhỏ, Quyển tỷ năm mười bảy tuổi đã được thả cho ra ngoài
xuất giá, ta bây giờ đã mười tám rồi. Công tử mau thành thân đi, để ta còn sớm
xuất giá nữa.”
Đàm Thuần Chi nhìn Trần Mộc Miên, ánh mắt tựa như có lửa, khiến nàng cảm
thấy sợ hãi mà không biết vì sao. Quay đầu nhìn lại, hắn đã cầm sách lên đọc
tiếp.
“Nha đầu ngốc, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa. Ta sẽ không cưới Quận chúa Tư
Nguyệt.”
Trần Mộc Miên nghi hoặc: “Vì sao? Ta thấy người với Quận chúa nói chuyện
rất hợp ý, hai người rất xứng đôi. Cả kinh thành này, chẳng thấy người chú ý
đến cô gái nào như vậy, công tử thật sự không thích nàng ấy sao?”
Đàm Thuần Chi đặt sách xuống, nghĩ ngợi một lát rồi ngoắc tay gọi nàng.
Trần Mộc Miên vừa tiến đến gần đã bị hắn đè xuống giường.
“Công tử, người làm gì vậy?”
Đàm Thuần Chi cười cợt: “Nha đầu, trong lòng ta chỉ có mình nàng, sao có thể
cưới người khác?”
Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ đây là tình ý của một đôi trai gái.
Nhưng Trần Mộc Miên đã ở bên cạnh hầu hạ hắn nhiều năm, sớm đã quen với
những trò đùa như vậy. Nàng giơ chân đá vào hạ bộ của hắn, bị hắn đỡ lấy.
Nàng nhân cơ hội bật dậy.
“Công tử, những lời này ngay cả Lý thúc điếc trong phủ cũng không tin, đừng
dùng ta làm lá chắn nữa. Phu nhân nói rồi, nếu công tử còn lấy cớ này để từ
chối hôn sự, bà sẽ gả ta cho A Cát ở trang trại ngoài thành. A Cát, công tử có
biết không, là nhi tử ngốc của quản gia đấy. Công tử, ta xin người, làm người tốt
đi, ta không muốn lấy A Cát đâu.”
Nói xong, Trần Mộc Miên tức giận rời đi.
Đàm Thuần Chi ngồi trên ghế, nhìn theo bóng dáng nàng, khẽ cười, lẩm bẩm
một câu: “Nha đầu ngốc, chưa hiểu lòng ta mà.”
Sau đó, Trần Mộc Miên cố tình giữ khoảng cách, muốn tránh mặt Đàm Thuần
Chi, để hắn có thêm thời gian ở bên Lâm Tư Nguyệt.
Nhưng một ngày nọ, Lâm Tư Nguyệt đột nhiên tức giận rời đi, không rõ đã xảy
ra chuyện gì.
Trần Mộc Miên tò mò hỏi thì Đàm Thuần Chi chỉ đáp qua loa vài câu rồi đánh
trống lảng.
Nàng có dự cảm không lành, nhưng không ngờ chuyện lại xảy đến nhanh như
vậy.
Một tháng sau, bệ hạ hạ lệnh cho binh lính bao vây Đàm phủ, ban thánh chỉ
tuyên bố rằng Đàm gia thông đồng với địch, bán nước, toàn bộ gia sản bị tịch
thu, cả nhà bị giam giữ.
Vinh quang của một gia tộc từng vang danh một thời, chỉ sau một đêm đã tan
thành mây khói.
Trần Mộc Miên cảm thấy mọi chuyện đều có liên quan đến Quận chúa Tư
Nguyệt. Có người đồn rằng Đàm Thuần Chi đắc tội với Tam hoàng tử vì đã
giành Quận chúa Tư Nguyệt với ngài.
Nhưng Trần Mộc Miên lại nghĩ không chỉ có thế, nguyên nhân sâu xa hơn chính
là vụ việc liên quan đến Thái tử.
Nhưng đó là bí mật mà nàng không thể chạm đến. Nàng cũng như bao nô bộc
khác, bị bán đến nhà người khác, tiếp tục cuộc đời làm kẻ hầu người hạ.
Có lẽ cả đời này nàng sẽ không còn cơ hội gặp lại Đàm Thuần Chi nữa.
Nhưng không ngờ, ngay tại pháp trường, Đàm Thuần Chi lại quay về cứu nàng,
thậm chí vì nàng mà bị thương nặng.
Trong lúc cứu người, Đàm Thuần Chi bị lạc mất nhóm người của mình. Trần
Mộc Miên dắt hắn chạy trốn, vượt muôn vàn gian nan, cuối cùng đến được biên
giới phía Bắc.
Tại đó, họ giả làm huynh muội, sống nương tựa vào nhau.
Nàng làm việc quần quật, chỉ mong kiếm tiền mua thuốc chữa trị cho Đàm
Thuần Chi.
Cũng may, những cố gắng của nàng không phải uổng phí. Vết thương của Đàm
Thuần Chi cuối cùng cũng lành hẳn.
Nhưng từ đó trở đi, lòng dạ của hai người dần dần thay đổi.
Trần Mộc Miên hiểu rằng mình đã yêu Đàm Thuần Chi. Nàng cảm thấy xấu hổ,
bởi đó là người nàng không xứng đáng với. Hắn là chủ nhân, nàng là đầy tớ,
làm sao nàng có thể nảy sinh những ý nghĩ tồi tệ như vậy được?
Nàng bắt đầu tránh mặt Đàm Thuần Chi, không dám tiếp xúc quá nhiều với hắn.
Đàm Thuần Chi cũng bận rộn, sáng đi tối về, Trần Mộc Miên không dám hỏi
han. Nàng biết, hắn luôn muốn rửa sạch nỗi oan cho Đàm gia, khôi phục vinh
quang.
Cuối cùng, một cơ hội cũng đến.
Lâm Tư Nguyệt, người đã lâu không gặp, lại một lần nữa xuất hiện. Trần Mộc
Miên thấy nữ nhân cao quý này đứng trước căn nhà xiêu vẹo của mình, không
khỏi ngạc nhiên.
“Quận chúa?”
Lâm Tư Nguyệt mỉm cười: “Sao vậy, không mời ta vào nhà sao?”
Trần Mộc Miên nào dám ngăn cản, đành để nàng ta vào trong. Lâm Tư Nguyệt
nhìn quanh căn nhà một lượt, khẽ thở dài: “Không ngờ một Đàm công tử phong
lưu tài mạo hơn người ngày nào, giờ lại phải sống ở nơi tồi tàn thế này.”
Trần Mộc Miên định đi pha trà, nhưng chợt nhớ ra, nơi khỉ ho cò gáy này làm gì
có trà để đãi khách.
“Quận chúa chờ chút, công tử sẽ về ngay thôi.”
Lâm Tư Nguyệt gọi nàng lại: “Không cần, ta không đến để tìm hắn, ta đến để
gặp ngươi.”
Trần Mộc Miên ngạc nhiên: “Gặp… ta?”
“Đúng vậy, Trần Mộc Miên. Ta muốn hỏi ngươi, có sẵn sàng giúp công tử nhà
ngươi một tay, rửa sạch nỗi oan khuất, đưa hắn trở về vị trí mà hắn xứng đáng
không?”
Trần Mộc Miên ngớ người: “Quận chúa nói là… khôi phục lại tước vị của Đàm
gia?”
Lâm Tư Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng chút sắc bén. Trần Mộc Miên
không hiểu được, chỉ gật đầu lia lịa: “Nguyện ý, dù phải làm gì cũng nguyện ý,
xin quận chúa chỉ giáo.”
Lâm Tư Nguyệt mỉm cười: “Ta cần một người đến Bắc Nhung để đánh cắp bản
đồ Phàn thành. Có được bản đồ này, Đàm Thuần Chi mới có thể chiếm lại Phàn
thành, tự chứng minh sự trong sạch, Đàm gia cũng có thể được khôi phục lại
danh dự.”
Trần Mộc Miên ngơ ngác: “Nhưng… ta chẳng biết làm gì cả…”