Đàm Thuần Chi hoảng loạn tìm kiếm suốt một đêm. Đám thuộc hạ không tìm
được ai, ngược lại trong nhà có điện thoại báo tin rằng mợ đã về nhà.
Nghe tin, Đàm Thuần Chi ngờ vực, nhưng chưa kịp nghĩ gì thêm đã tức tốc
quay về, vừa vào nhà đã thấy Trần Mộc Miên ngồi trước bàn ăn, thong thả dùng
bữa sáng.
Vừa mừng vừa giận, Đàm Thuần Chi bước tới, túm chặt lấy cô, ánh mắt lo lắng
nhìn không ngớt: “Em đi đâu vậy? Có biết anh tìm em đến sắp phát điên rồi
không?”
Trần Mộc Miên chẳng những không an ủi, ngược lại còn oán trách: “Anh mới lạ
đó. Hôm qua em đã không khỏe, vậy mà anh bỏ đi một mình. Sáng nay em tỉnh
dậy ở dinh thự họ Trần, nghe họ nói mà cứ tưởng anh không cần em nữa rồi.”
“Em không rời khỏi dinh thự họ Trần sao?” Đàm Thuần Chi cau mày, rõ ràng
hôm qua anh đã cảm thấy khí tức của cô không còn ở đó, sao có thể chưa rời đi
được.
Trần Mộc Miên tỏ ra chột dạ, giọng mềm đi: “Ai da, anh làm sao vậy? Người ta
chỉ đi vệ sinh một chút, rồi quay lại ngủ thiếp đi, nào có rời đi đâu.”
Cô kéo tay áo của anh, giọng điệu đầy uất ức: “Thế còn anh thì sao? Cả đêm
không về, anh đã đi đâu? Chẳng lẽ bên ngoài có người khác rồi, ham vui ong
bướm?”
Đàm Thuần Chi càng nghe càng thấy kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào cô, cẩn thận
dò xét. Thế nhưng, dù nhìn kỹ đến đâu, linh hồn trong thân thể trước mặt vẫn là
của Trần Mộc Miên.
Ngược lại, Trần Mộc Miên thấy không vui khi bị nhìn chăm chú như vậy: “Cái
nhìn của anh là sao hả? Rõ ràng là anh đêm không về, chẳng lẽ không cho em
trách vài câu?”
Đàm Thuần Chi khẽ mỉm cười, ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi lên đùi: “Em đừng
giận, đều là lỗi của anh. Để anh hầu hạ em, dâng lễ xin lỗi.”
Trần Mộc Miên vặn vẹo mấy cái, giãy giụa: “Không cần. Anh còn chưa giải
thích đêm qua đi đâu mà bỏ mặc em?”
Đàm Thuần Chi vỗ mông cô một cái: “Nha đầu này, học ở đâu ra kiểu làm nũng
này, ngày càng điệu đà ra.”
“Sao, không được sao? Trước kia em là nha hoàn của anh, không được làm thế.
Nay đã là vợ của anh, chẳng lẽ cũng không được phép?” Trần Mộc Miên chu
môi, trong mắt ánh lên nét giận hờn, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy yêu kiều
quyến rũ.
Đàm Thuần Chi không kìm được, hôn mạnh cô một cái, đôi tay to không yên
phận mà xoa nắn thân thể cô: “Được chứ, còn có thể điệu hơn nữa. Anh thích
em thế này, dâm đãng chết đi được.”
Trần Mộc Miên thở dốc, đẩy anh ra, trách móc: “Lại nói bậy, người ta nào có.”
Đàm Thuần Chi mặc kệ, bế cô lên giường.
“Tiểu yêu tinh, cả đêm không về cũng không nói một lời, làm hại anh tìm em cả
đêm. Giờ phải bù đắp cho anh thật tốt.”
Trần Mộc Miên cuộn mình vào góc giường, kéo chăn che kín: “Đừng làm bậy,
trời còn sáng lắm!”
Đàm Thuần Chi giơ tay, cửa sổ đóng chặt, rèm buông kín, cả căn phòng lập tức
tối om.
“Giờ thì đã tối rồi, phải làm cho anh thỏa mãn một chút.”
Trần Mộc Miên bật cười, cầm gối ném qua, Đàm Thuần Chi bắt lấy, chẳng
màng đến sự kháng cự của cô, mạnh tay xé toạc chiếc váy.
“Đàm Thuần Chi, anh làm gì vậy, cái này là em mới mua.”
Đàm Thuần Chi đã cứng đến không chịu nổi, một tay giữ chặt âm đ*o của cô,
một tay thở dốc: “Không sao, mai anh mua cho em cái khác.”
Trần Mộc Miên chưa bao giờ thấy Đàm Thuần Chi lại sắc dục đến vậy. Bình
thường dù có hứng, anh cũng luôn nhẹ nhàng, có màn dạo đầu rồi mới đến
chính sự. Nhưng giờ phút này, khi cô chỉ mới chút ẩm ướt, anh đã vội vàng đâm
vào.
dương v*t thô to, cứng rắn hơn bình thường nhiều, Trần Mộc Miên bị bất ngờ
căng mở, không nhịn được kêu lên: “Đau, ông xã nhẹ chút, em đau.”
Đàm Thuần Chi chẳng thèm nghe, cứ thế dồn lực cắm mạnh vào: “Phải để em
đau, biết không? Hôm qua anh lo đến phát điên, còn em thì sao, ngủ ngon lành
ở dinh thự họ Trần, không chịu về. Nhà họ Trần thật không biết điều, rõ ràng
biết anh đang sốt ruột, vậy mà vẫn để em ngủ lại mà chẳng nói chẳng rằng.”
“Ah… ah… từ từ… từ từ…” Trần Mộc Miên bị thao đến mức hai bầu ngực
rung lên không ngừng, nhìn đến mức Đàm Thuần Chi đỏ rực mắt, đưa tay nắm
lấy, bóp mạnh, vừa đau vừa sướng.
“Ông xã… ah… cũng không phải lỗi của nhà họ Trần. Hôm qua họ đều đến nhà
họ Vương dự hôn lễ, em một mình ngủ lại, trời sáng xuống lầu, họ cũng chưa
về. Em… ah… đừng mà…”
Trần Mộc Miên còn chưa nói hết câu, Đàm Thuần Chi dường như cố tình, dồn
lực vào một điểm nhạy cảm nào đó của cô, đâm thẳng vào.
Cơn khoái cảm như sóng lớn ập đến, Trần Mộc Miên không thể nói thêm được
câu nào, chỉ có thể để một dòng nước dâm bắn ra, ướt đẫm ga giường.
Cô giống như một con cá thiếu nước, mềm nhũn nằm trên giường, đầu ngón tay
tê dại vì khoái cảm.
“Nha đầu, bệnh của em càng nặng thêm rồi.” Đàm Thuần Chi trêu chọc, từng
chút một hôn cô, dương v*t vẫn còn cắm sâu trong cô bé.
Trần Mộc Miên không nhịn được mà kẹp chặt lấy cái thứ vừa nóng vừa cứng to
lớn đó, mang theo vài phần oán giận, nhưng giọng điệu lại mềm nhũn: “Đồ lừa
đảo, em nào phải bệnh.”
Nhớ lại lần đầu tiên như thế, Đàm Thuần Chi còn nghiêm túc gạt cô, Trần Mộc
Miên không khỏi vừa thẹn vừa giận.
Đàm Thuần Chi bị vạch trần cũng không ngại ngùng, bế cô lên, để cô ngồi lên
người, dương v*t vẫn cắm sâu trong âm đ*o, khiến cô lập tức rơi vào cơn khoái
cảm.
“Ồ? Làm sao em chắc chắn không phải bệnh?”
Trần Mộc Miên tức giận đấm anh một cái: “Anh lại nói bậy!”
Đàm Thuần Chi nắm lấy tay cô, cắn khẽ một cái, cười: “Em giải thích đi. Vừa
rồi bắn nước dâm ra, nếu không phải bệnh thì là gì?”
“Thì… thì đó là phản ứng bình thường của nữ nhân.” Trần Mộc Miên thật
không thể nói ra những lời dâm đãng như thế.
Đàm Thuần Chi làm sao có thể bỏ qua, hai tay xoa nắn cặp mông cô, đâm vào
động từng chút, cảm nhận bộ ngực cô cọ xát vào ngực mình, khoái cảm thực sự
khó tả.
“Em đã không giải thích được, vậy theo anh, đó là bệnh. Phải dùng dương v*t
của anh để chữa trị.”
“Không… không phải! Ah… nhẹ chút, nhẹ chút…” Trần Mộc Miên bỗng bị
anh xoay lại thành tư thế quỳ, Đàm Thuần Chi hung hăng đâm sâu vào trong,
khiến cho Trần Mộc Miên thấy tê dại rã rời.
“Làm sao mà nhẹ được. Bệnh của bà xã càng nặng, ông xã mà không dùng sức,
làm sao bà xã thoải mái, làm sao chữa lành cho bà xã được?”
Đàm Thuần Chi cười xấu xa, cứng rắn giữ lấy cô, dương v*t thô to liên tục đâm
rút không ngừng.
Trần Mộc Miên không cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc cho anh điên cuồng
ra vào trong cơ thể mình.
Sự va chạm mãnh liệt khiến Trần Mộc Miên chẳng còn biết đâu là phương
hướng, chỉ có thể rên rỉ một cách bất lực.
Trong lúc đó, ở dinh thự nhà họ Vương, Trần San Na đang quỳ trên giường, đặt
mình trong tư thế y như Trần Mộc Miên, gào thét một cách dâm loạn và điên
cuồng: “Thuần Chi, mạnh nữa đi, chơi em mạnh vào.”
Ở gần đó, Vương Lợi Đạt giống như một con rối gỗ, đứng ngơ ngác trước ghế
sofa, ngây dại nhìn người phụ nữ trước mắt với biểu hiện dâm đãng đến cực
điểm.