Đàm Thuần Chi không muốn phí lời thêm, lập tức tung một chưởng về phía
Lâm Tư Nguyệt, lòng bàn tay phát ra ánh sáng trắng như tia sét. Lâm Tư
Nguyệt nhanh chóng né tránh.
Ánh sáng trắng đánh xuống đất, tạo thành một cái hố to. Lâm Tư Nguyệt nhìn
thấy cảnh tượng ấy, phẫn nộ tột cùng: “Đàm Thuần Chi, ngươi thực sự không để
lại chút tình nghĩa nào sao?”
Đàm Thuần Chi lạnh lùng nói: “Lâm Tư Nguyệt, giữa chúng ta còn gì gọi là
tình nghĩa chứ? Ngày trước ta xem ngươi là bằng hữu, không hề đề phòng, vậy
mà ngươi không chỉ hại ta tan cửa nát nhà, còn khiến Mộc Miên phải chịu đau
khổ như vậy. Ngươi gây ra những chuyện đó, mà còn mong ta xem ngươi là bạn
sao?”
Lâm Tư Nguyệt vừa hận vừa oán, lách mình đến trước mặt Trần Mộc Miên, túm
lấy cô kéo ra làm lá chắn. “Tốt lắm, muốn giết ta, vậy để ta kéo theo ả tiện nhân
này cùng chôn chung.”
Cô ta liếc nhìn bụng của Trần Mộc Miên một cách khinh bỉ: “Ngươi có thể
không quan tâm đến hồn phách bên trong, nhưng cái thân xác này, ngươi đã tốn
không ít tâm sức để bảo vệ đúng không? Còn cả đứa con hoang trong bụng,
cũng xuống địa ngục cùng ta cho trọn.”
Mắt Đàm Thuần Chi đỏ rực lửa giận: “Ngươi dám!”
Lâm Tư Nguyệt lấy ra viên thiên châu, cười đắc ý: “Bây giờ ta có gì mà không
dám chứ? Mất đi thứ này, cơ thể của ngươi sẽ nhanh chóng thối rữa. Một khi
mất đi nguyên thân, cơ thể hiện tại của ngươi cũng sẽ vô dụng. Huống chi là
hồn phách của ngươi. Đàm Thuần Chi, ngươi không nghĩ rằng ta đến đây mà
chẳng có chút chuẩn bị gì đó chứ?”
Sức mạnh của viên thiên châu, Đàm Thuần Chi dĩ nhiên hiểu rõ. “Ngươi nói
không sai, viên thiên châu quả thực rất quan trọng với ta. Nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Nhưng ngươi nghĩ ta lại không phòng bị chút nào sao!” Vừa dứt lời, một sợi
dây thừng từ đâu lao đến, siết chặt cổ Lâm Tư Nguyệt, kéo cô ta về phía sau.
Lâm Tư Nguyệt theo bản năng túm chặt sợi dây, ra sức giãy giụa, nhưng vẫn bị
trói chặt vào cây cột đá.
Cảnh tượng ấy khiến cô ta nhớ lại ngày xưa khi bị Đàm Thuần Chi bắt giữ, trục
hồn phách ra khỏi thân thể. Trong lúc hoảng loạn, Lâm Tư Nguyệt hét lên một
tiếng về phía người tài xế. Tài xế lập tức biến thành một bầy ruồi nhặng, bay
đến bao quanh cô ta, chỉ trong nháy mắt đã giúp cô ta thoát khỏi cột đá.
Khi Lâm Tư Nguyệt lấy lại bình tĩnh, Trần Mộc Miên đã ở bên cạnh Đàm
Thuần Chi.
Nhưng cô ấy vẫn đờ đẫn, không có chút phản ứng nào. Đàm Thuần Chi hiểu
rằng, tất cả những chuyện vừa qua đều là do Lâm Tư Nguyệt điều khiển. Chỉ
cần nghĩ đến việc linh hồn thật sự của Trần Mộc Miên đang nằm trong tay Lâm
Tư Nguyệt, lòng anh lại càng thêm căm phẫn.
Anh rút ra một chiếc quạt, quạt mạnh một cái, bầy ruồi nhặng bảo vệ Lâm Tư
Nguyệt lập tức tán loạn, biến mất không còn dấu vết.
Lâm Tư Nguyệt ôm lấy cổ mình, cười lạnh: “Đàm Thuần Chi, xem ra ngươi
chẳng hề quan tâm đến sống chết của ả tiện nhân đó.”
Nói xong, cô ta úp lòng bàn tay xuống, những móng tay dài ngoằng mọc ra, lập
tức dưới đất xuất hiện mười mấy cái bóng đen sì. Chúng vặn vẹo trồi lên từ
dưới đất, lạnh lẽo bao vây lấy hai người Đàm Thuần Chi.
Đàm Thuần Chi kinh ngạc, quan sát lũ bóng ma ấy: “Ta thực sự đã xem thường
ngươi. Ngay cả những oán linh trong địa ngục mà ngươi cũng điều khiển được.”
Oán linh vốn là những linh hồn bị căm hận của vô số oan hồn trong địa ngục kết
lại, không có hồn phách, không có tri giác. Bởi vì bị nhốt trong địa ngục nên
chúng vô hại, nhưng một khi bị điều khiển, chúng sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Lâm Tư Nguyệt cười lớn: “Nhờ ngươi cả đấy, ta sống trong địa ngục hơn ngàn
năm, thứ khác không học được, nhưng chút bản lĩnh này vẫn có.”
Nói xong, Lâm Tư Nguyệt vung tay, những oán linh liền lao thẳng về phía Đàm
Thuần Chi.
Chúng vô cùng khó đối phó, sức mạnh của Đàm Thuần Chi đánh ra đều bị
chúng nuốt chửng. Càng nuốt chửng nhiều, chúng càng trở nên to lớn.
Chẳng mấy chốc, chúng đã khiến Đàm Thuần Chi kiệt sức, hai người rơi vào
tình thế nguy hiểm.
Lâm Tư Nguyệt nhìn Đàm Thuần Chi dần mệt mỏi, thậm chí còn bị đánh đến
mức phun máu, đắc ý vô cùng. “Đàm Thuần Chi, nếu ngươi quỳ xuống cầu xin,
ta có thể tha cho ngươi.”
Đàm Thuần Chi thấy không ổn, bèn lấy ra một viên châu màu tím, ném mạnh
xuống đất. Lập tức, viên châu hóa thành một tấm chắn màu tím, chặn đứng đám
oán linh.
Lâm Tư Nguyệt nhìn hai người đang đứng giữa màn chắn tím, chế giễu và ghét
bỏ: “Ngươi quả thực yêu thương ả tiện nhân đó, đến lúc này rồi mà vẫn không
quên bảo vệ nó.”
Đàm Thuần Chi chẳng để tâm đến cô ta, nhân lúc này tranh thủ hồi sức, tính
toán cách phản công.
Lâm Tư Nguyệt lạnh lùng cười, tháo sợi dây chuyền trên cổ, ném xuống đất.
Một làn khói xanh hiện lên, Trần Mộc Miên yếu ớt xuất hiện trước mặt Đàm
Thuần Chi.
Trần Mộc Miên nhìn thấy cảnh tượng đó, vừa lo lắng vừa hoảng sợ: “Thuần
Chi, anh không sao chứ?”
Lâm Tư Nguyệt căm ghét nhìn họ, vung tay một cái, Trần Mộc Miên lập tức bị
đánh ngã xuống đất. Lâm Tư Nguyệt bước tới, túm lấy tóc cô: “Tiện nhân,
ngươi không phải yêu hắn lắm sao? Hôm nay ta sẽ để ngươi tận mắt nhìn thấy
hắn chết.”
Trần Mộc Miên rưng rưng nước mắt, oán hận nói: “Lâm Tư Nguyệt, ngươi
không phải cũng yêu hắn sao?”
“Yêu, ta yêu hắn, nhưng hắn trong mắt chỉ có ngươi. Hắn không chỉ phụ bạc ta,
mà còn đem ta nhốt dưới địa ngục, bắt ta chịu muôn vàn đau khổ. Trần Mộc
Miên, năm xưa hắn không nỡ nhìn ngươi chết, hôm nay ta sẽ bắt ngươi nhìn
thấy hắn chết. Hai ngươi, một đôi cẩu nam nữ, cùng xuống địa ngục với ta đi.”
Đám oán linh liên tục tấn công tấm chắn tím, sắp sửa phá vỡ lớp bảo vệ. Đàm
Thuần Chi vẫn chưa hồi phục, khiến Trần Mộc Miên lo lắng đến phát khóc. Cô
ra sức giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi Lâm Tư Nguyệt.
Lâm Tư Nguyệt thấy vậy, càng thêm đắc ý. Cô ta đang nghĩ xem nên tiếp tục tra
tấn hai người thế nào, không ngờ Trần Mộc Miên lại bất ngờ cướp lấy viên
thiên châu, ném thẳng về phía Đàm Thuần Chi.
Lâm Tư Nguyệt không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn viên thiên châu rơi
vào tay Đàm Thuần Chi. Vào khoảnh khắc thiên châu trở lại cơ thể Đàm Thuần
Chi, sức mạnh của anh lập tức trở nên mạnh mẽ, xé toạc màn chắn, quạt mạnh
một cái, đám oán linh lập tức hóa thành tro bụi, tan biến không còn.
Lâm Tư Nguyệt kinh hãi, vươn tay định bắt lấy Trần Mộc Miên. Nhưng Đàm
Thuần Chi đã nhanh chóng chắn trước mặt, tung một chưởng đánh bay cô ta ra
xa.
Lâm Tư Nguyệt phun ra một ngụm máu, ánh mắt tràn đầy căm hận.
Đàm Thuần Chi lo lắng nhìn Trần Mộc Miên, dịu giọng hỏi: “Em có sao
không?”
Trần Mộc Miên lắc đầu, rồi nhìn xuống thân thể mình.
Đàm Thuần Chi không dám chậm trễ, lập tức rút hồn giả làm từ tóc thai của cô
ra. Tóc máu rời khỏi cơ thể, lập tức trở lại hình dáng ban đầu.
Linh hồn của Trần Mộc Miên quay lại cơ thể mình, nhưng vẫn cảm thấy vô
cùng yếu ớt. Từ khi mang thai, sức khỏe của cô không còn được như trước, nên
hôm ấy tại nhà họ Trần, mới dễ dàng bị Trần San Na bắt giữ và bị Lâm Tư
Nguyệt rút hồn.
Lâm Tư Nguyệt lau vết máu trên khóe miệng, đứng dậy, cười nhạo nhìn hai
người: “Cũng tốt thôi, giờ thì hồn nào về xác nấy, để ta tiện bề xử lý cùng một
lúc.”
Đàm Thuần Chi che chở cho Trần Mộc Miên, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lâm Tư
Nguyệt. Lâm Tư Nguyệt rạch một đường trên lòng bàn tay mình, máu đỏ tươi
chảy xuống theo vết thương, Trần Mộc Miên lập tức cảnh giác, vội la lên:
“Không ổn, cô ta đang mở cổng địa ngục.”
Đàm Thuần Chi cũng nhận ra, nhưng đã quá muộn để ngăn cản.
Trần Mộc Miên muốn kéo Đàm Thuần Chi chạy trốn, nhưng đứa bé trong bụng
cô đột nhiên cựa quậy, khiến cô đau đớn không chịu nổi. Có lẽ đứa trẻ sắp sinh
non.
Cô vội ôm lấy bụng, Đàm Thuần Chi cũng chỉ có thể ôm chặt lấy cô, trơ mắt
nhìn mặt đất nứt ra một khe lớn.
Lâm Tư Nguyệt cười ngạo nghễ: “Đàm Thuần Chi, Trần Mộc Miên, hai ngươi,
một lũ tiện nhân, cùng xuống địa ngục với ta nào.”