Trần Mộc Miên bị người của dì Hàn hành hạ suýt chết, giờ đây không còn sợ cái thái độ hung hăng cậy quyền cậy thế của quản gia nữa.
“Tôi đã nói ông không có phép tắc mà, dì Hàn là cái thá gì, một bà bé đến gia phả cũng không có tên, dám xưng là bà chủ trước mặt tôi.”
“Bà ta là bà chủ gì, nhà họ Trần có thừa nhận không? Muốn làm mưa làm gió thì cứ về cái ổ chó của bà ta mà ngang ngược, về nói với bà ta, bà ta đã nhiều lần tìm cách hại chết tôi, món nợ này tôi nhất định sẽ đòi lại. Bảo bà ta rửa cổ mà chờ, tôi sẽ bắt bà ta đền mạng.”
Quản gia nghe giọng cô đanh thép, không ngờ một cô gái nhỏ mà ánh mắt sắc bén như vậy, giống như một con sói chực chờ lao vào cắn chết người ta.
Ông ta ngừng một chút, giọng nói dịu lại: “Cô cả, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, dì… à không, bà Hàn làm sao lại hại cô được. Đây, ông nhà sai tôi tới rước cô về. Cô cả mau thu xếp đồ đạc, theo tôi về nhà, ông còn đang đợi cô ở nhà đó.”
Trần Mộc Miên ngẫm nghĩ, rồi bước vào thu dọn đồ đạc thật.
Quản gia thấy vậy, đắc ý nghĩ: ‘Thấy chưa, chỉ là một đứa con nít, dỗ dành vài câu là xong.’
Nào ngờ, Trần Mộc Miên thu xếp xong đồ, xuống thẳng quầy tiếp tân, rồi đập mạnh cái bình hoa trên quầy.
Tiếng vỡ lớn vang vọng khắp sảnh, mọi người đều giật mình. Cô tiếp tân kinh ngạc hỏi: “Cô làm gì vậy?”
“Làm gì à?” Trần Mộc Miên chỉ thẳng vào quản gia vừa theo tới, mắng lớn: “Mọi người tới mà coi, khách sạn này thiệt không có chút kỷ cương nào, cửa phòng của tôi thì ai cũng có thể vào, đã vậy còn để một tên già không biết xấu hổ vào ăn trộm đồ của tôi. Ở khách sạn thế này, ai mà dám ở nữa?”
Mấy người đang chuẩn bị nhận phòng nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên ngờ vực.
Nhân viên tiếp tân vội phân bua: “Cô đừng nói oan cho chúng tôi, chúng tôi đâu có làm vậy…”
“Không làm? Vậy nói tôi nghe, ông già này vào phòng tôi bằng cách nào? Chẳng phải là nhân viên của các người mở cửa cho ổng sao, chớ chẳng lẽ ổng tự mở cửa mà vào?”
Câu hỏi này là cái bẫy, trả lời thế nào cũng không có lợi, chỉ có thể làm khách sạn bị mang tiếng an ninh kém.
“Khách sạn này làm ăn kiểu gì, tôi là con gái một thân một mình, tin tưởng nên mới ở đây, ai ngờ đến chuyện an ninh cơ bản cũng không làm tròn, khách sạn thế này ai dám ở nữa. Trả tiền lại đi, tôi không thèm ở nữa.”
Quản lý nghe tiếng xôn xao, vội vàng chạy tới: “Cô bình tĩnh chút, mọi người đừng hiểu lầm, chuyện không phải như vậy đâu.”
“Không phải vậy thì là sao? Ông thử nói coi, sao ông vào được phòng của một cô gái trẻ?” Một vị khách không hài lòng hỏi lớn.
“Đúng vậy, đừng có dối gạt tụi tôi, hôm nay mà không rõ ràng thì đừng ai ở nữa.”
“Cô cả, cô muốn làm loạn tới chừng nào nữa đây?” Quản gia lên tiếng đúng lúc, làm cho mọi người biết mối quan hệ của họ.
Quản lý nắm bắt cơ hội, nhanh miệng đáp: “Đúng vậy, cô cả, ông này nói là quản gia của cô, chúng tôi mới cho ông ấy vào. Mọi người thấy không, đây là chuyện riêng của gia đình họ thôi.”
Nghĩ rằng chỉ cần nói vậy là có thể đẩy Trần Mộc Miên vào thế bí, nhưng cô đâu phải hạng dễ ăn: “Nói bậy bạ, ông có chứng cứ gì chứng minh ổng là quản gia của tôi? Ổng mà nói ổng là cha tôi, chẳng lẽ các người cũng để ổng đem tôi đi bán?”
“Khách sạn các người làm ăn vậy à? Mọi người nên trả phòng đi, kẻo không biết lúc nào mấy tên đầu gấu lưu manh cũng xông vào, giả làm thân nhân rồi bắt các người đi, lấy hết đồ đạc, khiến các người sống dở chết dở!”
Khách ở khách sạn phần lớn là người từ nơi khác tới. Ở nơi đất khách quê người, ai mà không lo sợ gặp phải chuyện như vậy?
Khách sạn mà không bảo đảm nổi an ninh, thì khác chi cái ổ tệ nạn. “Gọi cảnh sát, gọi ngay đi, tôi thấy đây đúng là khách sạn lừa đảo.”
Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Chương 27: Khách Sạn Tệ Nạn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương