Trần Mộc Miên không biết Đàm Thuần Chi đã rời đi từ khi nào. Khi cô tỉnh dậy thì trời đã sáng, tiếng chim hót bên ngoài vang lên, cô không kìm được cử động, cảm thấy cơ thể mình đầy năng lượng.
Cô ngạc nhiên, bởi từ nhỏ sức khỏe vốn yếu, cô luôn ngủ rất nông. Thường dễ bị đánh thức, thậm chí còn hay gặp ác mộng.
Buổi sáng thức dậy, rất ít khi cô thấy mình tràn đầy năng lượng như vậy, càng không nói đến việc tai nghe mắt rõ, thậm chí còn nghe được tiếng người nói chuyện dưới lầu.
Trần Mộc Miên nghĩ rằng mình nghe nhầm, bèn dỏng tai lắng nghe kỹ hơn, phát hiện ra đúng là có người dưới lầu đang trò chuyện. Đó là tiếng của đám người làm, họ đang bàn xem nên làm bữa sáng kiểu Tây hay kiểu Trung, cuối cùng quyết định làm món Tây.
Cô thay quần áo xuống dưới, nhìn thấy trên bàn ăn có bánh mì nướng, trứng chiên và sữa, ngạc nhiên vì tai mình sao lại thính như vậy.
“Chào buổi sáng, Tiểu Mộc Miên.” Tương Thông nhìn thấy cô, vui mừng ra mặt, mời cô dùng bữa sáng.
“Không biết em có quen không, nếu không thích anh sẽ bảo họ làm món Trung.” Tương Thông nhìn cô mặc bộ áo truyền thống, theo bản năng nghĩ rằng cô chưa từng ăn món Tây.
Trần Mộc Miên nhạt giọng: “Không cần phiền, em ăn gì cũng được.”
Tương Thông nhiệt tình kéo ghế cho cô, rất lịch sự. Nhưng Trần Mộc Miên lại ngồi vào ghế bên kia, muốn ngồi xa anh ta một chút.
Lời cảnh cáo của Đàm Thuần Chi đêm qua vẫn còn vang vọng bên tai: “Tránh xa thằng đó ra, xong việc anh sẽ tìm chỗ khác cho em ở. Thằng đó là kẻ phóng túng, ngoài kia không biết có bao nhiêu người đàn bà rồi.”
Dù Trần Mộc Miên không ưa Đàm Thuần Chi, nhưng cô cũng tin rằng Tương Thông chắc chắn được nhiều cô gái thích. Nhìn thế nào anh ta cũng là một người đàn ông phong lưu.
Bà nội từng nói, đàn ông vẫn là nên thật thà, chất phác mới tốt.
Thấy cô có vẻ xa cách, Tương Thông cũng không tỏ ra bối rối, ngồi đối diện cô, giới thiệu về chiếc bánh sừng bò: “Đây là mua từ tiệm bánh Tây bên ngoài, anh thấy rất ngon, em thử xem.”
Trần Mộc Miên cầm lấy một chiếc, xé một miếng nhỏ, nhai từng chút một. Bánh giòn bên ngoài, mềm bên trong, thơm ngon tuyệt vời.
Thấy cô có vẻ thích, Tương Thông lại đưa thêm một chiếc.
Bà Bạch điềm tĩnh bước xuống từ cầu thang, mặc bộ áo dài màu đỏ rực, thân hình uyển chuyển, đầy quyến rũ. Trần Mộc Miên nhìn vòng eo thon nhỏ, mảnh mai như một con rắn nước của bà mà vô cùng ngưỡng mộ.
“Cô Trần, hôm qua thất lễ với cô, mong cô đừng để bụng.”
Trần Mộc Miên vội vàng đáp: “Tôi không dám, là tôi vụng về, lẽ ra phải nói khéo hơn. Bà không sao chứ?”
Bà Bạch khẽ cười, đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn. Trần Mộc Miên vô cùng ngưỡng mộ, đây mới thật sự là người đàn bà đẹp, so với bà thì cô chẳng khác nào một đứa trẻ con.
“Lẽ ra tôi phải cảm ơn cô.” Ánh mắt bà Bạch sáng rực, khác hẳn với vẻ u sầu, khó hiểu ngày hôm qua, trông có vẻ tinh thần hơn rất nhiều.
“Cảm ơn tôi?”
“Phải, cảm ơn cô. Nếu không có cô, có lẽ đến bây giờ tôi vẫn còn tự trách mình, không thể tỉnh táo lại. Những lời cô nói đã chứng minh rằng, những nghi ngờ của tôi là đúng. Em gái ngoan, cô có sẵn lòng giúp tôi không?”
“Giúp bà? Làm gì?”
Ánh mắt bà Bạch kiên định, nhìn thẳng vào cô nói: “Giúp tôi tìm ra kẻ thủ ác. Thư Kỳ của tôi không thể chết oan như thế này. Tôi nhất định phải bắt được kẻ đó, để ả ta phải bồi táng cho con trai tôi.”