Trần Mộc Miên sợ đến mức hai chân run rẩy, ngồi bệt xuống đất: “Đại… đại tiên, tôi… tôi… tôi còn chưa muốn chết.”
“Thế nào, không muốn gả cho ta sao?” Người đàn ông mỉm cười, nheo mắt lại, nhưng nhìn rõ ràng là không vui.
“Tôi trông xấu xí, người ghét chó chê, hay là tôi đốt cho ngài hai người giấy đẹp, bảo đảm ngài hài lòng?” Cô vừa nói vừa lùi lại, âm thầm chạm đến gói
hành lý của mình.
Người đàn ông cúi xuống, đôi mắt hoa đào mê hoặc, ánh lên như nước, trông vô cùng quyến rũ.
“Người giấy thì có khác gì búp bê đâu, làm sao có thể so với một người đẹp bằng xương bằng thịt, chơi mới thú vị chứ.”
Nhìn thái độ anh ta như vậy, chẳng lẽ anh ta định ăn thịt mình thật à?
Trần Mộc Miên bắt đầu giở giọng đáng thương cầu xin: “Đại tiên, ngài cho tôi con đường sống đi, tôi… tôi đã lặn lội ngàn dặm đến Thượng Hải, còn chưa gặp cha tôi, cũng chưa giao lại di vật của bà nội cho cha, nếu chết rồi, tôi chết không nhắm mắt.”
“Không sao, sau khi chết em vẫn có thể mộng báo với cha em, bảo ông ta đến đây lấy.”
Trần Mộc Miên không thể tin được những lời anh ta nói, đây là kiểu gì vậy.
“Đại tiên, tôi… ngài không phải muốn chơi với người sống sao? Nếu tôi chết rồi, thì thành ma, khác gì người giấy đâu?”
Người đàn ông ngừng lại một chút: “Có lý, bây giờ giết em thì đúng là hơi phí.”
“Đúng đúng đúng, như vậy đi, ngài để tôi về thực hiện nốt tâm nguyện, tôi… chỉ cần tâm nguyện hoàn thành, ngài muốn xử lý thế nào cũng được.” Trần Mộc Miên thương lượng, thành thật cầu xin.
Người đàn ông nắm lấy cằm cô, ghé sát lại: “Ý tưởng này cũng không tệ, nhưng cứ thả em đi như vậy, công tử ta thấy thiệt thòi lắm.”
Trần Mộc Miên rất muốn học theo mấy bà chợ búa ngoài kia phun nước bọt vào mặt anh ta, đồ chết tiệt, không đúng, đồ quỷ dâm tà, đồ côn đồ, thật quá đáng.
Cô rụt rè hỏi: “Vậy… vậy công tử muốn thế nào?” Công tử ư, triều Thanh đã qua rồi, bây giờ ai cũng gọi là ông hay thầy.
Ngón tay cái của người đàn ông mân mê đôi môi mềm mại của Trần Mộc Miên, cười: “Trước hết để công tử chơi đùa một chút, khi công tử hài lòng rồi, tự nhiên sẽ thả em đi.”
Trần Mộc Miên muốn từ chối, nhưng người đàn ông chẳng cho cô cơ hội, cúi xuống lập tức hôn tới.
Trần Mộc Miên là một cô gái còn trinh nguyên, chưa từng gặp phải chuyện này, đầu óc hoảng loạn, chỉ cảm nhận được một thứ lạnh lẽo đang luồn vào miệng mình.
Cô sợ hãi tột độ, cảm thấy thứ đó chẳng khác nào một con rắn. Một con rắn bò vào miệng, có đáng sợ không chứ?
Phản ứng theo bản năng, Trần Mộc Miên lập tức nhấc gói hành lý lên đập mạnh vào anh ta.
Người đàn ông bị đẩy ra, nhưng không giận, định nhào tới tiếp tục thì từ trong gói hành lý rơi ra một miếng ngọc bội, nó ngay lập tức phát sáng làm đau mắt anh ta.
Chỉ trong chớp mắt, Trần Mộc Miên đã chớp lấy cơ hội chạy trốn.
Cô chạy thật nhanh, người đàn ông nhìn bóng cô biến mất, anh bật cười lớn. “Cô gái nhỏ, chạy cũng không thoát đâu.”
Những lời đó như một lời nguyền, cứ vang vọng trong tai Trần Mộc Miên mãi cho đến khi cô chạy tới con phố đông người, tai mới cảm thấy yên tĩnh trở lại.
Lúc này trời đã tối, Trần Mộc Miên hoảng sợ vô cùng, mãi mới tìm được một người, hỏi thăm địa chỉ của dinh thự họ Trần, ôm chặt gói hành lý, cô đi bộ tới đó.
Cô cũng không dám mạo muội gõ cửa, chỉ đứng đợi ở trước cửa, đợi đến nửa đêm mới thấy cha mình là Trần Tuấn bước xuống từ chiếc xe nhỏ.
Trần Mộc Miên lập tức chạy ra, chặn đường Trần Tuấn: “Cha!”
Trần Tuấn ban đầu giật mình, khi nhận ra Trần Mộc Miên thì vô cùng ngạc nhiên: “Mộc Miên, con làm sao vậy, sao lại lôi thôi lếch thếch thế này?”
Nhìn dáng vẻ này, đúng là chẳng khác gì dân chạy nạn
Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Chương 4: Người Đẹp Còn Sống Nhăn Như Này, Được Thịt Chắc Sướng Lắm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương