Trần Mộc Miên nằm mộng thấy cảnh chim oanh hót líu lo, bướm lượn đầy trời.
Những chiếc đèn lồng đỏ rực được treo khắp nơi. Khung cảnh toàn là những cô
gái xiêm áo mỏng manh, lả lơi, duyên dáng. Họ trang điểm lộng lẫy, trâm cài
lấp lánh, tay cầm khăn lụa thơm phức, giọng nói nũng nịu làm bao nhiêu kẻ qua
đường xao động.
Trần Mộc Miên thấy có một cô gái ăn mặc mộc mạc bước thẳng vào Thụy Ngọc
Lâu, phía sau có mấy gã gia đinh khỏe mạnh đi theo.
Thấy cô đến, chẳng ai dám cản. Có người hiếu kỳ hỏi: “Tiểu thư nhà ai mà hung
hãn vậy? Chẳng lẽ tới bắt gian?”
Người đứng bên cạnh nghe thế thì cười lớn: “Công tử, nghe giọng này hẳn là
mới tới kinh thành.”
“Đúng vậy, làm sao ngươi biết?”
Người nọ đáp: “Chỉ có khách phương xa mới không hay, cả kinh thành này ai
mà không biết nhà họ Đàm. Nha hoàn của họ nổi danh lắm, đến khi cơn giận
nổi lên, chính công tử nhà mình cũng bị bắt đánh như thường.”
“Chà, chưa từng nghe qua, nha hoàn gì mà lớn gan quá, dám thất kính như vậy,
sao công tử không bán quách đi cho xong?” Người khách lạ còn chưa hiểu
chuyện, đã nghe thấy ở phía xa tiếng la hét ầm ĩ. Kế đó, có một người trong nhà
áo quần xốc xếch, cười nói chạy ra ngoài.
Trần Mộc Miên cũng lấy làm lạ, ngó sang thì thấy bóng dáng một người mặc áo
trắng, vừa chạy vừa cười: “Tiểu nha đầu, nay nàng đã học được bản lĩnh của tổ
mẫu rồi, đánh người không chút nương tay.”
Trần Mộc Miên nghe tiếng này có phần quen tai, lại nghe giọng một cô gái lớn
tiếng mắng: “Công tử không nghe lời đại phu khuyên nhủ, ngày ngày đắm mình
ở chốn lầu xanh. Hôm nay đừng trách nô tỳ nhẫn tâm, nếu không đưa ngài về, ta
không còn mặt mũi nào để sống nữa.”
Nghe vậy, người kia càng chạy nhanh hơn, đến khi chạy đến mép lầu, thấy
không còn đường thoát thì lập tức nhảy thẳng xuống.
Trần Mộc Miên ngước nhìn lên, thấy người kia đang lao thẳng xuống mình, cô
trợn mắt kinh ngạc.
Đàm Thuần Chi!
Giật mình, Trần Mộc Miên tỉnh khỏi giấc mộng, đang muốn ngồi dậy lại nhận
ra mình bị ai đó ôm chặt trong lòng. Dưới lớp chăn hai người đều lõa lồ.
Nhớ lại cơn điên loạn đêm qua, mặt Trần Mộc Miên đỏ bừng như sắp nhỏ ra
máu.
Cô đẩy Đàm Thuần Chi ra, anh lại siết chặt hơn. Mắt còn chưa mở miệng đã
buông lời trêu chọc: “Sao thế? Đêm qua ta chưa làm em vừa lòng sao, đã lại
muốn thêm nữa rồi à?”
Cơn mê đêm qua như cuốn sạch hết thể diện của Trần Mộc Miên.
Không chỉ trần trụi da thịt mà còn phải trao cả thân xác cho người ta chiếm
đoạt. Đến chuyện riêng tư nhất cũng bị anh điều khiển, cô vừa xấu hổ vừa giận,
“Buông tôi ra, tôi phải về.”
“Về? Về đâu?” Đàm Thuần Chi vắt một chân lên người cô, dục vọng giữa hai
chân lại trỗi dậy.
Trần Mộc Miên hoảng hốt: “Anh đừng làm loạn nữa, tôi… tôi còn đau lắm.”
Nỗi đau khi mất thân cứ văng vẳng trong đầu, muốn quên cũng không được.
Đàm Thuần Chi hôn nhẹ lên má cô, cười gian: “Sao? Chỉ có đau mà không có
chút khoái lạc nào ư?”
Trần Mộc Miên vội đưa tay che miệng anh, ngăn không cho nói thêm: “Anh giữ
chút thể diện cho tôi có được không? Chuyện đó… sao anh lại buông lời dễ
dàng như thế, thật là… thật là không biết xấu hổ!”
Đàm Thuần Chi khẽ cắn cằm cô, đáp: “Cổ hủ quá, chuyện giữa vợ chồng là thế
mà em lại bảo không biết xấu hổ.”
“Vợ chồng đều như thế sao?” Trần Mộc Miên không tin, cảm thấy có gì đó
không đúng.
Đàm Thuần Chi tiếp tục lừa dối: “Dĩ nhiên rồi. Vợ chồng ân ái với nhau đâu
phải là điều đáng chê cười, đó gọi là lễ nghĩa của Chu Công. Không có nó, sao
mà sinh con đẻ cái được?”
Trần Mộc Miên vẫn chưa hiểu hết, nhưng bị câu “sinh con đẻ cái” làm cho lo
lắng: “Thế chẳng phải đêm qua tôi đã có thai rồi sao?”