Một khi đàn bà đã quyết tâm, mười con ngựa cũng không kéo lại được.
Tốc độ và cách thức của bà Bạch làm cho Trần Mộc Miên vô cùng thán phục.
Bà vừa trở về từ khách sạn đã lập tức gửi bằng chứng đến sở cảnh sát. Lần này,
bà dùng thế lực gia đình, nhanh chóng vạch trần vụ bê bối này trước toàn thể
giới thượng lưu Thượng Hải.
Chỉ trong vòng nửa ngày, cả Thượng Hải đều biết Tô Yến Yến vì giết con của
tình nhân mà bị vạch mặt, nhảy lầu tự tử.
Kế đó, ông Bạch bị đám ký giả bủa vây, truy hỏi cảm nghĩ của ông ta về việc
gián tiếp hại chết con trai mình.
Bà Bạch bỏ tiền mời Mã Huân, một nhà báo khét tiếng nhất Thượng Hải,
chuyên khai thác các vụ bê bối để tống tiền đương sự.
Bà Bạch chi tiền để hắn bôi nhọ ông Bạch, mô tả ông ta như một kẻ hám sắc, vì
muốn chiếm đoạt người đẹp mà làm ác. Hắn còn đổ hết mọi trách nhiệm của cái
chết lên ông Bạch, nói rằng ông ta đã dùng thủ đoạn tàn ác để hủy hoại cuộc đời
của một nữ minh tinh, làm cô ta oán hận mà giết hại con trai của chính ông ta.
Tiếp theo, Mã Huân kể chi tiết về sự vô liêm sỉ của ông Bạch, rằng ông ta đã
không chịu trách nhiệm mà còn đổ lỗi cho vợ mình, khiến bà suy sụp tinh thần.
Sau đó, ông ta vẫn tiếp tục vui thú bên ngoài.
Sau một loạt đòn tấn công, ông Bạch không chỉ bị chính quyền đình chỉ công
tác mà còn bị gia đình chỉ trích gay gắt.
Ông ta lập tức chạy về dinh thự nhà họ Bạch, định bắt bà Bạch ra làm sáng tỏ
mọi chuyện.
Nhưng khi về đến nhà, ông ta thấy toàn bộ đồ đạc của mình đã được thu dọn,
chất đống ở trước cửa.
“Chúng bây tính tạo phản à?” Ông Bạch gầm lên với đám người hầu, cơn giận
không thể kiềm chế. Nhưng người ăn kẻ ở chẳng ai đáp lời, tiếp tục khuân vác
hành lý.
Ông Bạch đang định chửi bới thêm, thì bà Bạch uyển chuyển bước xuống lầu.
“Tôi là người bảo họ dọn dẹp, Bạch Tư Nhân, tôi muốn ly hôn với ông.”
Nghe vậy, ông Bạch không cho là thật, còn cố tình dỗ dành: “Mình à, anh biết
em giận, nhưng đừng tin mấy lời đồn thổi bên ngoài. Em theo anh ra ngoài đính
chính mọi chuyện đi. Vợ chồng với nhau bao năm, em nỡ lòng nào nhìn anh
thân bại danh liệt như vậy sao?”
Thấy ông ta đến giờ vẫn còn mặt dày như vậy, bà Bạch cảm thấy ghê tởm.
Không ngờ bản thân mình đã từng yêu thương một con chó dơ bẩn như thế.
“Bạch Tư Nhân, tôi đã mời luật sư và thông báo cho cha má ông. Những chuyện
nhơ nhuốc ông làm, còn mong tôi giúp ông giải quyết sao? Tôi nói cho ông biết,
ông mơ đi.”
“Ông là thứ cầm thú, chẳng xứng đáng làm cha của Thư Kỳ. Mang đồ của ông
cút đi cho khuất mắt tôi. Sáng mai tôi sẽ lên báo thông báo chuyện ly hôn. Còn
nếu ông tiếp tục quấy rầy, ta sẽ đánh gãy chân ông.”
Nghe vậy, ông Bạch tức giận quát lớn: “Chu Mẫn, cô đừng có mà không biết
điều. Đừng quên khi xưa nhà họ Hàn cầu xin tôi cưới cô. Cô còn tự mang mình
dâng đến cửa, giờ lại dám mở miệng đòi ly hôn với tôi? Nếu có ly hôn thì người
phải cút đi là cô, đây là nhà họ Bạch.”
Bà Bạch nghe thế cười lớn: “Bạch Tư Nhân, đúng là chó cùng rứt giậu, ông làm
tôi thiệt mở rộng tầm mắt. Đây là nhà họ Hàn của tôi, từ hôm nay sẽ đổi thành
nhà họ Chu. Còn ông, cút ngay lập tức!”
“Mày!” Ông Bạch tức đến mức lao tới định kéo bà Bạch.
Đám người hầu nhanh tay nhanh mắt lập tức đẩy ông ta ngã nhào xuống đất.
Ông Bạch lồm cồm bò dậy, cả người nhếch nhác không chịu nổi.
Bà Bạch mặt không biến sắc nói: “Lôi ông ta ra ngoài, nếu ông ta còn dám tới
nữa, cứ đánh đuổi ra cho tôi.”
Người đi đường kinh ngạc khi thấy một người đàn ông mặc đồ Tây bị quẳng ra
khỏi cửa như rác rưởi, bên cạnh là vài chiếc va ly. Người đàn ông không cam
lòng, cứ liên tục đập cửa chửi rủa, nhưng người hầu trong nhà lại cầm gậy đánh
mấy phát, mới đuổi được ông ta đi.
Bà Bạch mời Trần Mộc Miên ở lại dinh thự, sau khi đuổi ông Bạch đi, bà lập
tức sai người đổi biển hiệu, cuối cùng nhà họ Bạch cũng trở thành nhà họ Chu.
Bà Bạch cũng không cho ai gọi mình là bà Bạch nữa, tất cả đều phải gọi bà là
cô Chu.
“Em gái à, chị nghe nói em mới đến Thượng Hải mà chưa có chỗ ở đàng hoàng.
Nếu không chê thì em cứ ở lại đây. Dinh thự rộng lớn, chị ở một mình cũng
trống vắng.”
Trần Mộc Miên ái ngại từ chối: “Thật không dám làm phiền chị Chu. Tôi đến
Thượng Hải là để tìm thân thích, chỉ là cha tôi thiên vị bà bé, không mấy khi để
ý tới tôi, thành thử tôi mới bỏ nhà mà đi.”
Chu Mẫn nghe xong, không khỏi cau mày: “Em gái có tính nết tốt thế này mà
cha không để ý? Bà bé kia là ai, để chị đi nói lý lẽ với họ.”
Trần Mộc Miên cảm thấy Chu Mẫn đã thoát khỏi nỗi buồn, không còn vẻ buồn
rầu yếu đuối như trước, thay vào đó lại toát ra sự cứng cỏi, mạnh mẽ. Chẳng lẽ
đây mới là bản chất thật sự của bà ấy?
Chu Mẫn nhìn ra vẻ nghi hoặc của cô, bà mỉm cười: “Em chê cười chị rồi.
Trước khi lấy chồng chị cũng từng du học ở nước ngoài. Cũng học qua tinh thần
tự lập của phụ nữ hiện đại. Nếu không phải vì mê muội mà yêu Bạch Tư Nhân,
chị đâu phải hạ mình thành một người phụ nữ mềm yếu như vậy.”
Nghĩ tới chuyện này, bà ấy lại cười tự giễu: “Vở diễn đóng quá lâu, đến mức chị
quên mình là ai, vậy mà vẫn chẳng chiếm được lòng ông ta, ngược lại còn thân
bại danh liệt, mất cả con trai. Thư Kỳ nói đúng, chị phải vực dậy, làm lại từ đầu.
Sau này có duyên, nó sẽ đầu thai lại làm con trai của chị.”
Trần Mộc Miên không biết Thư Kỳ đã nói lời an ủi gì, nhưng trông thấy Chu
Mẫn như hiện tại, chắc chắn là những lời rất tốt đẹp, nếu không bà ấy đã không
thể vực dậy tinh thần, trở lại chính mình như thế này.
“Chị là người tốt, ông Bạch đó không xứng với chị. Sau này chị nhất định sẽ
tìm được người tốt hơn.”
“Vậy chị xin nhận lời chúc tốt lành của em gái. Nhưng về chuyện cha em, thật
sự không cần chị giúp sao? Nhà họ Chu của chị tuy không dám nói là quyền lực
ghê gớm, nhưng từ giới hắc đạo đến bạch đạo, đều có vài mối quan hệ. Ngay cả
thị trưởng cũng phải nể mặt cha chị đôi phần.”
Trần Mộc Miên lắc đầu từ chối khéo: “Không cần đâu chị, em nghĩ trong hai
ngày tới cha sẽ đến tìm em.”
Chu Mẫn không ép, chuyển sang trò chuyện về thời trang mới nhất.
Trong lúc đó, ở dinh thự họ Trần, ông Trần Tuấn đầu óc rối như tơ vò. Khoản
vay từ ngân hàng Lộ Thắng không được duyệt, trong nhà lại xảy ra chuyện rắc
rối. Ông ta vừa sai quản gia đi tìm người, vừa nghe theo lời dì Hàn mời đến một
thầy phong thủy, xem thử nhà cửa có gì bất ổn, chẳng lẽ đụng phải thứ không
sạch sẽ.
Thầy phong thủy trông gương mặt dài như ngựa, đôi mắt ti hí, trên môi có hai
hàng ria mỏng, nhìn qua có vẻ thần bí.
Ông Trần thấy thầy ta đi một vòng quanh dinh thự, bỗng dừng lại trước cửa một
căn phòng: “Trước đây, phòng này có phải dành cho một tiểu thư không?”
Ông Trần còn chưa kịp phản ứng, dì Hàn đã lên tiếng đáp thay: “Phải, đây từng
là phòng của cô cả, nhưng cô ấy chỉ ở có một ngày thôi.”
Thầy phong thủy đẩy cửa bước vào, ngắm nghía một hồi rồi hỏi: “Dám hỏi cô
cả có tuổi Ngọ phải không?”
Ông Trần nheo mắt nghĩ ngợi, đúng là vậy: “Phải, ngài nói vậy có gì bất ổn
sao?”
Thầy phong thủy nói: “Phong thủy của dinh thự họ Trần tuy không quá tốt,
nhưng cũng không đến nỗi tệ. Nhưng cô cả này từ phương Bắc đến, mang theo
hai luồng khí trên người.”
“Khí gì?” Dì Hàn mong ngóng thầy phong thủy sẽ nói ra điều gì đó chẳng hay.
Bà ta ngày càng nghĩ nhiều, cho rằng mọi chuyện rắc rối trong nhà đều do Trần
Mộc Miên gây ra, con nhỏ này chính là sao chổi.
Thầy phong thủy chỉ vào bụng dì Hàn nói: “Cô cả mang theo một luồng sát khí
và một luồng tài khí. Ban đầu, nếu biết cách xử lý thỏa đáng, thì nhà cửa an hòa,
mọi sự êm đẹp, nhà họ Trần sẽ phát triển rực rỡ. Nhưng thưa bà, tôi xem đứa trẻ
trong bụng bà vốn đã mang sát khí. Sát khí ấy quá mạnh, đè ép tài khí của cô
cả.”
“Bây giờ cô cả đã rời đi, hai luồng khí cũng đã theo cô ấy mà đi. Nhưng luồng
sát khí trong bụng bà đã bị kích phát, ông Trần ơi, e rằng sau này nhà họ Trần sẽ
có tai họa đổ máu.”
“Dối trá! Ta thấy ngươi chỉ là một tên lừa đảo.” Trần San Na không biết đã
đứng ở cửa từ lúc nào, đôi mắt hạnh đầy giận dữ nhìn thầy phong thủy.