Người phụ nữ bùi ngùi đáp: “Nhà tôi ở khu Tĩnh An, họ Đàm. Nói ra thì không
ngại ông cười, bà nhà tôi tính tình rất tốt, chỉ là quý cậu chủ nhà tôi như vàng.
Những chuyện khác có thể dễ dàng bỏ qua, nhưng nếu ai đó sơ suất với cậu chủ
dù chỉ một chút, bà ấy nhất định sẽ nổi giận, không khác nào Diêm Vương.”
Thật đúng là nhà họ Đàm!
Trần Tuấn không để lộ cảm xúc, đi theo người phụ nữ đến tiệm thuốc, trả tiền
giúp bà rồi bảo tài xế chở bà về, còn mình ngồi đợi trong một tiệm cà phê gần
đó.
Nửa tiếng sau, tài xế quay lại báo tin: “Thưa ông, đúng là dinh thự họ Đàm. Con
để ý thấy cách bài trí không giống nhà người mới giàu, mà giống như di thần
triều trước.”
Trần Tuấn nhướn mày. Di thần triều trước? Theo ông ta biết thì ở Thượng Hải
chỉ có ba nhà là di thần triều trước, gồm nhà họ Ô, nhà họ Bạch và nhà họ Lam.
Vậy nhà họ Đàm này từ đâu ra, sao trước giờ chưa từng nghe tới?
Nghĩ ngợi một lúc, ông ta bảo tài xế lái xe tới nhà họ Ô.
Hai nhà từng có qua lại trong chuyện làm ăn. Nếu nhà họ Đàm thật sự là di thần
triều trước, chắc chắn hai nhà này sẽ quen biết nhau. Đến lúc đó, chỉ cần nhờ
nhà họ Ô làm mối, chuyện hỏi cưới hẳn cũng không khó.
“Trời ơi, đây là gió lành nào đưa ông Trần tới thế này? Thật là khách quý.” Ông
Ô cười tươi, đón tiếp Trần Tuấn trong phòng khách. Ông ta mặc áo dài, khoác
thêm một chiếc mã quái, đầu vẫn để tóc đuôi sam của triều trước. Trên gương
mặt béo tròn là đôi mắt cười híp ti hí.
“Ông Ô, tôi tới khu nhượng địa Anh có chút việc thành ra tiện đường qua đây,
tất nhiên không thể không vào thăm ông. Ông đừng trêu tôi chứ.” Trần Tuấn
cười, ngồi xuống ghế sô pha.
Ông Ô với ông ta vốn là chỗ thân quen, ông Ô trêu: “Thôi đi, nói thật xem, lần
này có phải vì chuyện của ngân hàng Lộ Thắng mà ghé qua đây không?”
Trần Tuấn cười cười, chuyển đề tài: “Tôi biết tình hình của ông, nên đâu dám
phiền đến ông chuyện đó. Tôi đến là để hỏi thăm một việc khác.”
“Việc gì?” Ông Ô ngạc nhiên. Ông ta biết rõ Trần Tuấn đang đau đầu vì khoản
vay của ngân hàng Lộ Thắng, nhưng bản thân ông ta với ngân hàng đó cũng có
mối quan hệ rắc rối, nên không tiện giúp.
“Tôi nghe nói ở khu Tĩnh An có một nhà họ Đàm, hình như là di thần triều
trước. Không biết có thật hay không?”
Nghe xong, ông Ô phá lên cười, ngón tay gõ nhịp mấy cái lên bàn: “Vẫn nói
không phải vì chuyện Lộ Thắng mà đến, vậy mà ngay cả nhà họ Đàm ông cũng
tìm ra. Đúng vậy, nhà họ Đàm đúng là di thần triều trước. Nói thật với ông,
ngay cả bà cụ nhà tôi khi gặp bà lớn bên đó cũng phải quỳ xuống thỉnh an, gọi
một tiếng cách cách.”
Trần Tuấn kinh ngạc, không ngờ thân phận bên đó lại cao quý như vậy: “Nhưng
chuyện này có liên quan gì tới ngân hàng Lộ Thắng?”
“Ông không biết à?” Ông Ô không tin: “Ngân hàng Lộ Thắng là của nhà họ
Đàm đấy. Ông còn chưa biết mà sao đã nghe ngóng được về họ rồi?”
Trần Tuấn suýt sặc nước trà, đây gọi là trời không tuyệt đường người sao?
Vừa mừng vừa lo, ông ta cố giữ bình tĩnh, không để lộ tâm trạng với ông Ô, chỉ
nói: “Ông nói sao mà nghe ghê thế? Tôi nào có bản lĩnh đó. Chuyện là hôm nay
ra ngoài, tôi gặp người hầu nhà họ làm rơi tiền mua thuốc nên tiện giúp đỡ chút,
vậy nên mới biết được gia đình này. Nếu không hỏi ông thì tôi cũng không ngờ
họ có thân thế như vậy.”
Ông Ô quan sát kỹ ông Trần, thấy ông ta có vẻ thật thà, liền nói tiếp: “Nói đến
thuốc men thì nhà họ Đàm tuy phú quý vô song, nhưng trong nhà chỉ có một
người con trai duy nhất, cậu thiếu gia này từ nhỏ thân thể yếu ớt, đến giờ đã hai
mươi ba tuổi mà chuyện hôn nhân vẫn chưa đâu vào đâu.”
Người nói vô tâm, nhưng người nghe hữu ý. Trần Tuấn làm ra vẻ vô tình hỏi:
“Sao nhà cửa tốt như vậy mà lại không cưới nổi vợ?”
Ông Ô thở dài: “Nói ra thì buồn, vị công tử này có số mệnh rất kỳ lạ. Dù bát tự
rất tốt, nhưng lại khắc thê. Trước đây từng có hai lần đính hôn. Nhưng lần nào
cũng xảy ra chuyện, hoặc cô dâu bỏ trốn với người khác, hoặc cô dâu đột ngột
phát bệnh nặng suýt chết. Sau đó người ta mới mời thầy về tính số, ai cũng bảo
bát tự của cậu ta khó tìm người tương xứng, nếu cưới không đúng sớm muộn gì
cũng phải mất mạng.”