Ngay từ lúc gặp cô, nụ cười trên mặt bà Đàm chưa từng tắt.
Trần Mộc Miên quỳ xuống dâng trà, ông Đàm lập tức trao cho cô phong bao
một ngàn đồng bạc, số tiền này tương đương một phần tư hồi môn của cô, đủ để
mua một căn biệt thự nhỏ ở Thượng Hải.
Cô ngỡ ngàng, khó tin. Bà Đàm thậm chí còn tặng cô một đôi vòng ngọc bích từ
thời Khang Hy, nói rằng đây là báu vật gia truyền, do vua Khang Hy ban tặng,
chỉ dành cho con dâu trong nhà.
Trần Mộc Miên thấy quá hào phóng, nghĩ nhà họ Đàm dù giàu có cũng không
nên tiêu xài như vậy.
Cô không kìm được mà nhìn sang Đàm Thuần Chi, anh chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu
bảo cô cứ yên tâm nhận.
Bà Đàm thấy hai vợ chồng nhìn nhau, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Mộc Miên à,
từ nay con đã là dâu nhà họ Đàm, không cần lo lắng chuyện gì khác, chỉ lo
chăm sóc chồng, sớm sinh quý tử, để ta sớm được bồng cháu. Khi ấy, công của
con lớn lắm.”
Trần Mộc Miên đỏ mặt, bất giác nghĩ đến chuyện điên cuồng tối qua, nhìn vết
hằn còn trên cổ tay, cô vội kéo tay áo xuống che.
Cô lí nhí: “Dạ, thưa má.”
Vẻ bẽn lẽn ngoan ngoãn của cô làm bà Đàm vô cùng hài lòng, bà gọi quản gia
tới, bảo người đi mời thợ may, chuẩn bị thêm cho Trần Mộc Miên vài bộ quần
áo đẹp.
Đàm Thuần Chi kéo cô ra ngoài, nhưng ông Đàm gọi anh lại. Anh nhìn Trần
Mộc Miên, ý bảo cô cứ về trước.
Cô hầu nhỏ tóc chải đôi búi dẫn đường, Trần Mộc Miên vẫn còn ngỡ ngàng
trước sự tiếp đãi nồng hậu của Đàm gia.
Họ thích cô đến thế, chẳng lẽ Đàm Thuần Chi đã dùng phép thuật điều khiển
họ?
Đi được nửa đường, cô bất chợt nghe thấy có người nói chuyện.
“Vị pháp sư đó quả thật tài giỏi, bảo chỉ cần đưa tân nương vào nhà thì cậu chủ
sẽ hồi sinh. Quả thật không sai!”
Trần Mộc Miên cảm thấy họ đứng khá xa, ở gần ao sen, nhưng cô vẫn nghe rõ
ràng. Từ sau khi uống dương tinh của Đàm Thuần Chi, đôi tai cô trở nên vô
cùng nhạy bén, sức lực cũng mạnh hơn hẳn.
“Có chuyện gì không mợ?” Cô hầu nhỏ ngây thơ hỏi, không hiểu vì sao cô dừng
bước.
Trần Mộc Miên mỉm cười: “Cảnh ở đây đẹp quá, tôi muốn ngắm nhìn thêm. Em
cứ về trước, tôi tự biết đường về.”
Cô hầu tuy không hiểu, nhưng vẫn nghe lời rời đi.
Trần Mộc Miên bước tới gốc hải đường, giả vờ ngắm hoa, thực ra là để nghe
lén.
Nghe một người nói: “Không phải chứ? Đêm qua quả thật kỳ quái mà cũng
đáng sợ nữa. Bọn tôi bị cấm không được ra ngoài, nhưng ta nghe thằng Trụ
canh cửa đêm qua kể lại rằng chiếc kiệu ấy được mấy con hình nhân giấy
khiêng vào, giống hệt những con người giấy của thầy pháp làm trong tiệm quan
tài. Nó sợ quá nhắm chặt mắt lại, chờ đám người ấy vào hết rồi mới dám mở
cửa rồi chạy thẳng về phòng.”
Trần Mộc Miên thầm kinh hãi, cô đã nghi rồi mà, đội đón dâu đêm qua sao
trông kỳ lạ như vậy, hóa ra không phải là người thật.
Một người khác lại lên tiếng: “Nhà họ nghĩ gì mà lại gả con gái cho một người
đã chết, chẳng phải là đám cưới ma sao?”
“Nhưng cậu chủ đã sống lại rồi. Sáng nay tôi gặp cậu chủ, thấy người trông
khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào như người bình thường, chỉ có điều trông lạnh
lùng hơn trước, khiến ai cũng sợ.”
Trần Mộc Miên nghe thấy tiếng thở dài, có một cô hầu khác nói: “Tôi thấy
chuyện này không đơn giản, có khi nào một hồn ma đã nhập vào thân xác cậu
chủ để sống lại không?”
“Cô nói bậy! Cậu chủ vẫn nhớ rõ mọi chuyện trong nhà, sáng nay gặp tôi còn
gọi đúng tên tôi nữa là.” Một người không bằng lòng phản đối.
“Cũng chưa chắc được. Sáng nay tôi thấy cậu chủ khác lắm, thông minh hơn,
oai phong hơn. Trước kia, cậu yếu đuối lắm, nói chuyện cũng khó chịu, mà giờ
khác hẳn, không thấy dễ chịu hơn sao?”
“Dễ chịu hơn chẳng tốt à? Nay cậu chủ khỏe mạnh, ngày sau còn được hưởng
nhiều phúc lộc, đi đứng vững vàng, thì dĩ nhiên tâm trạng tốt nói năng cũng dễ
nghe hơn. Cô biết gì mà nói? Chẳng lẽ cô mong cậu chết hả?”
Trần Mộc Miên định tiếp tục nghe thì bất ngờ bị ai đó từ phía sau ôm lấy:
“Đang đứng nghĩ gì mà đắm đuối thế?”