Giọng của quản gia lớn lắm, ai nghe cũng tưởng Trần Mộc Miên đang giận dỗi, không chịu xuống lầu ăn sáng.
Trần Tuấn ngồi ở vị trí đầu bàn, sắc mặt rõ ràng không tốt. Dì Hàn trong lòng thì mừng thầm, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ lo lắng.
Trần San Na không che giấu nổi sự ghét bỏ của mình, lên tiếng: “Cha, cha thấy chưa, nó đâu có coi cha ra gì.”
Trần Tuấn liếc nhìn cô ta một cái, mặt trầm ngâm tiếp tục ăn sáng.
Dì Hàn vội vàng chen vào: “Ông à, con nít nó hay làm mình làm mẩy vậy thôi, ông đừng chấp. Sáng nay ông chẳng phải có hẹn với giám đốc ngân hàng Lộ Thắng sao? Mau ăn cho xong đi, kẻo lỡ chuyện quan trọng.”
Nói rồi, bà ta còn ân cần gắp cho ông ta một cái bánh bao chiên.
Quản gia gọi thêm vài tiếng mà không có ai trả lời, bèn mang vẻ mặt ấm ức bước xuống lầu.
“Ông chủ, cô cả vẫn còn giận dữ lắm.”
Trần Tuấn ban đầu cũng thấy có chút hối lỗi, nhưng thấy con gái mình vô lý như vậy, lập tức cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức, đứng dậy nói: “Nó không muốn ăn thì thôi, khỏi cần ép nó.”
Trần Mộc Miên không biết chuyện gì đang xảy ra dưới lầu, chỉ run rẩy đối phó với gã ma. Tay anh ta đã kéo quần lót cô xuống, sờ vào chỗ kín của cô.
Cuối cùng, cô không nhịn được mà bật khóc, nghẹn ngào, đầy uất ức.
Gã ma ngừng lại, l.iếm những giọt nước mắt trên mặt cô: “Khóc gì chứ? Vậy mà em đã thấy ấm ức sao?”
Trần Mộc Miên nước mắt lưng tròng: “Mấy người đều ăn hiếp tôi, chẳng ai ra gì hết.”
Nghĩ đến cảnh mình khó khăn lắm mới đến được Thượng Hải, tưởng rằng tìm được cha rồi sẽ có chỗ dựa, ai ngờ cha lại không ra gì, dì Hàn với mấy bà bé thì ngang ngược. Cô, một đứa con gái của bà cả, chẳng những bị mọi người chà
đạp, mà còn bị một tên quỷ háo sắc quấy rối, muốn chết cũng không dám chết, sao không thấy uất ức cho được.
Gã ma lại cười, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, để mặc cô khóc trong lòng mình, rồi dịu dàng an ủi: “Đừng khóc nữa, ai chọc giận bé ngoan của ta, công tử ta đây sẽ xử lý mấy con ả giùm em, được không?”
Trần Mộc Miên xoay người: “Không cần, mấy người đều giống nhau. Bọn họ muốn giết tôi, còn anh cũng muốn mạng của tôi.”
Gã ma xoa xoa mông cô: “Dĩ nhiên là khác chứ, bọn họ muốn hại em, còn ta chỉ muốn lấy mạng em trên giường thôi.”
Trần Mộc Miên lập tức đỏ mặt, không biết trả lời sao.
Đúng lúc đó, Trần San Na đến đập cửa, giọng nói cực kỳ hung hăng: “Đồ nhà quê, tao khuyên mày biết điều thì mau cút đi, nếu không bây giờ tao sẽ cho người tống cổ mày ra ngoài, để mày phải ra đường mà ăn xin.”
Trần Mộc Miên không ngờ cô ta lại ngang ngược đến thế, giận dữ muốn ra ngoài đánh người.
Gã ma lập tức kéo cô lại: “Nếu em mà đôi co với con ả, thì đúng là trúng kế của ả rồi.”
“Vậy phải làm sao? Mặt tôi còn đau lắm, chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua sao?” Trần Mộc Miên tức tối, quên luôn chuyện gã vừa nãy đã quấy rối mình thế nào.
Gã ma cúi xuống thì thầm vào tai cô vài câu, Trần Mộc Miên ngạc nhiên nhìn hắn: “Vậy cũng được nữa hả?”
“Nếu em không vừa ý, ta giết luôn hai đứa ngu ngốc này là xong, tiện thể ăn luôn ông cha vô tâm của em. Khi đó, em một mình chiếm cả cái gia sản này, chẳng phải cuộc sống sẽ sung sướng hơn sao?” Gã ma nói với giọng thản nhiên, như thể giết người chẳng khác gì giết gà.
Trần Mộc Miên nghĩ một hồi, giết hết bọn người đáng ghét đó thật ra rất thoải mái, nhưng… giết người thì lại quá tàn nhẫn.
“Không được, tôi… chuyện này cũng chưa đến mức phải giết người trả thù, dạy dỗ bọn họ một trận là đủ rồi.” Cô vốn dĩ mềm lòng, nhát gan, không dám làm việc ác như vậy.
Hơn nữa, gã ma này, miệng nói hay ho, ai biết anh ta còn đang đào hố gì đợi cô trong đó.
- -----oOo------
Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Chương 8: Tôi Giết Hai Đứa Ngu Này Là Được
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương