Trên con phố tấp nập của Nam Kinh, có tòa nhà bách hóa lớn nhất Thượng Hải.
Xe điện lạch cạch chạy chầm chậm, người kéo xe tất bật đưa khách dạo quanh
phố. Tiếng rao của người bán thuốc lá và hạt dưa vang lên, đứa trẻ đánh giày
vui mừng nhét tiền vào túi sau khi lau xong một đôi giày.
Vài viên cảnh sát tay cầm dùi cui, vừa tuần tra vừa quát mắng đám du côn
không ra gì.
Trước cửa bách hóa, hai cô tiếp tân đứng cười ngọt ngào chào đón khách.
Đàm Thuần Chi mở cửa xe, nắm tay Trần Mộc Miên bước xuống. Một cô bé
bán hoa thấy cảnh ấy, tinh ý bước tới, tay cầm giỏ hoa: “Thưa ông, mua cho phu
nhân một bó hoa hồng đi.”
Trần Mộc Miên thấy lạ lẫm, ở quê nhà đâu có phong tục này. Những cánh hoa
hồng đỏ rực, trên cánh còn đọng lại vài giọt nước trông tươi tắn vô cùng.
Đàm Thuần Chi cười sảng khoái, đưa một đồng bạc lớn mua hết giỏ hoa. Cô bé
vui mừng cảm ơn rối rít.
“Em thích hoa à? Vậy mỗi ngày anh sẽ mua cho em một bó, chịu không?” Đàm
Thuần Chi đưa một đóa hoa cho cô, bảo tài xế cất những bông còn lại lên xe.
Trần Mộc Miên đỏ mặt, nhẹ nhàng nắm tay anh, khẽ gật đầu.
Cả hai bước vào tòa nhà, vẻ ngoài lịch lãm của Đàm Thuần Chi lập tức thu hút
sự chú ý của nhiều người. Vài tiểu thư không kìm được xì xào: “Công tử nhà ai
thế nhỉ, sao trước giờ chưa gặp bao giờ?”
Giới thượng lưu Thượng Hải chỉ lớn bấy nhiêu, một người xuất sắc thế này hẳn
đã sớm nằm trong danh sách của mấy bà mối.
Cũng chẳng mấy ai biết rõ, vì Đàm Chí Văn đa phần đều ở nhà dưỡng bệnh.
Có người nhìn Trần Mộc Miên, lại liếc sang Đàm Thuần Chi, tỏ vẻ ganh tị: “Tôi
nghĩ, tám phần là trai bao rồi, mấy kẻ bị phụ nữ bao nuôi ấy. Chứ nhìn cô kia
mà xem, chẳng có gì nổi bật, còn được một người đàn ông thế này thì chắc chắn
hắn phải dựa vào cô ta để sống.”
Trần Mộc Miên tuy lên đến tầng hai, nhưng vẫn nghe rõ mồn một, cô không
nhịn được cười: “Anh thành kẻ ăn bám rồi đấy.”
Đàm Thuần Chi không giận, thậm chí còn tỏ ra thích thú: “Được ăn bám vợ,
anh rất vinh dự.”
Tới khu nữ trang, Trần Mộc Miên lập tức bị choáng ngợp bởi những bộ váy đẹp
đẽ, lộng lẫy.
“Em thích không?”
Cô chăm chú ngắm một chiếc váy Tây màu hồng phấn với những đường viền
ren tinh tế, kiểu dáng tay áo độc đáo, tuy không biết gọi tên, nhưng lòng rất
thích.
Đàm Thuần Chi vừa định bảo nhân viên gói lại, nhưng Trần Mộc Miên đã ngăn
lại: “Chỉ là trông đẹp thôi, chưa chắc hợp với em.”
“Em thích thì chắc chắn sẽ hợp.” Nói rồi, anh khẽ liếc qua vòng eo cô, ánh mắt
lộ vẻ sâu xa: “Rất hợp.”
Trần Mộc Miên cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt của nữ nhân viên cũng cứ
dán chặt vào cô, khiến cô ngượng ngùng.
Nhưng Đàm Thuần Chi không mảy may để tâm, anh hầu như mua tất cả những
gì mình thấy hợp.
Ngoài ra, anh còn mua thêm nhiều trang sức, giày dép, tất cả vật dụng dành cho
phụ nữ, gần như anh quét sạch một lượt. Chỉ trong nửa giờ đồng hồ, anh đã tiêu
hết cả trăm đồng bạc.
Đây đúng là một vị khách lớn, đến nỗi quản lý của tòa nhà phải đích thân đến
tiếp đón.
Lúc này, những tiếng chế giễu gọi anh là kẻ ăn bám hoàn toàn biến mất, thay
vào đó là sự tò mò về lai lịch của người đàn ông này.
Trần Mộc Miên chẳng màng đến những lời xì xào, chỉ hỏi: “Nhiều đồ thế này,
chúng ta mang về kiểu gì?”
Đàm Thuần Chi đặt tách cà phê xuống, cười cô: “Sẽ có người giao tận nơi,
chẳng lẽ anh để em ôm hết mớ này mà về à?”
Cô nhận ra mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn.
Trần Mộc Miên thấy mọi thứ đã mua đủ, định kéo Đàm Thuần Chi về, nhưng bị
một người chặn đường.