Trần Mộc Miên không dám lên tiếng, chỉ có thể van xin khẽ: “Đàm Thuần Chi,
rút tay ra đi, em vẫn còn đau mà.”
Đàm Thuần Chi cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy ranh mãnh:
“Nói dối, tối qua anh đã kiểm tra rồi, em khỏe lại rồi mà.”
Tối qua anh đã kiểm tra?
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh chỉ biết bắt nạt em.”
Trên màn hình, cảnh con ma cà rồng hút máu nhân vật chính, máu chảy ròng
ròng làm khán giả hét ầm lên. Trong khi đó, ánh mắt Đàm Thuần Chi chỉ dán
vào cô: “Cô bé, đây không phải bắt nạt.”
“Vậy gọi là gì?”
Anh thêm một ngón tay nữa, làm Trần Mộc Miên cắn môi chịu đựng, ánh mắt
đầy sợ hãi nhưng không dám phát ra tiếng.
“Đây gọi là yêu thương. Đàn ông thương vợ là phải ở trên giường.”
Trần Mộc Miên cảm thấy chiếc váy đã ướt đẫm, có lẽ lớp váy ngoài cũng không
tránh khỏi. Cô lo lắng, sợ bị phát hiện, nhưng vẫn cố gắng khẩn cầu: “Đàm
Thuần Chi, cầu xin anh… Về nhà rồi muốn gì em cũng chịu.”
Anh vẫn không vội, chậm rãi nói: “Phim mới chiếu được nửa chừng, giờ về thì
uổng lắm.”
Nói xong, anh càng mạnh tay hơn.
Cô không chịu được nữa, âm đ*o co lại kẹp chặt lấy ngón tay anh, như muốn
ngăn anh tiến xa hơn.
Đàm Thuần Chi bật cười, làm người phía trước phải quay đầu lại. Trần Mộc
Miên chỉ muốn che mặt, sợ người ta nhận ra.
“Cô bé, mới có mấy hôm mà em đã học được chiêu trò này rồi. Nếu là thứ khác
chứ không phải ngón tay, chắc bị em kẹp gãy rồi nhỉ?”
Anh ghé sát tai cô, giọng thì thầm đầy ma mị.
Nhịp tim cô dồn dập, phần dưới càng thêm ướt át. Ngay cả đầu ngực cũng căng
cứng, khao khát bàn tay anh chạm vào.
Chẳng lẽ cô thật sự phát bệnh sao? Hơi thở của Đàm Thuần Chi gần bên làm cô
cảm thấy dễ chịu, thoải mái, muốn âu yếm làn da anh.
Nghĩ sao làm vậy, cô đưa lưỡi liếm nhẹ lên yết hầu của anh.
Đàm Thuần Chi giật mình nhìn xuống cô. Trần Mộc Miên nhận ra mình vừa
làm một điều liều lĩnh, gương mặt đỏ bừng, cảm thấy như mình đang bốc cháy.
Cô định cúi đầu xuống, nhưng Đàm Thuần Chi giữ chặt cằm cô lại rồi hôn
xuống một cách dữ dội.
Trên màn ảnh, nhân vật chính vừa thoát khỏi móng vuốt của ma cà rồng, mừng
rỡ ôm nhau trao nụ hôn nồng thắm. Trong rạp, nhiều cô gái e thẹn lấy tay che
mặt, nhưng vẫn không khỏi liếc nhìn qua kẽ tay.
Nụ hôn trên màn hình tuy ngắn ngủi, nhưng khiến bao người cảm thấy khao
khát.
Đàm Thuần Chi không thể nhịn thêm, kéo tay cô đứng dậy, rời khỏi rạp phim
ngay.
Người tài xế đang đứng bên ngoài xe hút thuốc, thấy họ vội vàng bước ra thì
ngạc nhiên vô cùng. Anh bước vào xe, ngay lập tức đè cô xuống ghế, kéo váy
cô lên.
“Có tài xế mà!” Trần Mộc Miên chống cự.
Đàm Thuần Chi kéo chiếc quần lót của cô xuống, giọng khàn khàn đáp: “Anh
đã bày trận rồi, anh ta không thấy được đâu.”
“Không được, em không chịu nổi… Về nhà rồi làm gì cũng được mà!” Cô
không thể chấp nhận nổi sự điên cuồng của anh lúc này. Nhưng Đàm Thuần Chi
đã mất kiểm soát. Anh kéo chân cô ra, nhấn mạnh vào trong.
Cô hoảng hốt vội đưa tay bịt miệng lại, không để mình phát ra tiếng. Thật điên
rồi, anh đúng là điên thật!
Ánh mắt cô không khỏi liếc nhìn tài xế, thấy ông ta vẫn thản nhiên lái xe, lúc đó
cô mới nhẹ lòng. Nhưng Đàm Thuần Chi thấy cô phân tâm, lập tức thúc mạnh
vào, khiến cô bật lên một tiếng rên.
Tài xế nghe thấy, vội quay đầu lại hỏi: “Mợ không sao chứ?”
Trong mắt ông ta, cậu mợ đang ngồi im lặng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ có
điều, mợ đột nhiên hét lên như thế, chẳng lẽ vừa thấy thứ gì đó?
Đàm Thuần Chi mỉm cười xấu xa, lại đẩy mạnh vài cái nữa.
Trần Mộc Miên tức giận, cắn răng chịu đựng rồi đáp: “Không sao đâu, chỉ là tôi
thấy… con sâu thôi.”
Nghe vậy, tài xế không hỏi thêm gì nữa.
Đàm Thuần Chi cúi xuống bên tai cô, trong khi vẫn không ngừng nhấp nhô, khẽ
cười hỏi: “Con sâu của anh to không? Hửm?”