Sáng sớm ngày hè trên núi, gió thổi lồng lộng, mang theo cảm giác mát mẻ.
Diệp Nha mông lung tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã cảm thấy có một cánh tay ấm áp ôm eo mình, hơi nặng.
Nàng lặng lẽ mở một con mắt mới phát hiện cả người đều nằm trong lòng Tiết Thụ, đầu gối lên vai hắn, khuôn mặt kề sát bờ ngực rắn chắc mạnh mẽ đang phập phồng theo hơi thở của hắn, mà tay nàng cũng đang ôm lấy vòng eo cứng rắn của hắn...
Trong nháy mắt khuôn mặt của nàng liền phiếm hồng , cảnh tượng đêm qua lập tức tràn vào đầu.
Hắn ngậm vành tai nàng liếm mút, ghé vào tai nàng nói những lời làm cho người ta nghe xong liền mặt đỏ tim đập, nhưng nàng nghe xong lại thấy mê mẩn, luyến tiếc làm cho niềm vui của hắn bỏ dở giữa chừng, thà chịu đựng sự xấu hổ và đau nhức cũng muốn thỏa mãn ước nguyện của hắn, nàng cầm “tiểu huynh đệ” của hắn lên lên xuống xuống, hắn thở dốc hổn hển, cuối cùng ôm nàng thật chặt, run rẩy vui sướng tiết ra.
Khi đó nàng đã mệt mỏi cùng cực, không muốn làm gì nữa, tùy tiện lau tay vào quần của hắn, không thèm quan tâm hắn nói mấy câu ngu ngốc nữa, xoay người sang chỗ khác ngủ. Nàng dường như đang nghe đến chỗ hắn kể bữa nay đã làm gì, ý thức sau cùng, nàng chỉ nhớ mình bị hắn ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn mặt nàng, rồi tới lỗ tai, sau đó khẽ nói: “Nương tử yêu dấu, nàng chính là tiên nữ mà ông trời đã ban cho ta.”
Thật đúng là tên ngốc, nếu nàng thật sự là tiên nữ thì sẽ không để mặc hắn tùy ý khi dễ như vậy...
Nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã sáng, hôm nay phải ra đồng làm việc, nàng giở tay hắn lên thật nhẹ, muốn xuống giường đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Nhưng nàng vừa mới trở mình, hắn liền mơ hồ nói thầm vài tiếng, bàn tay to ôm nàng chặt hơn, thuận thế luồn vào trong vạt áo, chuẩn xác đặt lên ngực nàng, sờ soạng hai cái, sau đó ngoan ngoãn dừng lại.
Diệp Nha sửng sốt, nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy lông mày của hắn giãn ra, tiếp tục ngủ say, khóe môi mang theo ý cười thỏa mãn.
Ngay cả ngủ cũng muốn làm mấy chuyện xấu, nàng tức giận đẩy hắn ra, thấy hắn vẫn ngủ mê mệt, liền kéo chăn phủ lên người, nhẹ nhàng cởi trung y, chuẩn bị thay ngoại sam.
Tiết Thụ bỗng nhiên bừng tỉnh, trợn mắt liền thấy nàng vươn cánh tay trắng nõn tìm quần áo ở đầu giường.
Hắn chớp chớp mắt , thì ra nương tử luôn thừa dịp hắn ngủ say lén lút thay y phục!
Nhớ lại cảnh đẹp dưới chăn, hắn hoàn toàn tỉnh lại, không chút suy nghĩ liền tiến tới, giở chăn đang che trên người nàng, mặt ngốc nghếch nhìn chằm chằm dáng người yểu điệu đột nhiên hiện ra của nàng, “Nương tử, ta còn muốn, nàng sờ ta một chút nữa đi!” Hắn không để ý khuôn mặt vừa ngượng ngùng vừa kinh hoảng của nàng, nắm lấy tay nàng đặt lên hạ thân đang dâng trào của hắn.
Diệp Nha chấn động, bản năng muốn trốn tránh, nắm chặt quần áo che lên người. Nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của hắn, nàng không kích động nữa, hắn ngốc như vậy, có lẽ nàng nên sớm làm quen với thói đánh bất ngờ của hắn mới được.
“A Thụ, hôm nay chúng ta ra đồng làm việc, ta phải nấu cơm sớm, chàng đừng nháo nữa, để ta mặc quần áo.”
Nàng thản nhiên như vậy, làm Tiết Thụ cảm thấy không quen, sờ sờ đầu, không cam lòng buông tay nàng.
Diệp Nha cố gắng không để ý tới phân thân cứng rắn, nóng rực dưới tay, kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Ý ta là nếu không nấu cơm, lát nữa đại ca và tam đệ thức dậy, chàng muốn khiến bọn họ chờ cơm sao? Tam đệ còn phải đi học, chúng ta phải thừa dịp mặt trời chưa lên cao sớm đi ra ruộng, ta làm sao còn thời gian cho chàng nữa? Đúng rồi, đại ca còn đang bị thương, chàng chính là người duy nhất trong nhà có thể làm việc, phải cố gắng làm thật tốt đó, biết không?”
Lửa nóng trong mắt Tiết Thụ chậm rãi thối lui, hắn lưu luyến buông tay nàng ra, “Đêm nay nàng phải làm giúp ta!”
Diệp Nha còn có thể nói gì?
***
Rửa mặt xong, chạy nhanh ôm củi nhóm lửa, Diệp Nha kêu Tiết Thụ nấu một nồi cháo, còn nàng ở bên cạnh nhào bột làm bánh, làm việc nặng phải ăn như này mới chịu được cơn đói. Nàng bận rộn vô cùng, lúc Tiết Tùng và Tiết Bách cùng đi ra, nàng vẫn còn say sưa với việc nướng bánh, hoàn toàn không có thời gian nhớ tới chuyện hôm qua, chào hỏi tự nhiên với hai người.
Khóe mắt đuôi mày của Tiết Tùng tràn đầy ý cười, vừa nhìn đã biết biết hai người làm lành rồi .
Tiết Bách lén nháy mắt với đại ca hắn, cười bưng chậu gỗ ra ngoài rửa mặt. Tiết Tùng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng chắc Diệp Nha đã nghe Tiết Bách khuyên nhủ nên mới tha thứ cho Tiết Thụ.
Lúc ăn cơm, mọi người đều cố ý lảng tránh không nhắc tới chuyện này.
Tiết Gia Tiểu Nương Tử - Tiếu Giai Nhân
Chương 20: Kiên định
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương