Bạch Linh lịch sự từ chối lời đề nghị đưa về nhà của các bạn.
Lúc thanh toán, cô cầm theo một chai rượu tây rồi đi dọc bờ sông.
Đầu mùa thu ở đồng bằng sông Dương Tử, nhiệt độ ban ngày vẫn rất cao, vì buổi chiều có mưa lớn nên những làn gió mát từ sông thổi vào làm dịu đi cái nóng ban ngày.
Mái tóc đen dài của Bạch Linh bị gió đêm thổi bay, cô tựa vào lan can, đối mặt với cảnh đêm vô tận, một tay cầm chai rượu, tay kia buồn chán lướt tin tức.
Hotsearch tại địa phương là sự xuất hiện của cơn bão "Bánh dứa", video phổ biến toàn bộ câu chuyện về "lý lẽ" của Đài thiên văn Hồng Kông về việc đặt tên cho cơn bão là "Bánh dứa"...
Rượu uống gần hết rồi.
Người bí ẩn lại gửi tin nhắn trên WeChat.
Đếm ngược 30 ngày trước khi phá sản: [Cô để anh ta đi như vậy sao? Vì sao vậy?]
Bạch Linh: [Dựa vào cách nói của bạn, anh ta không cố ý bị những lời của Chu Miên Miên dụ dỗ phải không? Lần này tôi dặn dò anh ta, đừng nói chuyện trong nhà chúng tôi ra cho Chu Miên Miên. Như vậy ít nhất lúc Chu Miên Miên hỏi, anh ta có thể nhớ tới lời tôi nói, dù thế nào anh ta cũng nhớ nó trong đầu.]
Đếm ngược 30 ngày trước khi phá sản: [Ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ anh ta vẫn nói ra?]
Bạch Linh ngửa đầu uống nốt ngụm rượu cuối, cười lạnh trả lời: [Vậy bỏ anh ta đi.]
Uống nhiều rượu rồi, cô hơi say nên cũng nói ra lời thật lòng.
[Cùng lắm thì lần này mọi người cùng xuống địa ngục thôi.]
Cô gõ mấy chữ này xong thì bấm gửi đi.
...
"Hệ thống! Hệ thống! Phải nghĩ cách thôi! Nữ phụ ác độc để nhân vật chủ chốt chạy nữa rồi! Dựa theo diễn biến bây giờ thì cốt truyện không có gì thay đổi."
"Tôi cũng hết cách rồi. Ký chủ, bản thân cô vẫn chưa có được sự tin tưởng của cô ấy, chỉ với chút ít sự can thiệp hời hợt thì không thay đổi được vận mệnh của cô ấy đâu."
"Nhưng mà thời gian rất gấp, chỉ có ba mươi ngày haiz, mở mắt nhắm mắt là hết! Có đạo cụ gì có thể dùng không?"
"Tôi xem thử xem... cô có một thẻ sự kiện ngẫu nhiên, loại không có tác dụng đảm bảo."
"Dùng dùng dùng! Còn nước còn tát!"
"Được, đã sử dụng thẻ sự kiện."
...
Bạch Linh vứt bình rượu đi, chuẩn bị rời khỏi bờ sông thì bỗng nhìn thấy một hình dáng nổi bật.
Chân rất dài, là kiểu thon dài rất đẹp, từ thắt lưng trở xuống đều là chân.
Lên trên một chút là gương mặt tuấn tú, mái tóc hơi dài, sống mũi cao, con ngươi đen nhánh, hốc mắt sâu lạnh thấu xương.
Nhưng mà chủ nhân của gương mặt này lại nhíu mày, một tay bám vào tượng, tay kia ôm dạ dày, lảo đảo hướng về một hướng khác.
Trước lúc anh ngã xuống, Bạch Linh sải bước tiến lên, vươn tay đỡ anh.
Ở dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt tuấn tú ấy vẫn trắng bệch không một giọt máu như cũ.
"Này? Này!"
Hình như mất ý thức rồi.
... Còn nồng nặc mùi rượu nữa.
Chàng trai tuấn tú thế này mà ngất ở trước cửa quán rượu thì liệu có bị nhặt mất xác không?
Bạch Linh đỡ anh, muốn tới chỗ nhân viên lễ tân mặc vest đen ở cửa quán rượu xin giúp đỡ, nhưng anh ta ăn mặc lịch sự mà lại nói ra những lời xua đuổi lạnh nhạt...
"Sao tôi biết anh ta là ai? Hơn nữa, loại uống say thế này ngày nào chẳng có, cứ thả ở đấy tự sinh tự diệt không được à?" Đối phương không nhịn được mà khuyên cô.
Bốn chữ "tự sinh tự diệt" bỗng chốc đánh mạnh vào trong lòng Bạch Linh.
Không phải là cô đang "tự sinh tự diệt" đây sao?
Cảm giác đồng cảm bỗng dâng lên.
Làm sao bây giờ? Giao người cho cảnh sát sao?
"Được rồi... giúp đỡ một người cũng tốt." Cô thì thầm.
Cho tới khi cô dẫn người về nhà, để anh nằm ở trên ghế sô pha rồi bật đèn của phòng khách, lúc này Bạch Linh mới có cơ hội nhìn kỹ cách ăn mặc của anh.
Áo sơ mi trắng đơn giản, điểm đặc biệt là thiết kế thắt lưng tôn lên tỷ lệ khá đẹp trên cơ thể của anh, trên eo còn thêu dòng chữ “Space Club”.
Bạch Linh giật mình.
Khó trách tuấn tú thế... chẳng lẽ là nhân viên trong quán rượu à?
Vậy thì tại sao nhân viên lễ tân còn đuổi người? Thế này cũng quá vô tình rồi.
Space Club luôn được biết đến với những nhân viên phục vụ có ngoại hình. Nghĩ kỹ lại, mặc bộ đồng phục này, chỉ sợ cũng không phải nhân viên phục vụ bình thường, hơn nữa say tới nỗi như vậy, chắc là loại chuyên uống rượu với khách nữ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Là trước kia thì có lẽ Bạch Linh chẳng muốn nhìn thêm một cái.
Nhưng mà thời gian trôi qua, mọi thứ cũng thay đổi, cô lại không khỏi nghĩ: Một chàng trai tuấn tú, phải thiếu tiền đến mức nào mới có thể làm công việc này nhỉ?
Cô nghĩ tới người nhà sau khi phá sản, nghĩ đến bản thân rơi vào bước đường cùng.
Một bản hợp đồng cho vay nặng lãi ngụy tạo là hóa đơn mua hàng đã hoàn toàn kéo người nhà của cô rơi vào vực sâu lầy lội.
Chủ nợ nói, nhà các người không trả nổi tiền thì để người khác trả thay các người. Chẳng phải còn có một đứa con gái xinh đẹp sao?
Sau đó, cô bị chủ nợ ép đi gặp "đối tượng thân thiết".
Đối phương là một người đàn ông trung niên góa vợ, tuổi tác có thể làm ba của cô, nói rất thích cô gái trẻ như cô. Ông ta hứa hẹn chỉ cần kết hôn thì sẽ giúp nhà cô giải quyết nợ nần.
Buổi tối trước hôn lễ, cô uống lượng lớn thuốc ngủ.
Cái chết đến gần không hề yên bình mà đi kèm với từng cơn khó thở, đau đớn đến nỗi quằn quại.
...
Bạch Linh nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra.
Cô rót cốc nước mật ong cho người trên ghế sô pha, lại lấy thuốc giải rượu và thuốc dạ dày trong hòm thuốc ra.
Lúc trở lại phòng khác, chàng trai tuấn tú đã co quắp trên ghế sô pha.
Anh vẫn nhắm chặt mắt, nhíu mày, mím chặt môi và ôm chặt dạ dày.
Bên mũi trái của anh còn có một nốt ruồi nhạt màu nâu, là vẻ đẹp phi giới tính, tuấn tú và nổi bật.
"Tỉnh lại đi, uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Đối phương thật ra cũng chưa say tới mức bất tỉnh, hơn nữa cũng xem như nghe lời, chỉ là hành động không nghe ý thức, vừa uống một ngụm nước đã bị sặc, liên tục ho khan.
Bạch Linh vội vàng vuốt lưng cho anh.
Chẳng hiểu sao lại thấy anh giống như một bông hoa nhỏ yếu ớt, trong đầu cô bắt đầu có liên tưởng kỳ lạ.
Ho khan cũng làm người ho tỉnh táo.
Đôi mắt chàng trai bắt đầu trở nên tỉnh táo, ngay sau đó, vẻ cảnh giác rõ ràng tràn ngập trong đôi mắt đen đó, lạnh lùng và nguy hiểm.
"Cô là ai? Lý Lương Thục Nghi phái cô tới à?" Anh hỏi.
"... Ai cơ?" Bạch Linh có chút ngơ ngác.
Tên bốn chữ? Người Nhật à?
"Bà ta bảo cô chụp ảnh à?" Chàng trai lạnh nhạt kéo khóe môi: "Bà ta cho cô bao nhiêu tiền?"
Bạch Linh "Hả" một tiếng, cô chẳng hiểu gì cả.
"Anh muốn trả gấp đôi à?" Cô hỏi như khiêu khích.
Không ngờ, đối phương gật đầu không chút do dự: "Được."
"Anh cho rằng, tôi đang trả giá với anh à?" Bạch Linh ngừng lại, giọng nói chẳng có ý tốt: "Tưởng tôi là kim chủ của anh hả?"
Đối phương sững sờ.
"Con mẹ nó, hôm nay quả thật đen đủi." Bạch Linh đập cốc thủy tinh lên bàn.
Cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Cũng có thể vì uống hết một chai rượu, cho dù tửu lượng tốt cũng không khỏi choáng váng.
"Nghe này, tôi mặc kệ anh xảy ra chuyện gì, kim chủ tài chính giàu có nào lại chi rất nhiều tiền cho những bức ảnh của anh hay những thứ gì gì đó..."
"Tôi thấy anh ngã ở cửa quán rượu, lang thang như con chó hoang không có nhà về, vô cùng đáng thương nên nhất thời thương xót nhặt anh trở về, chỉ đơn giản vậy thôi."
"Hôm nay sinh nhật tôi, giữa chừng hôn phu nhận được cuộc gọi của trà xanh, trà xanh nói mình tụt huyết áp, tên ngốc ấy chẳng để ý đang có bạn bè ở đó, nói đi là đi... tôi thật sự bị điên mới nhặt anh về chịu trận!"
Bạch Linh chẳng biết tại sao mình muốn những lời này.
Có thể những lời đó đã thoát khỏi sự kiểm soát của não bộ, đến lúc nhận ra thì mọi chuyện đã rồi.
Cho tới lúc khóe miệng có vị đắng chát, cô mới giật mình phát hiện ra, chẳng biết nước mắt rơi xuống từ lúc nào.
Bản thân cô bây giờ chắc chắn trông rất ngu ngốc nhỉ? Ai lại đi xả giận một trận với một người xa lạ cơ chứ, phải là cực kỳ ngu ngốc mới đúng.
Chàng trai tuấn tú trước mặt bị cô mắng tới mức bối rối, vẻ mặt anh kinh ngạc, thậm chí có chút mờ mịt.
Anh há to miệng muốn nói gì đó, nhưng Bạch Linh chặn lại trước: "Nếu như tỉnh lại rồi thì anh về nơi cần về đi, đi đi không tiễn."
Dứt lời cô lập tức đivào phòng ngủ, đóng rầm cửa lại, để đối phương ở lại phòng khách trong nhà trọ.
Người bên ngoài yên lặng vươn tay sờ thử cốc nước mật ong trên bàn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cốc thủy tinh còn ấm, có thể thấy chủ nhân tốn tâm tư căn nhiệt độ.
***
Đêm nay Bạch Linh Linh lại không ngủ được.
Trong cơn ác mộng, cô bị rất rất nhiều người chỉ trích, bị ép vào đường cùng.
Cô bừng tỉnh trong nhịp tim đập nhanh, trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Ngoài phòng, ánh nắng mờ mờ.
Cô mở cửa phòng liền phát hiện chàng trai trẻ tối qua đang ngồi trên sô pha. Thấy cô đi ra, anh ngước mắt lên nhìn cô.
Dưới ánh nắng, ngoại hình của anh hình như càng nổi bật hơn. Đôi mắt xếch, hai cánh môi mỏng, chỉ ngồi bất động cũng toát ra cảm giác lạnh lùng và xa cách.
"Sao anh còn chưa đi?" Bạch Linh hỏi.
"Tôi cảm thấy tôi nên nói xin lỗi trước." Đối phương ngừng lại rồi nói tiếp: "Cảm ơn cô tối qua đã giúp tôi, cũng rất xin lỗi vì đã mạo phạm cô."
"Còn nữa … chúc mừng sinh nhật."
Bạch Linh bị những lời này làm nhớ lại bộ dạng thất thố của mình tối qua.
Cô hơi đau đầu, lấy tay day day ấn đường, cũng bất giác nhìn sang hướng khác.
Chàng trai trẻ đứng lên đi ra cửa, anh dừng trước cửa lớn hai bước, quay đầu lại.
Sau đó anh nói tiếp: "Còn nữa, về phần vị hôn phu tương lai mà cô nhắc tới, tốt nhất đừng đính hôn với anh ta."
"Liên quan gì tới anh?" Bạch Linh hỏi lại.
Tuy rằng cô quả thật không có ý đính hôn nữa rồi.
"Chuyện không liên quan tới tôi." Đối phương thản nhiên nói: "Chỉ là mẹ của tôi cũng từng phạm sai lầm ấy, từng cho rằng người ta có thể thay đổi... Rất xin lỗi vì đã nghe bí mật của cô, nhưng tôi không hy vọng cô sẽ giống như bà ấy."
Bạch Linh giật mình.
"... Vậy bà ấy bây giờ sao rồi?" Cô không nhịn nổi hỏi.
"Đã qua đời rất nhiều năm rồi." Chàng trai trẻ tuổi yên lặng đi ra ngoài: "Cảm ơn cô. Hẹn gặp lại."
Bạch Linh kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, cho tới khi tiếng đóng cửa vang lên, bóng lưng biến mất hoàn toàn.
Trong nháy mắt ấy cô dường như nhận ra gì đó. Có những vết thương thầm kín chỉ có thể bộc lộ khi đối mặt với người lạ. Cô của đêm hôm qua là như thế, chàng trai sáng nay cũng như vậy.
Bọn họ bèo nước gặp nhau, trao nhau một bí mật xem như là an ủi.
***
Lý Chuẩn cụp mắt xuống, lông mi như lông quạ tỏa ra một bóng nhỏ.
Vừa rồi trên chiếc tủ thấp ở lối vào có một tấm thẻ sinh viên, trên đó ghi rõ danh tính của chủ căn nhà.
Sau khi ra khỏi khu nhà, anh suy nghĩ một lát rồi bấm một dãy số.
"Điều tra một người cho tôi."
"Bạch Linh của Khoa Kinh doanh của Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành, mã sinh viên là 1155111435."
"Đúng, xác nhận xem cô ấy có phải là người của Lý Lương Thục Nghi không."
Đối phương trả lời rất nhanh, thậm chí trong điện thoại còn nói đùa với anh: "Lọ Lem, W, ngài Lý, ngài muốn tôi điều tra nữ sinh này có liên lạc gì với mẹ kế độc ác của ngài không phải không?"
"Ngứa đòn à?"
"Hì hì, chỉ đùa chút thôi mà Chuẩn ca. Nhưng mà..." Người ở đầu bên kia điện thoại chuyển chủ đề: "Điều em điều tra được còn tệ hơn. Cô gái này có vẻ đạo đức kém, nhân phẩm tồi. Cô ta thậm chí còn bắt nạt các bạn nữ cùng lớp từ khi học trung học..."
"Cậu điều tra sai rồi." Lý Chuẩn cắt ngang anh ta: "Xem xem có phải trùng tên không."
"Làm ơn đi, Chuẩn ca, thậm chí anh còn cho em mã sinh viên của cô ta rồi. Làm sao em còn có thể kiểm tra nhầm được?"
Lý Chuẩn rơi vào trầm tư.
Điện thoại rung nhẹ.
Trên nhóm lớp ở WeChat đã cập nhật thông báo nhóm yêu cầu tất cả thành viên xác nhận.
"Thứ tự báo cáo bài tập nhóm ngày mai đã có. Mỗi nhóm sẽ phát biểu 15 phút và 5 phút hỏi đáp. Chi tiết vui lòng xem bảng Excel."
Lý Chuẩn bấm vào nhìn thoáng qua.
Rất lâu rồi anh không đi học, chẳng biết mình được xếp vào nhóm nào, cộng tác với ai.
Đối phương cũng chẳng tìm anh.
Mà lúc này, ở dòng cuối cùng, bên cạnh tên anh là hai chữ anh vừa nhìn thấy trên thẻ sinh viên.
Bạch Linh.
Anh lại nhớ tới những lời miêu tả khoa trương trong điện thoại.
Đạo đức kém, nhân phẩm tệ, bắt nạt bạn học...
Lại nhớ tới người mà anh vừa gặp.
Rót cho anh một cốc nước mật ong ấm.
Nước mắt rơi xuống, bộ dạng vẫn rất quật cường.