Những ngày tiếp theo, Bạch Linh sống rất yên bình.
Mèo béo mặt dày ở bên cạnh cô, nói rằng lần này dù thế nào cũng không thể bị cô đuổi đi.
Bạch Linh không đuổi nó nữa.
Cô vẫn là đứa con gái duy nhất của Bạch gia ở Bình Thành, gia đình làm ăn lớn, không chỉ độc quyền ngành tang lễ của tỉnh mà còn phát triển kinh doanh bán lẻ thương mại điện tử trong và ngoài nước.
Chỉ một tháng trước, người cùng cô xây dựng cửa hàng bán lẻ đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô.
Bạch Linh muộn màng nhận ra ánh mắt lần cuối Lý Chuẩn nhìn cô và lý do tại sao cuối cùng anh lại đưa cho cô một cốc nước chứa thuốc an thần để cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ánh mắt hoài niệm đó không phải là ảo ảnh của cô.
Bởi vì đó thực sự là cái nhìn cuối cùng.
Anh sợ rằng cô sẽ không nỡ để anh rời đi, lại sợ cô chờ đợi anh nên đã để cho cô ngủ một giấc thật ngon rồi lặng lẽ rời đi, khi đến không mang theo gì cả, lúc ra đi cũng chẳng để lại gì.
...
Khi Bạch Linh nghe tin về Lý Chuẩn một lần nữa là vào một tuần sau.
Đó là một buổi sáng sớm cuối tuần, cô tắt đồng hồ báo thức, lúc xem qua bản tin buổi sáng thì chợt nhìn thấy những dòng chữ quen thuộc.
“Lý Ký tổ chức họp báo: Trật tự công ty dần trở lại bình thường"
Sau khi bấm vào văn bản, nội dung của người phát ngôn chính thức khá rõ ràng, đại ý là giá cổ phiếu đã tăng trở lại, hoạt động kinh doanh vẫn bình thường và ổn định.
Nhưng cuối cùng có một phần trả lời câu hỏi của phóng viên, thu hút sự chú ý của Bạch Linh.
Phóng viên giơ micro lên hỏi: “Xin hỏi đại thiếu gia dạo này thế nào rồi?”
Người phát ngôn trả lời: "Thiếu gia William đã được đưa vào bệnh viện tĩnh dưỡng, trong thời gian ngắn sẽ không nhúng tay vào công việc ở Lý Ký nữa, xin các vị cổ đông yên tâm."
Bạch Linh lập tức tỉnh táo, trái tim thắt lại.
“Sao gọi là đưa đến bệnh viện tĩnh dưỡng?” Cô nhìn con mèo béo ở góc giường.
Phản ứng của cô quá sắc bén, ngay tức khắc hiểu chuyện gì xảy ra ở phía sau.
"Lúc trước anh ấy làm giá cổ phiếu giảm sâu, người của ban giám đốc Lý Ký e là hận anh ấy lắm phải không? Chẳng lẽ hiện tại Lý Chuẩn rơi vào tay bọn họ rồi? Hay là bị Lý Lương Thục Nghi giam lỏng?!"
Mà khả năng tồi tệ hơn cũng xuất hiện trong đầu cô.
“Anh ấy sẽ không… bệnh tới nỗi không còn tỉnh táo nữa chứ..."
Mèo béo nhìn cô không nói lời nào, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã.
"Bạch Linh, Lý Chuẩn vốn là người như vậy, cậu ta bị điên, chỉ là cậu ta cố gắng hết sức kiềm chế bản thân ở trước mặt cô mà thôi."
“Cố gắng hết sức… kiềm chế?”
Bạch Linh gần như hoang mang.
Vậy Lý Chuẩn mà cô biết có phải là thật không? Dịu dàng, lịch lãm, mạnh mẽ, khiến người ta yên tâm... tất cả là do anh cố gắng kiềm chế bản thân để tạo ra sao?
Mèo béo gật đầu.
"Cậu ta đã rất cố gắng chữa bệnh, cậu ta muốn khôi phục bình thường, vậy mới có dũng khí đáp lại tình cảm của cô. Nhưng bây giờ cô không cần cậu ta, cậu ta cũng không cần tiếp tục kiềm chế nữa. Đương nhiên, cũng không còn động lực tiếp tục chiến đấu với Lý Lương Thục Nghi nữa."
Bạch Linh nhắm mắt lại.
Đau đớn lâu nay, lòng như dao cắt.
Vì vậy không phải là tình cảm tới nhanh đi nhanh, cũng chẳng phải một ngày trước còn thích nhau, hôn nhau ở Hồng Kông, một ngày sau đã chia tay, tình thế như nước với lửa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mà là vì đã quá yêu cho nên mới không thấu hiểu, mới vô lý phẫn nộ, bởi vì không hiểu tại sao anh phải đối xử với cô như vậy, tại sao phải chà đạp tình cảm của cô...
Nhưng rõ ràng anh chưa từng chà đạp tấm lòng của cô.
Bạch Linh nức nở nói: "Anh ấy ở đâu? Tôi muốn đi tìm anh ấy."
“Tôi không biết.” Mèo béo lắc đầu: “Vượt quá khả năng của tôi rồi, tôi chỉ có thể tìm được cô thôi.”
“Vậy bây giờ tôi đi Hồng Kông.” Bạch Linh lập tức bắt đầu tìm kiếm chuyến bay đến Hồng Kông.
"Dẫn tôi cùng đi, tôi nhất định có thể giúp ích được." Mèo béo vươn cổ: "Bạch Linh, tôi chưa từng nói cho cô một chuyện, thật ra cô là nữ chính đầu tiên của tôi! Cô mạnh mẽ, can đảm, thông minh, lại có chí vươn lên, làm việc nhanh nhẹn, tôi cho cô tất cả những phẩm chất tôi cho là tốt nhất nhưng thị trường không thích, độc giả không thích. Vì vậy câu chuyện về cô bị xóa bỏ, mãi tới khi viết ra nhân vật nữ chính rác rưởi như Chu Miên Miên và đống quần thần ngu ngốc dưới váy cô ta thì mới nổi tiếng..."
Giọng mèo béo nghẹn ngào.
Nó dừng một chút, thu lại rất nhiều nỗi lòng của mình, sau đó kiên quyết nói: "Nhưng cô ở vòng hai khác với cô ở vòng một! Cô bây giờ là phiên bản nữ chính, cô chắc chắn sẽ không thua nên cô chắc chắn sẽ thắng. Cô gặp đâu đánh đó, không gì cản nổi đâu! Tôi tới nơi này cho đồ ngốc Chu Miên Miên kia trải qua tất cả những gì cô chịu ở vòng một là vì giúp cô giành được thắng lợi cuối cùng đấy!"
Bạch Linh đứng dậy, ôm mèo béo lên, bắt đầu thu dọn hành lý.
"Đi, bây giờ chúng ta đến Hồng Kông!"
***
Trước khi Bạch Linh xuất phát, cô đã gọi cho Hà Đường.
Đối phương cho cô một địa chỉ, nói là một viện điều dưỡng tư nhân rất hẻo lánh ở lưng chừng núi Thái Bình, còn nói với Bạch Linh rằng có thể nói tên của anh ta để đi vào.
Bạch Linh mang theo mèo béo lên máy bay.
Hệ thống biến mèo béo thành một con búp bê sống động như thật, nhưng nó vẫn có thể nói chuyện. Mặc dù người ngoài nghe vẫn là tiếng kêu meo meo.
Trên máy bay, cô bé ngồi cạnh Bạch Linh cứ nhìn chằm chằm vào con búp bê mèo màu cam trong tay cô.
Cô bé trông chỉ mới bảy tám tuổi, tết hai bím tóc xinh đẹp, có vẻ rất ngây thơ.
“Mẹ.” Cô bé kéo tay áo mẹ: “Con mèo hình như có thể nói chuyện.”
Bạch Linh sửng sốt.
Mẹ cô bé nói: “Không, đó chỉ là đồ chơi của chị thôi, loại chạm vào sẽ kêu meo meo đó."
"Không, nó thật sự có thể nói chuyện." Cô bé bướng bỉnh nói: "Mẹ xem kìa. Mau xem. Mau xem."
Cô kéo mẹ, bướng bỉnh lặp lại hai chữ cuối cùng, với sự kiên trì kỳ lạ, kéo mẹ để mẹ nhìn thấy con mèo béo trong lòng Bạch Linh.
Bạch Linh không ngốc, cô đã cảm giác được có gì đó đặc biệt.
Cô bé này trông khác với những đứa trẻ khác.
Người mẹ lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nói với Bạch Linh: "Thật xin lỗi... con bé nhà chúng tôi sẽ không làm tổn thương người khác đâu, nó chỉ hơi... khác với những đứa trẻ khác mà thôi."
"Không sao." Bạch Linh lắc đầu.
Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ cố gắng tránh tiếp xúc với đối phương
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng bây giờ...
Cô cúi xuống nhẹ nhàng nói với cô bé: “Mèo biết nói, em có nói chuyện được với nó không? Nó sẽ đáp lại em đấy.”
Đôi mắt cô bé chợt sáng lên.
"Thật sao? Mẹ ơi! Con đã nói rồi, con mèo có thể nói chuyện đó!"
Mèo béo thở dài, không ngờ mình lại phải dỗ trẻ con vui vẻ... Được rồi, nó quả thực có thể nói chuyện, nhưng bạn nhỏ này nghe hiểu được sao?
Cô bé nói với con mèo béo: "Xin chào, tôi tên là Arisa."
"Xin chào, tôi tên là Tiểu Mập."
Cô bé quay sang mẹ nói: "Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy không? Nó nói 'xin chào' với con".
Bạch Linh: "... "
"Mèo ơi, tại sao em muốn tới Hồng Kông vậy?"
"Tôi và chị gái bên cạnh em muốn đi cứu cô bé Lọ Lem."
"À, em định tìm bạn gấu để chơi phải không? Chị đi chữa bệnh, sau khi em tìm thấy bạn gấu có thể tới chơi với chị không?"
Bạch Linh lần này xác nhận, cô bé thật ra không hiểu gì cả.
Nhưng ánh mắt cô cũng dịu dàng hơn.
Nếu không phải có hành vi hơi bất thường bị phát hiện sau đó mẹ cô bé thừa nhận, chắc chắn Bạch Linh sẽ không phát hiện ra cô bé bị bệnh.
Cho nên cô không nhận ra Lý Chuẩn bị bệnh cũng rất bình thường, không phải sao?
Lý Chuẩn không muốn cô biết chuyện này.
Không ai muốn người mình thích biết mình là bệnh nhân, làm những hành động kỳ lạ, nói những lời kỳ lạ... Dù chỉ là một cô bé xa lạ tình cờ gặp nhau như ngày hôm nay, nhưng khi cô bé cư xử khác hẳn với người thường cũng sẽ làm mẹ của cô bé cảm thấy xấu hổ và có lỗi.
Cô bé và con mèo béo nói chuyện linh tinh, ông nói gà bà nói vịt. Cô phối hợp bịa ra một câu chuyện tình bạn của mèo và gấu, mèo béo thì lải nhải trong truyện có một cô bé lọ lem có bệnh về tâm lý, hiện tại đang bị mẹ kế ác độc nhốt trên gác mái, chờ hiệp sĩ trắng tới cứu...
Bạch Linh cũng trò chuyện với mẹ của cô bé.
Cô nói cô đến gặp bạn trai. Gia đình bạn trai ép buộc chia rẽ bọn họ, mang bạn trai về Hồng Kông rồi, cô còn không biết mình có thể gặp anh ấy hay không.
Bạch Linh đưa màn hình điện thoại của mình ra, hình nền là ảnh cô và Lý Chuẩn chụp tại bữa tiệc tối của Thương hội Bình Thành.
“Bạn trai của em thật đẹp.” Người phụ nữ không khỏi ngưỡng mộ: “Em cũng rất xinh đẹp.”
Tất cả tính từ được dùng đều là "đẹp", Bạch Linh không khỏi mỉm cười.
"Đúng vậy, anh ấy rất đẹp trai, nhưng anh ấy không chỉ đẹp trai, mà còn rất thông minh và dịu dàng nữa..."
Vừa nói, Bạch Linh vừa nghẹn ngào, cảm thấy hốc mắt nóng rực.
Máy bay sắp hạ cánh xuống Sân bay Quốc tế Hồng Kông, tiếp viên yêu cầu hành khách mở tấm che nắng và cất bàn nhỏ.
Cô bé hỏi Bạch Linh: "Em kết bạn với em mèo rồi. Về sau em còn có thể gặp lại em mèo không ạ?"
Bạch Linh suy nghĩ một chút, lấy bút trong túi ra, viết một dãy số lên tờ giấy ăn.
"Nếu em nhớ bạn mèo thì có thể gọi số này, em mèo sẽ nói chuyện với em."
"Thật sự rất cảm ơn em, em thật sự rất tốt bụng." Mẹ cô bé cảm kích nói: “Mọi người xung quanh luôn tránh xa con của chị..."
Bạch Linh chỉ lắc đầu: "Không sao đâu."
Cô thầm lặp lại trong lòng.
Không sao đâu, Lý Chuẩn.
Đừng cảm thấy tự ti.