Chiếc Cullinan đen tuyền chạy về phía Nam vùng ngoại ô Hồng Kông, trên đường đi cây cối xanh ngát.
Ở hàng ghế sau, Bạch Linh và Triệu Gia Tề ngồi cạnh nhau, Triệu Gia Tề dùng đầu ngón tay sờ cây gậy, giọng điệu cảm thán.
"Thành thật mà nói, ban đầu tôi không tin thân phận của cháu, cho tới khi cháu nói ra lá thư năm ấy."
Đây cũng là chuyện bình thường, bỗng nhiên có một cô gái đại lục tầm hai mươi tuổi xuất hiện, tự xưng là bạn gái của cháu trai ông- người mà ông chưa từng gặp mặt, cầu xin ông cùng cô đi Hồng Kông cứu người như một kẻ lừa đảo.
Nhưng cô gái trẻ này đã thuyết phục được ông bằng câu nói đầu tiên.
“Lá thư ông gửi năm ấy chưa từng đến tay con gái ông ạ!" Bạch Linh hét lên với ông.
Khi đấy Bạch Linh chặn Triệu Gia Tề ở quán trà nơi ông đến uống trà hàng ngày, vốn dĩ ông yêu cầu bảo vệ đưa Bạch Linh đi, nhưng cô gái lại hét lên một câu như vậy khiến tách trà trên tay ông dừng lại giữa không trung.
Chuyện đó đã cách đây chín năm, rất ít người biết về nó.
Vì thế Triệu Gia Tề đặt tách trà xuống rồi nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
...
"Giấy ủy quyền sau đó đã hoàn toàn xua tan nghi ngờ của tôi." Ông già tóc bạc chậm rãi nói: "Tôi nghĩ nó giao hết mọi việc cho cháu, bởi vì nó muốn thông báo cho những người xung quanh, để họ bảo vệ cháu."
Chiếc Cullinan rẽ vào bãi đậu xe của bệnh viện Queen Mary ở London.
"Triệu lão, chúng ta đến rồi." Tài xế ngồi ở hàng ghế đầu nói.
"Được rồi, tôi dẫn cháu tới đây thôi." Triệu Gia Tề ôn hòa nói.
"Ông không cùng cháu đi gặp anh ấy ạ?" Bạch Linh có chút không hiểu.
"Không." Triệu Gia Tề lắc đầu: "Trước đây ông chưa từng chính thức gặp mặt nó, bây giờ đi lên sẽ quá đột ngột. Dù sao còn nhiều thời gian, ông sẽ chờ nó tự tới gặp ông."
Bạch Linh gật đầu.
Triệu Gia Tề thở dài: “Thật ra nó rất giống mẹ nó."
"Cháu biết ạ, mẹ anh ấy là một mỹ nhân nổi tiếng." Bạch Linh nói.
“Đúng vậy, con bé rất giống vợ ông.” Triệu Gia Tề như đang hoài niệm, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Nhưng rất nhanh, ông nhớ tới một vài chuyện không vui trong quá khứ, vẻ mặt trở nên khinh thường.
"Cháu có biết vì sao ông ghét Lý Hậu Trình không?" Ông hỏi.
Không chờ Bạch Linh trả lời, Triệu Gia Tề đã tự trả lời: "Thật ra năm ấy ở bến tàu, hắn là một thanh niên có năng lực và có thể chịu khổ giỏi nhất, đầu óc nhanh nhạy, ngoại hình tuấn tú, con gái của ông là người đơn thuần, thấy nó thích hắn, ông cũng chẳng bất ngờ lắm."
"Nhưng mà lòng hắn có quá nhiều tham vọng, hắn luôn cho rằng hắn che giấu dã tâm rất tốt nhưng mà ông liếc mắt cái đã nhìn ra rồi. Ông không thích hắn bởi vì hắn không thành thật. Ánh mắt không lừa được người đâu."
“Bạch tiểu thư, ánh mắt của cháu cũng không thể lừa được người khác.” Triệu Gia Tề bỗng nhiên ngước mắt lên, nhìn vào mắt Bạch Linh: “Lần đầu tiên nhìn thấy cháu, ông đã nhìn ra rất nhiều thứ trong mắt của cháu..."
"Cứng đầu, mạnh mẽ, còn có dũng khí được ăn cả ngã về không.”
Giọng ông trở nên dịu dàng hơn.
"Lên đi. Lần sau cùng A Chuẩn tới Ma Cao gặp ông nhé. Ông ngoại ở nhà chờ các cháu."
Bạch Linh cũng cong môi lên.
“Tạm biệt ông ngoại.” Cô mở cửa xe, vẫy tay chào Triệu Gia Tề.
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, ông lão mỉm cười lẩm bẩm: "Còn ngoan ngoãn nữa."
Chiếc Cullinan đen tuyền dần dần đi xa và biến mất ở cuối đường.
***
Bạch Linh đứng ở trước phòng bệnh hít sâu một hơi.
Sau đó cô mở cửa.
Lúc đó là ba giờ chiều, trong phòng có nắng chiếu rọi, tấm rèm trắng tung bay trong gió, nửa người Lý Chuẩn được bao bọc trong ánh nắng ấm áp, anh ngồi trên giường bệnh lặng lẽ nhìn cây xanh bên ngoài cửa sổ.
Bác sĩ vừa giải thích tình hình của Lý Chuẩn cho Bạch Linh.
"Bệnh nhân trước đây có chút chấn thương tinh thần, do dùng thuốc nên tạm thời quên đi một số chuyện đã qua."
“Khi nào thì anh ấy sẽ bình phục?”
"Khó mà nói, có một số việc có thể nhanh chóng nhớ lại, có một số vết thương sâu trong lòng, nói không chừng là cố gắng quên đi."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Vậy sao..."
Vậy, trong cuộc đời anh có bao nhiêu vết thương mà anh không muốn nhớ tới nữa?
Lúc này, Bạch Linh lặng lẽ nhìn Lý Chuẩn. Ánh nắng cuối thu phủ lên lông mi của chàng trai một lớp vàng, đôi mi rõ ràng trở nên gần như trong suốt, như thể có ánh sáng và bóng tối nhảy múa, thậm chí làm cho người ta không khỏi muốn ghé sát lại để đếm xem có bao nhiêu sợi.
Chàng trai quay lại nhìn người tới.
“Cô là…?” Anh dường như nhớ ra điều gì đó: “Hai ngày trước cô cũng tới phải không?"
Bạch Linh gật đầu: "Đúng vậy, em là cộng sự của anh."
Một người hỏi bằng tiếng Quảng Đông, một người trả lời bằng tiếng phổ thông.
Lúc này Lý Chuẩn mới ý thức được: "Cô đến từ đại lục."
Anh cũng chuyển sang tiếng phổ thông.
"Em đến từ Bình Thành." Bạch Linh đến gần Lý Chuẩn, ngồi xuống cạnh giường bệnh, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng: "Trước đây anh là sinh viên trao đổi tại Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành, chúng ta cùng nhau mở một công ty bán hũ tro cốt."
"... Hũ tro cốt?" Đối phương không kịp có phản ứng.
“Ừ.” Bạch Linh gật đầu: “Doanh thu khá tốt.”
Cô tìm kiếm cửa hàng trực tuyến của họ trên điện thoại của mình.
"Anh nhìn xem, đây là công việc kinh doanh nội địa của chúng ta."
"Đây là hoạt động kinh doanh thương mại điện tử ở nước ngoài."
"Ồ, đây là hợp đồng chúng ta đã ký."
...
Cô mang những "bằng chứng" ra cho Lý Chuẩn xem, chẳng hề nóng vội, cũng chẳng giống đang nóng lòng chứng minh cái gì.
Chỉ thể hiện một cách đơn giản, giống như trò chuyện với một người bạn.
Trên hợp đồng gốc được quét điện tử, tên "Bạch Linh" và "Lý Chuẩn" nằm cạnh nhau.
"Đúng là chữ viết của tôi." Lý Chuẩn nói.
“Đúng vậy, em tất nhiên không lừa anh mà.” Bạch Linh nâng cằm lên: “Luôn là anh lừa em đấy."
"Tôi lừa dối cô chuyện gì?" Lý Chuẩn có chút bối rối.
"Anh chưa bao giờ nói với em rằng anh là đại thiếu gia của Lý Ký, em còn tưởng anh là một tiểu kiều hoa nghèo khó."
"... Tiểu kiều hoa?"
“Được rồi, chuyện đó không quan trọng.” Bạch Linh cười nói: “Em bóc cam cho anh ăn nhé?"
"Cảm ơn, tôi tự làm được mà." Lý Chuẩn lịch sự từ chối.
Bàn tay cầm trái cây của Bạch Linh lơ lửng giữa không trung.
"À, được."
Sau đó, cô lặng lẽ đặt quả cam lại.
Đôi mắt của Lý Chuẩn nhìn cô như ảm đảm trong nháy mắt, bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau đớn âm ỉ trong lòng không rõ lý do.
Bạch Linh hầu như sẽ đến đây mỗi ngày, lúc nào cũng rất đúng giờ.
Cô cảm thấy mình không đủ khả năng xử lý công việc của Lý Ký, nhưng với một công ty niêm yết lớn mạnh như Lý Ký, các bộ phận đều thực hiện nhiệm vụ của mình, đồng thời còn có phó chủ tịch và ban giám đốc báo cáo nên trong thời gian ngắn việc vận hành bình thường không có vấn đề gì.
Cô đến phòng bệnh đúng giờ mỗi ngày, mang máy tính tới làm việc từ xa và xử lý các công việc ở Bình Thành.
Ngoài chuyện đó ra họ không nói thêm gì, giống như hai người xa lạ quen thuộc.
Cho đến một ngày, Lý Chuẩn bỗng nhiên hỏi cô: "Khi nào thị thực của cô hết hạn?"
"Anh đang hỏi về visa du lịch à? Nó đã hết hạn từ lâu rồi." Bạch Linh nhún vai: "Hiện tại em đổi sang visa làm việc rồi. Ở đây chúng ta cũng có một công ty kinh doanh thương mại điện tử xuyên biên giới, anh có nhớ không?"
"Vậy sao?" Lý Chuẩn rũ mắt xuống, trầm tư một chút rồi hỏi tiếp: "Vậy bây giờ một mình cô xử lý công việc của công ty à?"
"Đúng vậy." Bạch Linh uể oải nói: "Cho nên anh cần phải mau khỏe lại biết chưa? Một mình em rất mệt đó."
"Một mình cô cũng có thể xử lý rất tốt." Lý Chuẩn ngừng một chút: "Cũng không cần tôi đâu."
"... " Bạch Linh bỗng nhiên giật mình.
"Nếu như tôi không có tác dụng nữa thì để tôi rời khỏi đi. Dù sao cũng chẳng biết bao lâu nữa tôi mới có thể ra viện."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"..."
Bạch Linh lặng lẽ nhìn Lý Chuẩn, hỏi: "Rốt cuộc anh có ý gì?"
Lý Chuẩn im lặng một lúc.
Anh lại ngước mắt lên, nhìn vào mắt Bạch Linh, bình tĩnh nói: “Nhìn xem, tôi không nhớ gì về công ty của chúng ta. Cô đến đây mỗi ngày, tôi cũng không nhớ cô là ai. Tôi đã đọc hợp đồng chúng ta ký cẩn thận, hình như tôi mới làm việc với cô được hơn một tháng, thực ra chúng ta cũng không quen nhau lắm phải không?”
Bạch Linh "À" một tiếng.
“Thật ra anh không cần vòng vo thế đâu.” Trên mặt cô không có biểu cảm gì: “Anh muốn em rời đi sao?"
"Tôi có thể hoàn toàn rời khỏi công ty của cô, không mang theo gì cả." Lý Chuẩn trả lời.
"Lý Chuẩn, anh thật sự là..." Bạch Linh cười khổ lắc đầu.
Cuối cùng cô chỉ nói: "Quên đi."
Bạch Linh đóng máy tính lại, rời khỏi ghế đứng dậy, kiên quyết bỏ máy tính vào túi, kéo khóa lại rồi lập tức muốn rời đi, không ở lại thêm một giây nào, giống như biển êm sóng lặng nhưng bên dưới có mạch nước ngầm mãnh liệt.
Chỉ là túi xách bị vung quá mạnh nên bỗng làm đổ bình hoa bên cạnh.
"Xoảng"
Chiếc bình rơi xuống đất, thủy tinh vỡ vụn khắp sàn, nước trong bình chảy khắp nơi, hoa và cành vương vãi khắp sàn nhà, khiến nó trở nên lộn xộn.
Bạch Linh lặng lẽ nhìn hết tất cả trước mắt, sau đó ngồi xổm xuống rồi đưa tay ra như muốn dọn dẹp mớ hỗn độn trước mặt.
"Đừng chạm vào!" Lý Chuẩn đột nhiên cao giọng nói.
Bạch Linh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, lại ngẩng đầu nhìn Lý Chuẩn.
Khuôn mặt cô gái không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt lại chứa đầy sự bướng bỉnh.
Dường như nhận ra phản ứng của mình có chút quá đáng, Lý Chuẩn hạ giọng, bình tĩnh nói: "Để người khác tới dọn đi."
Bạch Linh lại vẫn tiếp tục đưa tay ra không chút do dự, nhặt những mảnh thủy tinh lớn lên, thậm chí như thể chẳng buồn bận tâm, không hề có bất kỳ sự bảo vệ nào, mặc cho mảnh thủy tinh sắc bén để lại một vết thương trong lòng bàn tay cô trong nháy mắt.
Lý Chuẩn lập tức lao tới, giật lấy những mảnh vỡ trên tay Bạch Linh ném vào thùng rác, tay còn lại anh giữ cổ tay Bạch Linh, kéo cô đứng lên, sau đó cẩn thận nhìn vết thương của cô, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Bạch Linh nhìn anh, mấp máy môi.
“Anh vẫn giả vờ như không biết em à?” Cô hỏi.
"... " Lý Chuẩn không trả lời.
Nhưng bàn tay đang nhẹ nhàng nâng vết thương của Bạch Linh lên xem lại run nhè nhẹ.
Một lúc lâu sau.
Anh ôm người trước mặt, cực kỳ cẩn thận như thể sợ làm vỡ một báu vật.
“Tiểu Bạch…” Ngay cả giọng nói của anh cũng run rẩy.
Anh đã giả vờ rất nhiều ngày rồi.
Nhưng chỉ cần cô bị thương nhẹ, thậm chí anh cũng biết cô cố ý nhưng anh vẫn lập tức mất đi toàn bộ khả năng kiểm soát của mình trong chốc lát.
"Tiểu Bạch, trong đầu anh luôn có tiếng nói chuyện, nó nói Lý Chuẩn, mày đã làm rất nhiều chuyện sai trái, lừa gạt cô ấy, làm tổn thương cô ấy, còn nhốt cô ấy mấy ngày, mày không xứng có được cô ấy, mày nên cách xa cô ấy..." Giọng của Lý Chuẩn vỡ vụn: "Trước đây, có vô số giọng đấu tranh trong đầu anh, nhưng lần này họ không cãi nhau nữa, họ đều nói giống nhau."
“Vậy anh nên nghe ý kiến của em.” Bạch Linh ôm lại anh: “Ý kiến của em là quan trọng nhất, đồ ngốc."
"..." Lý Chuẩn cọ vào má cô, nhắm mắt lại.
"Nếu như anh hiện tại cảm thấy mình không đủ tốt, vậy thì chữa khỏi bệnh rồi tới Bình Thành gặp em nhé."
"... Có được không?"
"Đương nhiên có thể. Em nói rồi, ý kiến của em quan trọng nhất, đừng nghe bọn họ nữa."
"Ừ, bọn họ kém xa em."
“Không được, anh không thể so sánh em với bất kỳ ai." Giọng của cô gái rất độc đoán.
Nhưng Lý Chuẩn chỉ cảm thấy chất lỏng nóng hổi chảy ra từ khóe mắt, ngay cả giọng điệu cũng trở nên nghẹn ngào.
"Đúng vậy, không có ai có thể so sánh với em."
Dù cho thời gian chúng ta gặp nhau không dài.
Nhưng ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cam tâm tình nguyện chìm đắm tới tận bây giờ.