Tiểu Đan Của Giáo Sư
Chương 29
Anh nắm tay cô, gương mặt Vu Địch nghiêm túc, căng thẳng hơn cả vợ. Chu Nhã Đan không biết phải làm thế nào, lúng túng:" Anh à! Anh chờ một chút, nếu linh cảm của em là thật, anh sẽ được làm cha!" Ánh đèn bệnh viên yếu ớt đổ trên vai anh, đôi mắt ấy mờ ảo tựa ánh trăng, hiện hữu sự yêu chiều, hồn hậu. Anh không buông lỏng bàn tay cô, Vu Địch thì thào, đủ để Chu Nhã Đan nghe rõ:" Em cố lên nhé!" Anh mới là người phải cố gắng! Cô cười trừ, vỗ nhẹ mái đầu bù xù của anh, đặt lên nó một nụ hôn nhẹ nhàng ngập tràn yêu thương. Y tá đẩy cửa phòng. "Mời cô Vu vào phòng khám." Chu Nhã Đan đứng dậy, tiến về hướng phòng. Ngoảnh lại, anh trân trân nhìn không chớp mặt, thân ảnh cao cao ấy cứ đứng ngồi không yên. ________ Chu Nhã Đan sải chân nhanh tới nơi anh ngồi, bàn tay nhỏ nắm tờ xét nghiệm. Cô đứng trước mắt anh, khóe môi rướn lên:" Chúng ta... có con rồi." Vu Địch ôm trầm lấy cô, như thở phào nhẹ nhõm, tất thảy người anh đều thả lỏng, sức mình ngả vào lòng cô. Chu Nhã Đan đưa anh tờ xét nghiệm kèm theo ảnh siêu âm. Lúc này, cô mới nhẹ nhàng nói:" Chúng ta sẽ đón hai đứa bé song sinh một bé trai một bé gái. Em không ngờ đã thấy được tim thai. Vậy là chúng ta đã thành một gia đình hoàn thiện!" Vu Địch đưa mắt theo từng dòng chữ, hình ảnh trên giấy, sắc mắt ôn nhu, hiền hòa tựa hồ hương trúc sau mưa. Tại bệnh viện vắng vẻ, tưởng chừng tờ giấy là vật vô tri vô giác ai ngờ khiến người đàn ông mạnh mẽ nhất phải đỡ đẫn trong nước mắt. Vốn không phải vì khổ hạnh, chúng chính là sự hạnh phúc đến mức không kìm nổi mà để lệ lăn trên gò má. "Cuối cùng.... chúng ta đã có con." Chu Nhã Đan vỗ về chồng, hơi thở thanh tân của anh phả vào cổ cô nóng ran. Không thể khiển trách anh yếu đuối, bởi thời khắc này... nhỏ lệ là chuyện quá đỗi thường tình. Mắt cô rơm rớm, nhòa đi ngập nước. Cô 23 tuổi, anh 31 tuổi, họ đã bước sang một trang mới cuộc đời._____________ "Chúng ta có nên báo ba mẹ không?" "Tất nhiên có. Để anh báo họ giúp em." Anh xoa bụng cô, nơi hai sinh linh xinh xắn đang ngày ngày phát triển. Vu Địch bật máy gọi điện báo cáo tình hình. Máy bàn đổ chuông, cha anh bắt máy:" Gia đình Vu xin nghe?" Anh kéo cô vào lồng ngực vạm vỡ, trả lời đầu dây bên kia:" Cha, con có việc quan trọng. Thứ hai tuần sau vợ chồng con sẽ về nhà báo tin. Cha mẹ lúc ấy có rảnh rỗi không?" Ông Vu ngay lập tức đáp:" Được. Thứ hai các con có thể về." __________ Vu thiếu gia dừng xe trước căn biệt thự trang nhã, đồ sộ ngổn ngang giữa khu cao cấp. Cô muốn ngã ngửa, đây chẳng kém cung điện là bao. Biệt thự mang phong cách phương tây thập niên 90. Chu Nhã Đan luôn hứng thú với những căn nhà như vậy. Chúng tinh xảo tới từng đường nét, hẳn người xây lên căn biệt thự xa hoa này phải kì công lắm! Từ khi cưới Vu Địch, những bất ngờ nối tiếp nhau xảy ra, cô cũng dần quen thuộc. Điều này đã là gì so với đám cưới của Vu Nhã Đan - cô? Mẹ chồng từ cửa chạy tới, Vu Miện đón cô con dâu yêu dấu mặc con trai lẽo đẽo xách đồ theo sau. Bà nhiệt tình ca thán về Vu Minh - chồng bà cho con dâu nghe, đối với bà, con trai đưa con dâu sang thăm hỏi là niềm an ủi to lớn dành cho Vu Miện - bà. "Chuyện quan trọng là gì? Con mau nói rõ đi." Vu Minh vắt chéo chân, nhâm nhi tách trà nóng còn khói nghi ngút. Vu Địch ôm bả vai cô, anh nở nụ cười hiền hòa hiếm có:" Ông nội, bà nội, chúc mừng hai người." Vừa dứt lời, hai ông bà nội đã bất động, ngạc nhiên tới nỗi Vu Minh sặc trà. Bà vội lau miệng cho chồng, quý bà sang chảnh cũng phải nhảy cẫng lên, niềm vui khôn tả cứ lần lượt tới với bà! Vu Miện sắp được đón cháu nội! Bà nắm tay cô, như chợt nhận ra điều gì đó, gương mặt len chút lo âu:" Không ổn! Hai vợ chồng con không được ở căn hộ ấy nữa! Ẩm thấp, chật hẹp không thích hợp cho bà bầu. Hai đứa chuyển về đây đi! Lúc Vu Địch bận rộn, mẹ sẽ chăm sóc cho con!" Chu Nhã Đan ngoái đầu nhìn anh, lão công mau giải cứu! Vu thiếu gia buông tiếng thở dài:" Mẹ, con không muốn dựa dẫm vào nhà mình. Con sẽ sắp xếp nơi ở tối tân hơn. Đừng lo cho chúng con. Chỉ mới ba ngày trước, con đã đạt phiếu bầu cao nhất trong "cuộc bầu cử hiệu trưởng nhiệm kỳ mới". Với số lương con có được, Vu Địch - con dám chắc thừa khả năng chăm sóc cho Tiểu Đan." Lại thêm sự việc khiến cả nhà chấn động. Anh đã tham gia bầu cử từ khi nào? Đến cả cô - người vợ luôn ở bên anh còn không biết, huống hồ mẹ cha sống nơi xa. Dẫu sao mọi chuyện đã ổn định, nhưng đến khi hoàn thành thủ tục nhà đất cô và anh mới được rời khỏi biệt thự Vu. Có mẹ chồng săn sóc, quan tâm, không biết sướng hay khổ đây nữa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương