Tiểu Hồ Ly Của Vương Tổng
Chương 39
Nguyệt Uyển Nhi tĩnh lặng như một bức tranh bình yên êm đềm.Hắn cầm lấy tay cô bao bọc trong bàn tay lớn gục đầu mệt mỏi kế bên, cứ hẵn một tí hắn lại ngóc đầu lên nhìn cô.Bác sĩ bảo, cô có dấu hiệu tỉnh lại...chỉ là không chắc chắn mà thôi..Dù chỉ có 1% đi chăng nữa, dù là hy vọng nhỏ nhất dù như thế nào đi chăng nữa, hắn sẽ kề bên và đợi cô.Thật ra chính hắn cũng không nhận thức được cô đã tỉnh dậy từ lâu nhưng chỉ là yên lặng nằm, thở đều đều không một động tĩnh.Cô nghe, cô thấy, cô muốn yên bình nhìn hắn một cách âm thầm như vậy.Nhưng đã không qua được đôi mắt hắn rồi.Vương Hạo Thần đã nhận thấy tất cả, cả người hắn dâng dâng lên một cảm xúc vui mừng hạnh phúc khó mà diễn tả thành lờiDòng nước mắt tuôn ra từng giọt, tim hắn đập liên hồi.Uyển Nhi của hắn, đã tỉnh rồi.Hắn đến gần cô hơn nữa, bàn tay run rẩy vì vui mừng từ từ chạm vào khuôn mặt cô từ thái dương đến chiếc cằm nhỏ.Từng đường nét của cô, cô từ từ mở mắtCả hai đôi mắt chạm nhau chầm chậm, như muốn khắc sâu vào trong tâm của đối phương.Khoảnh khắc này dừng lại, chỉ còn tiếng thở đều đều bên taiGiọt nước mắt nóng rơi xuống khuôn mặt của cô.Nguyệt Uyển Nhi bỗng nở một nụ cười vô cùng yếu ớtĐây là nụ cười của sự an ủi, dịu dàng. Như muốn trấn an hắnBàn tay ngọc mềm từ từ đưa lên chạm lấy từ góc cạnh quen thuộc vừa mới rời xa nhau một khoảng thời gian tựa một kiếp người.Hơn một tháng thôi, hắn ngày càng tiền tuỵ.Đã từ lúc nào hắn đã ốm như thế này.Đã từ lúc nào cả hai đã dây dưa với nhau một cách tự làm khổ nhau như thế này mà mặc kệ cứ che giấu đi tình cảm thật sự cho đối phương.Cho dù 1 ngàn năm trước hay là 1 ngàn năm nữa trôi quaThì anh vẫn là người em không thể quên."Uyển Nhi" hắn trầm trầm kiềm nén xúc động gọi " Em đây" giọng cô ấm áp, yên bình đến lạ thườngLàm cho lòng hắn rất thanh bình, nhẹ, rất nhẹ như muốn tan biến đi.Nguyệt Uyển Nhi cười nhẹ nhìn khoé mắt hồng hồng của hắn"Anh là đồ mít ướt" Vương Hạo Thần nắm lấy bàn tay cô áp sát vào má mình thật chặtChỉ có thể như vậy mới cho hắn biết rằng cô vẫn còn bên mình.Rằng cô không bỏ lại hắn mà rời đi."Em dậy rồi, anh đừng khóc nữa đồ ngốc" cô khẽ nói, trên môi vẫn là nụ cười dễ chịu ấm áp đó trấn an hắn"Ừ" Hắn đáp lại miệng vẫn lẩm bẩm tên cô như sợ cô đi mấtVương Hạo Thần leo lên giường vòng tay dịu dàng đỡ cả thiên hạ vào lòng mình.Cô cũng yên lặng nằm trong lồng ngực rắn chắc bình yên này.Đã bao lâu cô đã cách xa nó.Đã bao lâu họ lạnh lùng xa cách nhau bởi những sóng gióCó gặp gỡCó li tan.Cả hai yên lặng nhìn nhau, cả hai con người đều chân thành đến đối phươngHọ gặp nhauHọ yêu nhauHọ hận nhauHọ chia lyVà rồi lại tái hợp một lần nữa, đoạn tình cảm lênh đênh không hề đi trên con đường thẳng hàng đầy hoa này lại tiếp tục tiếp diễn một lần nữaChúng ta hãy nắm chặt lấy tay nhau một lần nữa. Hãy mạnh mẽ yêu và dắt tay đi qua đoạn sóng gió này để có thể bước trên con đường đầy hoa sau đó.Chúng ta hãy đối mặt với hiện thực này và cùng nhau vượt qua chúngNhưng Uyển Nhi...Hãy hứa với anh.Phải ở bên nhau cho đến cuối cùngSinh tử không rời.Có được hay không?Vì,Anh rất sợ chúng ta lại một lần nữa vụt mất nhau giữa dòng đời này.————Những chương sau, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương