Tiểu Kẹo Mềm Của Anh Ấy

Chương 7: Viên Kẹo Thứ Bảy



Đường Nguyễn Ngữ bị hành động của Ôn Diên Hạ làm cho giật mình, trong lúc hoảng sợ, cô làm rơi chiếc bút cầm trong tay xuống bàn. Nắp bút không được đóng nắp, chiếc bút kêu "cành cạch" lăn xuống bàn.

Đường Nguyễn Ngữ muốn cúi xuống nhặt bút, nhưng vừa cúi xuống, cô phát hiện Ôn Diên Hạ đã đi trước cô một bước, cô vội vàng cúi xuống nhặt bút.

Đầu bút bị cong lại. Đường Nguyễn Ngữ liếc nhìn hai lần, nhưng không nói gì.

Ngón tay mảnh khảnh của Ôn Diên Hạ kẹp bút tùy ý, xoay nó theo nhiều cách khác nhau. Anh ghé vào bên tai cô thì thầm: "Sao em luôn nhạy cảm như vậy? Anh chỉ muốn xem bút của em thôi mà."

Đường Nguyễn Ngữ cúi đầu không nói gì, trên mặt lại càng đỏ hơn.

Ôn Diên Hạ nhìn chằm chằm vào mặt cô, hơi thở có chút dao động.

Cô gái nhỏ có làn da cực kỳ trắng trông giống như viên kẹo đường.

Khi mặt cô đỏ lên, cô càng trông ngọt ngào hơn, luôn như thế này, hay để anh...

Ôn Diên Hạ khiêu khích nở nụ cười nham hiểm, hạ thấp thanh âm, ghé sát vào tai cô nói: "Em còn nhớ rõ câu đầu tiên anh nói với em không?"

Đường Nguyễn Ngữ do dự hai giây, sau đó gật đầu.

Ôn Diên Hạ mỉm cười, thổi nhẹ vào tai cô. Hơi thở nóng bỏng lượn lờ trên da thịt như đốt cháy mọi tế bào giác quan mẫn cảm của cô.

Dường như có những tia lửa nổ lách tách trong cơ thể cô, lan từ hai bên tai đến tận trái tim.

Sau đó, Đường Nguyễn Ngữ nghe thấy giọng nói của Ôn Diên Hạ, ​​anh thì thầm vào tai cô vừa trầm thấp lại bá đạo, siết chặt trong lòng cô: "Em có phải họ Đường không? Nhìn em giống như viên kẹo đường mà anh yêu thích. Một ngày nào, anh muốn nếm thử hương vị của em, thử xem có mềm mại ngọt ngào như anh tưởng không."

Cậu vừa nói, vừa dán vào tai cô, chậm dãi mở miệng. Cô có thể nhìn thấy hai cánh môi của cậu đang khép lại, âm thanh khàn khàn.

Đường Nguyễn Ngữ cúi thấp đầu, lông mi chớp loạn.

Ôn Diên Hạ nói xong, liền cách xa cô một đoạn, mở miệng nói: "Bút của cậu rơi hỏng rồi, tại tôi, nếu như tôi không đi lấy thì cậu cũng không sợ đến nỗi làm rơi bút. Mấy ngày nữa tôi sẽ đền cho cậu một cây bút mới."

"Không... Không cần đâu". Đường Nguyễn Ngữ chậm rãi mở miệng. Ôn Diên Hạ làm như không thấy, đem vở và bút để lại vị trí bàn Đường Nguyễn Ngữ, ngồi thẳng người, lại làm như không có việc gì, chăm chú nghe giảng.

Đường Nguyễn Ngữ lặng lẽ nghiêng đầu, liếc cậu một cái rồi thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng trong lòng cô lại có một cảm xúc dâng trào, không sao giải thích được.

Vì sao lúc nãy ở trường lại theo đuổi cô? Giờ lại làm như bộ dáng xa cách, là có ý gì?

Cô có chút không hiểu, cô rất ít khi gặp khó khăn về vấn đề học tập, mà Ôn Diên Hạ lại trở thành người mà cô chưa tìm được công thức để giải quyết.

Bài văn của Phương Tư Hoán đã đọc xong, thầy Nghiêm bảo cô quay về chỗ ngồi trước, ông muốn dùng bài văn của cô để giảng bài.

Phương Tư Hoán quay về chỗ ngồi, chưa kịp ngồi xuống đã không nhịn được quay ra hỏi Đường Nguyễn Ngữ: "Vừa nãy cậu nói chuyện gì với Ôn Diên Hạ vậy?"

Lúc cô đứng trên bục giảng, nhất cử nhất động của cả lớp đều có thể nhìn thấy rõ. Ánh mắt của Phương Tư Hoán vẫn luôn hướng về phía Đường Nguyễn Ngữ và Ôn Diên Hạ, ​​cô ấy biết rằng một nửa lớp đang chăm chú lắng nghe cô ấy đọc bài văn mẫu.

Hầu hết các học sinh được nhảy cấp từ cấp 2 lên cấp 3 đều đã học chung cùng nhau từ hồi cấp 2. Bọn họ gần như đã quá quen thuộc với nhau nên khó tạo ra chủ đề gì mới mẻ.

Đường Nguyễn Ngữ và Ôn Diên Hạ, ​​hai học sinh vừa mới chuyển đến, một người là thiên tài trẻ tuổi nhảy thẳng từ lớp ba lên lớp giỏi nhất trường cấp 3. Một người là "Hạ Đầu Gấu", là kiểu người có thể trở thành một huyền thoại trong trường chỉ bằng tên của cậu.

Nhưng hai người là hai loại người khác nhau, nhìn rất khó có bất kỳ liên quan nào với nhau.

Nhưng Đường Nguyễn Ngữ vừa mới chuyển đến được một ngày nhưng lại có "quan hệ không rõ ràng" với Ôn Diên Hạ..

Phương Tư Hoán không phải là người nhiều chuyện, nhưng một nam một nữ đặt chung với nhau như vậy, làm cô tò mò như bị mèo cào.

Đối với câu hỏi của cô, Đường Nguyễn Ngữ chỉ cười cười, lắc đầu, rất thành khẩn nói: "Tư Tư, Bài văn của cậu viết rất hay!"

Phương Tư Hoán nở nụ cười ngọt ngào với cô: "Tiểu Kẹo Mềm, mình thích nghe những lời khen thật lòng giống như cậu! Lúc nói, đôi mắt của cậu phát sáng luôn"

Đường Nguyễn Ngữ không trả lời, nhưng người đang đứng bên cạnh cô là Ôn Diên Hạ, đột nhiên cúi xuống nói với Phương Tư Hoán: "Tiểu Kẹo Mềm? Cậu gọi cô ấy là Tiểu Kẹo Mềm?"

Phương Tư Hoán ngẩng đầu lên, nói: "Sao vậy?"

Ôn Diên Hạ nhìn chằm chằm vào Đường Nguyễn Ngữ, mỉm cười trầm tư, sau đó đột nhiên đưa mắt nhìn Phương Tư Hoán, nghiêm túc nói: "Từ hôm nay, chỉ tôi được phép gọi cô ấy là "Tiểu Kẹo Mềm".

Phương Tư Hoán muốn bác bỏ hành vi vô lý của cậu, nhưng Ôn Diên Hạ đã đứng thẳng dậy, không hề để ý đến phản ứng của cô chút nào.

Phương Tư Hoán tức giận. Đường Nguyễn Ngữ giật giật ống tay áo của cô, thấp giọng an ủi: "Tư Tư, đừng giận cậu ấy."

Phương Tư Hoán bất đắc dĩ cười: "Mình tức giận hộ cậu! Cậu ta là gì của cậu? Dựa vào đâu mà bá đạo như vậy?"

Đường Nguyễn Ngữ cúi đầu, nghịch chiếc bút gãy với cuốn sổ nhàu nát, không nói nữa.

Phương Tư Hoán lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhúm như quyển vở trong tay cô, không khỏi bật cười, cưng chiều véo má cô, nhỏ giọng nói: "Được rồi! Cậu cũng đừng quá để ý nữa".

Lúc này, giọng thầy Nghiêm đột nhiên vang lên trước cửa phòng học, Phương Tư Hoán lập tức ngồi thẳng dậy, khóe miệng thì thầm với Đường Nguyễn Ngữ: "Thầy Nghiêm sắp phát điên rồi, mau nghiêm túc nghe giảng".

Đường Nguyễn Ngữ lập tức ngẩng đầu lên, chăm chú lắng nghe.

Lớp học này đã bị lỡ rất nhiều thời gian vì tranh chấp giữa Ôn Diên Hạ và Lục Chương Nhạc. Bài văn của Phương Tư Hoán đã giảng được một lúc, Thầy Nghiêm không dạy trong bao lâu liền bấm chuông tan học.

Ngay cả khi giáo viên chưa thông báo kết thúc giờ tan học, thì trong lớp cũng đã có cảm giác tan học rồi. Đường Nguyễn Vũ thấy hàng đầu đã có nữ sinh, lén lút lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, xem trộm điện thoại.

Tâm trí của thầy Nghiêm hiện tại không chú ý đến lớp học này. Ông bảo Lục Chương Nhạc vào văn phòng chờ ông, hiện tại ông phải đi kiểm tra tình hình ở đó.

Vì vậy vội vàng kết thúc tiết học, sau đó cau mày nhìn Ôn Diên Hạ nói: "Đi theo thầy!"

Ôn Diên Hạ cười khẩy, chậm rãi bước ra ngoài. Những người trong lớp thăng cấp trực tiếp không ngừng tập trung vào cậu, cho đến khi bóng dáng anh ta bước ra khỏi cửa lớp, trong lớp đột nhiên bùng lên một tràng "ồ" nhiệt tình.

La Thành Lễ ngồi phía sau Đường Nguyễn Ngữ, khi cô chuyển chiếc ghế trở lại chỗ ngồi, cậu ta thò đầu ra với vẻ mặt nhìn thấu mọi chuyện: "Đường Nguyễn Ngữ, cậu có biết Wen Ôn Diên Hạ không?"

Đường Nguyễn Vũ nghiêm túc trả lời: "Hôm nay vừa vặn gặp nhau ở phòng hiệu trưởng."

La Thành Lễ tỏ vẻ nghi ngờ: "Nhưng mà hai người các cậu ở trong lớp thì thầm với nhau mà? Cậu ta cao như vậy, nhất định là 183, 184 đúng không? Cậu ta còn cúi người xuống thì thầm với các cậu!"

Đường Nguyễn Ngữ không biết phải trả lời cậu ta như nào, cô nghĩ rất nhiều lời giải thích, lại không thể nói lên lời, ngay khi mặt cô sắp đỏ lên,Phương Tư Hoán chạy ra giúp cô giải vây, một phen vỗ vào vai La Thành Lễ hét lên: "Thằng nhóc! Cậu đúng là đồ bại hoại! Đừng vì thấy Đường Nguyễn Ngữ còn nhỏ mà bắt nạt."

Vừa nói, cô vừa trìu mến ôm lấy vai Đường Nguyễn Ngữ, cười nói: "Đi, mình dẫn cậu đi làm quen nơi này!"

Hai người vừa đi ra khỏi cửa phòng vừa nói cười cười nói, đi đến dãy hành lang dạy học một góc, nơi đây tương đối hẻo lánh, vây quanh bọn họ là hai ba nữ sinh đang chờ ở cửa phòng học.

Phương Tư Hoán nhìn thấy cô ta, lông mày nhướng lên, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói cũng có chút cao: "Trương Bội Bội, cô muốn làm gì?"

Đường Nguyễn Ngữ rụt rè ngẩng đầu liếc nhìn cô gái tên "Trương Bội Bội", cô ta là một cô gái có khuôn mặt sâu, nhìn qua có chút giống con gái lai, ăn mặc rất chững chạc, không giống học sinh.

Đồng phục học sinh của cô ấy rõ ràng đã thay đổi vòng eo, bộ đồng phục học sinh vốn rộng và to như một cái bao tải, giờ có thể tôn lên dáng người mảnh khảnh của cô gái. Không chỉ vậy, đường viền cổ áo, ngực và eo của bộ đồng phục học sinh của cô ấy được vẽ bằng nhiều hoa văn khác nhau, trông giống như các nhân vật anime.

Nhìn thấy loại đồng phục học sinh này, Đường Nguyễn Ngữ ngay lập tức nhớ ra rằng đây học sinh đến từ lớp Starlight. Quả nhiên, khi cô gái mở miệng, cô ta có phần tức giận: "Phương Tư Hoan, cô dụ dỗ Ngô Hoan còn chưa đủ à, ngay cả học sinh mới cũng động sao!"

Phương Tư Hoán tức giận cười và trợn tròn mắt, nói: Con mắt nào của cô thấy tôi sẽ chạm vào Ôn Diên Hạ? Hơn nữa, tôi không có quan hệ gì đến Ngô Hoán! Đừng có mà đoán mò!"

Trương Bội Bội nhếch khóe miệng, bên cạnh hai nữ sinh cũng cười lạnh một tiếng, ba người đều lộ ra vẻ khó tin. Trương Bội Bội đáp trả Phương Tư Hoán, một lời chế nhạo: "Tôi đã thấy cô như này rất nhiều rồi. Quả là một học sinh giỏi, cố tình giả vờ vô tội! Chỉ có Ngô Hoán ngu ngốc, bị cô mê hoặc như vậy!"

Nói xong, cô ta liếc nhìn Đường Nguyễn Ngữ đang ôm chặt cánh tay của Ôn Diên Hạ, cười lạnh nói: "Còn nữa, đừng tưởng rằng vẻ ngoài có vài phần xinh đẹp, là có thể sai khiến cô ta quyến rũ Ôn Diên Hạ! Các người đều cùng một giuộc với nhau! Nói thế nào Diên Hạ từng lăn lộn trong xã hội, có cô gái nào mà chưa từng thấy?"

Đường Nguyễn Ngữ tự dưng vô tội bị kéo, Phương Tư Hoán ngày càng tức, lập tức tăng gấp đôi âm lượng tranh cãi với Trương Bội Bội, thậm chí còn cao hơn: "Trương Bội Bội, nếu cô còn nói nhảm nữa, tôi sẽ...."

Trương Bội Bội cười lạnh một tiếng, hếch cằm lên khinh thường nói: "Cô sẽ làm gì?". Trong lúc nói chuyện, cô ta và hai cô gái khác đã tiến lại gần Đường Nguyễn Ngữ và Phương Tư Hoán, vây quanh hai người họ vào một góc.

Đường Nguyễn Ngữ không nghĩ sẽ có ngày mình động vào người như vậy, vì vậy cô lo lắng áp sát vào Phương Tư Hoán, nhưng cô nhận thấy Phương Tư Hoán đang run.

Mình nên làm gì đây. Đường Nguyễn Ngữ hoang mang.

Đúng lúc này--

"Liền chặt chân cô". Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía sau lưng nhóm Trương Bội Bội.
Chương trước
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...