Tiểu Khả Ái, Anh Đầu Hàng
Chương 2: Thời Khanh
Cả ngày học tập mệt mõi, giờ ra về Ngôn Án vẫn như thường lệ lái con xe đạp của mình trở về nhà. "Án Án, hôm nay là ngày đi học lại đầu tiên, có mệt mõi không con?"Bố Ngôn Án là Ngôn Dịch cũng là Hiệu Trưởng trường Tam Thất thấy con gái mình học về thì hỏi thăm tình hình. Ngôn Án ba chân bốn cẳng chạy vào lòng ôm lấy ba mình làm nũng. "Mệt ạ, mệt chết đi được" Ngôn Án cất giọng non nớt trả lời. Ngôn Dịch cười cười xoa đầu an ủi con gái nhỏ. "Ba, Thời Khanh học 11A12, ba biết chứ?"Bỗng nhiên nhớ tới bóng lưng xa lạ kia, Ngôn Án liền chui ra khỏi lòng Ngôn Dịch, ngẩng đầu nhìn ông thắc mắc. "Ừm, cậu nhóc đó mới từ Nhất Thất chuyển đến, thành tích học tập rất tốt" Nhắc tới Thời Khanh, Ngôn Dịch không thể không khen ngợi, ông đã xem học bạ của anh, có thể xem là giỏi toàn diện, kì kiểm tra nào cũng đứng top1. "Có phải lần này vị trí top1 của con bị lung lay rồi không?"Ngôn Dịch nhìn nhìn vào mắt con gái hỏi. Ngôn Án ĩu xìu nằm dài ra bàn, gật gật đầu nhỏ. "Hai cha con nói gì vậy? Án Án mau đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm nè con"Mẹ của Ngôn Án là Lam Linh từ trong bếp bưng đồ ăn ra đặt trên bàn, thấy hai cha con Ngôn Án vẫn còn ngồi nó chuyện thì hối thúc cô đi tắm rửa để dùng cơm. Cả nhà họ Ngôn chỉ có cô con gái duy nhất là Ngôn Án nên hai vợ chồng hết mực cưng chiều cô. Dòng họ bên nội ngoại cũng vô cùng yêu thích đứa cháu gái này. Án Án lớn lên xinh đẹp lại vô cùng hiểu chuyện, lễ phép trước người lớn nên rất được lòng người khác. Ngôn Án đem cặp da chạy lên phòng mình rồi tắm rửa thay đồ nhanh chân chạy xuống ăn cơm cùng ba mẹ. Tối hôm đó, cô ngồi trên bàn học vẽ tới vẽ lui một bài bức tranh sau đó mới chịu trèo lên giường ngủ.Sáng hôm sau, cô gái nhỏ Ngôn Án lại tiếp tục lái xe đạp đến trường học. Tuy Ngôn Dịch có xe bốn chổ, nhiều lần muốn chở Ngôn Án đến trường nhưng cô thấy như vậy quá màu mè nên liền lái xe đạp, an toạ đến trường. Đang tập trung lái xe trên đường thì một bóng lưng quen thuộc lại đập vào mắt cô. Bàn chân đạp xe nhanh chóng tăng tốc chạy lên đuổi kịp chiếc xe đạp phía trước. Khi cô chạy lướt ngang, thiếu niên bên cạnh liền quay mặt nhìn sang. Ngôn Án cố gắng kiềm chế đầu mình không quay lại nhìn người con trai đó, một mạch đạp thật nhanh tới trường. Trốn cái gì chứ?Mình có làm gì sai với hắn đâu mà phải trốn chứ? Ngôn Án gửi xe xong thì đeo cặp đi thẳng lên phòng học. "Chị Án" Lúc cô đi ngang qua, một vài đàn em khoá dưới gật đầu chào hỏi cô. Ngôn Án gật gật đầu cũng xem như chào hỏi. Chuyện này đều quá quen thuộc với cô. Thời Khanh đứng bên dưới nhìn thấy một màn này thì khẽ nhướng nhướng một bên chân mài, anh nghiêng đầu hỏi đám bạn bên cạnh. "Cô ấy là ai?"Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần kiêu ngạo của Thời Khanh vang lên. "Ồ? Đó là chị đại của trường chúng ta đó. Tên gì mà Ngôn Án, lớp 11A10. Con gái Hiệu Trưởng. Khanh ca mới chuyển đến nên chắc chưa biết danh tiếng của cô ấy. Hung dữ như bà trần, trận đánh nhau nào trong trường cũng có mặt cô ấy, bị đình chỉ học miết nhưng không bỏ." Cao Thần đứng bên cạnh nhìn về phía Ngôn Án đang tiến lên trên lầu.Thời Khanh nghe vậy thì chớp mắt vài cái nhưng không trả lời. Lúc nảy cô chạy xe vượt qua mặt anh như đang trốn tránh anh. Thời Khanh có chút khó hiểu, vẫn chưa có lần gặp mặt chính thức tại sao cô lại né anh như né tà như vậy. "Chiều nay đến sân chơi bóng sau giờ học"Thời Khanh đeo cặp lên vai, đi thẳng lên lầu, lúc đi ngang qua 11A10, anh đánh mắt vào trong một cái sau đó rời đi. "Đệt, mày có thấy gì không? Lúc nảy Thời Khanh nhìn vào lớp chúng ta đó"Một giọng nữ vang lên sau khi Thời Khanh rời đi. "Có khi nào cậu ấy nhìn cậu không Khương Vũ Ninh" Bạn cùng ban của Khương Vũ Ninh lớn giọng nói. Khương Vũ Ninh nghe vậy thì mặt nóng bừng bừng, ngại ngùng cúi mặt xuống cười khẽ. Khương Vũ Ninh là lớp trưởng 11A10, cũng được kha khá bạn nam trong lớp thích thầm. Cô có dáng người nhỏ nhắn, nhan sắc cũng không thua gì Ngôn Án. Người khác nhìn vào liền muốn che chở. Ngôn Án nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn một chút. Thời Khanh và Khương Vũ Ninh có quan hệ mờ ám với nhau sao?Ra về, Ngôn Án cùng bọn Nguỵ An Nhiên và Bạch Lan đi dạo một vòng sân bóng rổ rồi mới trở ra lấy xe. Ngôn Án trong đầu vẫn còn vang vảng lời nói lúc nảy về chuyện của Thời Khanh và Khương Vũ Ninh. Bỗng nhiên một quả bóng rổ từ đâu bay ra đập thẳng vào đầu Ngôn Án khiến cô choáng váng lùi về sau. "Đệt, hoạ từ trên trời rơi xuống à?"Ngôn Án xoa xoa đầu mình, đau cmn đến nhíu mài. "Xin lỗi" Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Ngôn Án. Ngôn Án phản xạ lại, ngẩng đầu lên thì bị cuốn vào một đôi mắt đen láy của thiếu niên trước mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương