Tiểu Khả Ái Của Tôi
Chương 39: Chẳng Lẽ Anh Không Biết Tuyệt Thế Tiểu Khả Ái Của A Hà Sao
“Kỹ thuật lái xe chấn động nhân tâm ở đâu vậy.” Trên mặt Tiêu Hà còn hiện ý cười nói. Tống Dịch nhìn thấy nụ cười của Tiêu Hà liền ngẩn ra, dập luôn điếu thuốc đi. “Nhìn thấy nụ cười của A Hà mà cả người anh tràn đầy năng lượng!” ——??????? Thầy Tống, tôi hy vọng anh đừng ăn mảnh, mong anh chia sẻ hình ảnh của Hà Thần cho bọn tôi nhìn với —— chúng tôi cũng muốn nhìn Hà Thần cười! Tôi cũng muốn cả người tràn đầy năng lượng! 1551 Tống Dịch lại vào game, nhìn thấy làn đạn ấy, anh bắt đầu khuyên bảo mọi người, “Mấy cô bé mà nhìn tràn đầy năng lượng quá thì không ổn đâu, vẫn đừng nên nhìn.” ——??????? Anh hiểu lầm rồi thầy Tống, tôi là cậu bé đó nha! —— thầy Tống! Bọn tui đều là cậu bé hết! Bọn tui muốn nhìn Hà Thần Tống Dịch trong 60 giây chờ đợi chạy loạn khắp nơi, “Mấy cậu bé thì lại càng không thể nhìn, còn nhìn nữa thì ảnh hưởng đến việc tìm đối tượng đó.” ——emmmm, lời này nói có sách mách có chứng, tôi biết phản bác sao đây ——?!! Tôi là thẳng! Thẳng như sắt thép! —— chị em à, thôi bỏ đi, thẳng mà còn điên cuồng muốn nhìn Hà Thần? Lời giải thích quá gượng ép biết không! Tống Dịch nhìn làn đạn mà vui vẻ vô cùng, trong game thì vị đồng đội kia chủ động giao lưu với anh. “Nè, anh trai ơi, anh trai nọ có nghe thấy không?” Vị đồng đội vừa mở miệng, Tống Dịch liếc mắt nhìn Tiêu Hà, Tiêu Hà cũng cùng lúc nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt có thể thấy được một cái gì đó tương đồng, Tống Dịch cười một chút. Anh gặp phải đối thủ rồi. Giọng nói của vị đồng đội này rất ngọt mềm, tựa như anh vào những ngày đầu dùng nguỵ âm chinh phục những người con trai khác để họ đưa mình đi ăn gà, nghĩ đến đó anh thật sự thấy hơi buồn cười. Anh không đáp, đồng đội kia lại lên tiếng, “Anh trai à, có nghe thấy không? Nè?” Nhóm làn đạn giờ phút này rốt cuộc nghe rõ thanh âm người đó. —— mẹ nhà nó, vừa rồi đồng đội của thầy Tống nói chuyện mà tui còn tưởng tui nghe lầm, cố ý mở lớn thanh âm —— tớ cũng vậy, làm sao bây giờ, giờ đột nhiên muốn cười lớn, cứ trực tiếp cười hay là thôi đi nhỉ? —— phốc ha ha ha ha ha ha, người anh em này có phải quên mở phần mềm biến âm không dzị? ——hhhhhhhhh, cái tên cố ý mở lớn âm rõ ràng không phải người, cơ mà nghe rõ rồi thì đúng là làm tui cười muốn chết Không sai, cách nói chuyện của người này rất ngọt mềm, thế nhưng, đây là giọng nam, hơn nữa là còn đang giả giọng nói chuyện, khả năng là chưa mở máy biến âm, nghe đặc biệt ẻo lả. Tống Dịch lên giọng, dùng một giọng chuẩn nam thần đáp lại, “Nghe thấy, giọng của anh bạn vẫn luôn như vậy sao?” Đồng đội phản ứng vô cùng khoa trương, “Oa, anh ơi, giọng anh thật dễ nghe đó, chuẩn nam thần!” Tống Dịch lại hỏi anh chàng nọ, “Cảm ơn, giọng của anh bạn là như thế này sao?” Đồng đội lúc này mới trả lời anh, “Đúng vậy, mọi người luôn nói giọng của em rất giống minh tinh, nhưng em trời sinh đã có giọng nói như vậy rồi.” Câu này của anh ta vừa ngọt lại vừa lả lơi, mấu chốt là anh chàng vẫn đang giả giọng mà quên mở máy biến âm. Tống Dịch vô cùng muốn cười nhưng đồng thời cũng cảm nhận được một loại chán ngấy và ghê tởm. “Má ơi, A Hà, kẻ này tàn nhẫn quá, làm sao bây giờ, anh cảm thấy anh không phải đối thủ của anh ta rồi.” Tống Dịch quay đầu cầu xin Tiêu Hà giúp đỡ. Tiêu Hà giờ này đã cứng cả tai, “Lúc anh chạm đất thì đấm chết anh ta, đừng nói chuyện với em.” —— ha ha ha ha ha ha ha, thật tàn nhẫn, Hà Thần của tôi ngay cả giọng thầy Tống cũng chẳng muốn nghe sao! —— thầy Tống! Nắm chắc trọng điểm! Rơi xuống đất thì ngay lập tức đánh chết anh ta! —— ha ha ha ha ha ha, đừng mà, vậy thì còn gì hay, chẳng lẽ thầy Tống không muốn PK với vị này một chút nào sao? Tống Dịch thật ra vẫn thấy ổn, sau khi rơi xuống cũng không đấm chết người ta, vừa chơi vừa để ý biểu cảm của Tiêu Hà, Tiêu Hà vẫn đang nhìn màn hình, anh hoài nghi tai Tiêu Hà hình như không nghe cái gì hết. Tống Dịch thành tâm phúc mà vị đồng đội có thể dựa vào, mỗi lần nghe thấy anh ta nói chuyện mà quên mất mở máy biến âm thì vô cùng muốn cười, thế nhưng vẫn phối hợp biểu diễn với anh chàng, thật khiến Tống Dịch cảm thấy bị nội thương. “Chị gái ơi, có thấy thứ gì tốt không?” Tống Dịch rơi xuống chỗ rất nghèo, chỉ lấy được đạn 5.56 nhưng ngay cả súng cũng không có. Anh chàng kia vẫn ngọt ngào trả lời, “Em chỉ có một khẩu AK thôi, anh có muốn không? Nếu anh muốn thì em có thể cho anh ~” Sau khi Tống Dịch cảm ơn anh ta thì cũng không nhận khẩu AK, “Chị gái à, giọng của chị ngọt quá.” Đồng đội cười hai tiếng, nghe thấy vậy thích chí vô cùng, giọng cũng ngọt ngào lả lơi hơn, “Nào có ~ đây là giọng nói của em lúc bình thường mà.” Tống Dịch thật sự là nhịn không được nữa, lập tức tắt mic game đi cười lớn, cười đến mức không dừng được, cả làn đạn cũng tỏ vẻ sung sướng. —— 98k của Hà Thần headshot cảnh cáo! —— người anh em, anh đang lên TV đó có biết không? Đứng trước lương tâm của mình, anh thật sự là đang dùng giọng thật đó chứ? —— ha ha ha ha ha ha ha ha, người anh em này sợ là mai nổi khắp Weibo, không được, tui cười đau bụng mất rồi! —— thật sự đó, thầy Tống mau đấm chết anh ta, khó tiếp nhận quá Sau khi Tống Dịch cười xong, chỉnh lại cảm xúc của mình, coi như chưa có gì xảy ra, mở mic đáp, “Không đâu, tôi biết, tôi đang khen giọng của chị dễ nghe lắm đó.” Đồng đội ở bên kia cười duyên, nghe cũng đặc biệt quỷ dị, còn cảm ơn Tống Dịch, “Cảm ơn, giọng của anh cũng rất êm tai.” Tống Dịch thật sự sắp cười điên rồi, “A Hà A Hà, làm sao bây giờ, anh cười muốn chết rồi, thật muốn nhắc anh ta là anh ta quên mở máy biến âm quá.” Tiêu Hà lại rất lạnh nhạt, thoạt nhìn như không muốn nói chuyện, nhưng ánh mắt của cậu rõ là đang bảo anh mau giết anh chàng này đi. Cũng may là đồng đội đắn đo giữ khoảng cách rất tốt, vừa nhìn là biết tay già đời, sẽ không dán thật chặt để nói chuyện, là kiểu người biết giao lưu gãi đúng chỗ ngứa, nếu như anh ta mở máy biến âm thì sẽ làm ngừoi ta thoải mái, thế nhưng, anh ta không mở, vậy nên chỉ làm người ta thấy thật khôi hài. “Anh à, chúng ta đi đâu đây.” “Bây giờ chúng ta vẫn đang trong vòng, cứ ở trong phòng đừng cử động, chờ vòng bo đổi thì đi.” Tống Dịch tốt xấu gì cũng được chơi với Tiêu Hà lâu như vậy, vẫn có những dự tính khá ổn. Sau đó hai nhân vật đều ngồi xổm trong phòng, đầu tiên là chia đồ, sau đó nhìn thời gian, hơn một phút nữa mới thu vòng bo, hai nhân vật mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên làm gì. “Anh à, anh có giọng hay như vậy sao lại chọn nhân vật nữ để chơi?” Đồng đội bắt đầu tìm đề tài. “Bởi vì tôi là một ông chú thích nữ trang.” Tống Dịch dùng giọng nam thần đáp, đối phương rõ ràng im lặng lúc lâu. —— ha ha ha ha ha ha ha ha, hay cho một ông chú thích nữ trang! —— thầy Tống lập chí quyết trở thành người con trai xinh đẹp nhất trên mảnh tuyệt địa đại lục này! Chúng tôi hiểu chứ! —— không không không, mấy người quên Trì tổng rồi à! Cùng với thầy Tống xưng danh là hoa tỉ muội tuyệt địa ver! —— ha ha ha ha ha, người anh em, có phải anh biết show thời trang tuyệt địa ver phải không? “Chị có cảm thấy trình độ thường thức của tôi cao không? Mặc cái này liền phối màu với cái kia.” Tống Dịch lại hỏi anh chàng nọ. Đồng đội rõ ràng là không cảm thấy hứng thú, ngoài mặt thì hùa theo, đằng sau thì bảo bo sắp tới rồi nên chạy lẹ đi. Lúc chạy bo, Tống Dịch còn dùng thương pháp* mù mờ để đánh gục một người mù tuyệt địa ver. *: Kĩ năng dùng súng“Ôi, anh lợi hại quá đi.” Tống Dịch nghe cũng thấy đây rõ là một lời khen trái lương tâm. “Chị gái cũng rất tuyệt.” Hai người cứ thế lúng tính trò chuyện. “Anh có bạn gái chưa?” Đồng đội lại lần nữa mở đề tài bằng giọng ngọt ngào lả lơi. Tống Dịch liếc mắt nhìn Tiêu Hà, đôi mắt còn cong thành vầng trăng non. “Không có, chị gái, chị có phải muốn giới thiệu bạn gái cho tôi không?” —— ui?????? Hà Thần đâu? Cậu ấy không phải đang liên lạc với anh sao? —— thầy Tống, là ai cho anh lá gan đó? —— bắt đầu rồi bắt đầu rồi, thầy Tống lại bắt đầu ngứa đòn! Tui đã thấy được cái kết “Gạt người nha, giọng của anh dễ nghe như vậy, thế nào lại không có bạn gái chứ?” Ngữ khí cũng hiển lộ một loại hương vị vừa yêu diễm vừa đê tiện. Tống Dịch đúng là đã nghẹn đến nội thương, anh lại nhìn Tiêu Hà, còn ánh mắt Tiêu Hà thì tràn đầy ý vị cảnh cáo. “Ông chú thích nữ trang thì sao có bạn gái được, ai….” Tống Dịch mang theo chút tiếc hận. Đối phương lựa chọn im lặng. Tống Dịch lúc này cũng không còn muốn chơi với anh chàng này nữa, chơi đến giờ lỗ tai của anh chịu đủ loại ngữ điệu õng ẹo của vị đồng đội này rồi. “Chị gái ơi chị gái, chị mau lại đây, chỗ này nhiều đạn lắm mà tôi không nhặt được nữa.” Đồng đội vừa nghe quả nhiên chạy đến rất nhanh, “Ây? Nơi nào nơi nào?” Tống Dịch lúc này nói, “Chị à, tôi muốn cho chị biết một bí mật.” Đồng đội tỏ vẻ rất tò mò, “Cái gì?” Sau đó Tống Dịch sửa lại giọng, dùng giọng ngự tỷ mở miệng, “Kỳ thật, tôi không phải ông chú thích nữ trang, từ đầu tôi đã là nữ rồi.” Đối phương khiếp sợ nói không ra lời. “Hơn nữa, điều tôi muốn nói chính là,” anh lại thay đổi giọng nam. “Người anh em, cậu chưa mở máy biến âm có biết không hả? Một đường đi với cậu nói chuyện vui vẻ thật đấy, nhưng mà,” giọng đột ngột biến hoá thành thiếu nữ. “Ngữ điệu giọng của cậu làm tôi khó chịu quá, lần tới, nhớ mở máy biến âm nha.” Sau đó giơ súng lên cho anh chàng nọ một thoi đạn. “Oa! A Hà! Anh vừa cảm nhận được khoái cảm lúc em giết anh rồi! Sướng quá má ơi!” Đối phương sau khi chết cũng không rời game, ngược lại dùng thanh âm của mình nói. “Mẹ nó! Anh ơi! Anh đừng có đi! Anh dùng loại thẻ biến âm nào vậy? Có thể bán cho tôi không? Thương lượng giá tốt!” —— ha ha ha ha ha ha, Tống lão sư bày thẻ biến âm, Hà Thần chuyên chúc, vô giá nha! —— người anh em, cho dù có dùng loại cao cấp hơn thì cũng không cứu vãn được việc cậu quên mở máy đâu. —— người anh em này có phải muốn tui cười chết rồi kế thừa acc PUBG của tui không? Tống Dịch rốt cuộc nhịn không được ở trong game bật cười, “Anh bạn, chẳng lẽ anh không biết tuyệt thế tiểu khả ái của A Hà sao?” Hoàn chương 39☆
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương