Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương
Chương 18: Tiểu Quận chúa là sự trợ giúp đúng lúc của Quý phủ
Sau khi Thẩm Như Nguyệt rời khỏi cung đã đến thẳng Quý phủ. Thủ vệ của Quý phủ thấy xe ngựa trong cung thì lập tức tiến lên đón tiếp, đó là xe ngựa của Tiểu Quận chúa mà họ rất quen thuộc.
Thẩm Như Nguyệt được Tiểu Điệp đỡ xuống xe ngựa rồi đi vào Quý phủ. Với nàng, Quý phủ giống như nhà mẹ đẻ vậy, ai bảo phụ mẫu của Quý Bách Hoài là nghĩa mẫu nghĩa phụ của nàng chứ.
Vừa vào trong phủ, lão quản gia Nam thúc đã vội vàng chào hỏi: “Ôi, tiểu quý nhân! Tiểu quý nhân của ta! Người đúng là tiểu quý nhân của Quý phủ chúng ta mà! Đúng là sự giúp đỡ kịp thời của Quý phú!”
Thấy dáng vẻ Nam thúc, Thẩm Như Nguyệt không nhịn được mà che miệng cười nói: “Nam thúc, có phải Quý Bách Hoài lại chọc cho nghĩa mẫu tức giận không?”
“Ôi trời! Tiểu quý nhân của ta ơi! Người mau đến xem đi! Nay không phải công tử chọc giận phu nhân mà là lão gia!” Nam thúc nói với gương mặt khó xử.
Thẩm Như Nguyệt sửng sốt, nay nghĩa phụ lại cả gan chọc tức nghĩa mẫu sao? Đúng là kỳ lạ!
“Châu Nhi, bà mở cửa ra đi, bà hãy nghe ta nói đã”. Từ xa Thẩm Như Nguyệt đã nghe được giọng nam nhân trầm ổn bất đắc dĩ đang năn nỉ, đó là phụ thân của Quý Bách Hoài, nghĩa phụ của Thẩm Như Nguyệt, cũng là nhà giàu số một của Nguyên quốc, Quý Tử Dương.
“Quý Tử Dương, ông đúng là tàn nhẫn! Không ngờ ông lại đánh nhi tử của ta đến mức không xuống giường được! Nếu mẫu tử chúng ta có làm bẩn mắt ông thì ông cứ việc viết hưu thư đi, ta đưa Hoài Nhi rời khỏi đây là được! Không ở lại phủ này làm ông chướng mắt nữa!” Trong phòng vang lên giọng nói không tự ti cũng không kiêu ngạo, Quý Tử Dương ở ngoài cửa nghe xong thì vô cùng bất lực: “Châu Nhi, bà càng nói càng quá đáng! Sao ta lại có suy nghĩ như vậy chứ?”
“Nghĩa phụ!” Thẩm Như Nguyệt nhịn cười đến sau lưng Quý Tử Dương, nhẹ nhàng gọi một tiếng, ông ấy khựng lại, sau đó quay người lại. Người nam nhân trước mặt tuy đã qua tuổi bốn mươi nhưng dáng người vẫn mảnh khảnh.
Không ai biết gương mặt thật của Quý Tử Dương, nhà giàu số một Nguyên quốc, bởi vì hàng năm ông ấy luôn đeo mặt nạ trên mặt. Dù vậy nhưng Thẩm Như Nguyệt vẫn cảm thấy nhất định nghĩa phụ của mình là một người có mặt sáng như quan ngọc, ôn hoà, lễ độ.
“Nhu Nhu!” Khi Quý Tử Dương thấy Thẩm Như Nguyệt thì sắc mặt không khác gì Nam thúc, giống như thấy được cứu tinh vậy.
Thẩm Như Nguyệt cười dịu dàng nói: “Nghĩa phụ, sao người lại làm nghĩa mẫu tức giận đến nỗi này chứ?”
“Con đừng nói nữa! Đều tại tên nhãi ranh kia, Hoàng thượng cấm túc nó ở trong phủ, thế mà nó lại lén chạy ra ngoài, ta chỉ dùng gia pháp dạy dỗ nó mà nghĩa mẫu của con đã tức giận đến mức mấy ngày không nói chuyện với ta!” Quý Tử Dương thở dài, Tiểu Điệp đứng bên cạnh Thẩm Như Nguyệt không nhịn được mà bật cười, ai mà ngờ đường đường là nhà giàu số một Nguyên quốc lại sợ thê tử như vậy chứ?
Bỗng thấy Thẩm Như Nguyệt nhấc chân lên, vươn bàn tay mềm mại ra nhẹ nhàng gõ cửa.
“Quý Tử Dương, ta đã nói không muốn nói chuyện với ông, ông đi đi!”
“Nghĩa mẫu, ta là Nhu Nhu!” Giọng điệu nàng dịu dàng, cực kì ngoan ngoãn.
Quả nhiên cánh cửa lập tức mở ra, chỉ thấy bên trong có một đại phụ nhân mặc váy gấm màu hồng cánh sen xếp ly, bà ấy búi tóc nghiêng sang một bên, bên trên cài một cây trâm vàng quý giá, đó là mẫu thân của Quý Bách Hoài, Từ Tú Châu.
Bà ấy liền kéo Thẩm Như Nguyệt vào lòng mình, vẻ mặt mừng rỡ, ngay cả giọng nói cũng không giấu được niềm vui: “Nhu Nhu! Đồ nha đầu không có lương tâm này, cuối cùng cũng chịu nhớ đến nghĩa mẫu rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ của Từ Tú Châu, Quý Tử Dương đứng bên cạnh liền thở phào nhẹ nhõm. Từ Tú Châu ôm nàng trong lòng một lúc rồi mới lưu luyến buông lỏng tay ra, bà ấy cười dịu dàng vuốt ve sống mũi nàng: “Nương của con là đồ vô lương tâm, bà ấy bỏ lại tất cả mọi thứ ở kinh đô mà đến Giang Nam. Con cũng là nha đầu không có lương tâm, nói đi, đã bao lâu rồi không về đây?”
Trong giọng nói của Từ Tú Châu đều là giận dỗi, có thể thấy được thường ngày Quý Tử Dương chiều chuộng bà ấy đến thế nào, vậy nên hoàn toàn không nhìn ra được nữ nhân trước mặt đã làm mẫu thân rồi.
Thẩm Như Nguyệt vội vàng ôm cánh tay Từ Tú Châu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dính sát vào người bà ấy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nghĩa mẫu, không phải Nhu Nhu đã đến rồi sao? Lâu không gặp, nghĩa mẫu lại trẻ ra rồi!”
Nàng làm nũng khiến Từ Tú Châu cười không khép miệng lại được, bà ấy đưa Thẩm Như Nguyệt vào phòng, hỏi han quan tâm liên tục, lại dặn phòng bếp làm một số món điểm tâm mà Thẩm Như Nguyệt thích ăn, bà ấy như một từ mẫu, đưa tay lau mồ hôi trên trán cho nàng.
“Ta nghe Hoài Nhi nói, lần trước con và Hoàng Thượng xuất cung gặp nạn, khiến ta hoảng sợ vô cùng! Nếu nghĩa phụ con mà không cản thì ta đã lập tức vào cung thăm con rồi!”
Từ Tú Châu vừa nghĩ đến tin tức hôm đó nghe được thì trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Nghĩa mẫu, người nhìn con xem, không phải rất khỏe mạnh sao?” Thẩm Như Nguyệt cầm một cái bánh lên cắn một miếng, Từ Tú Châu nhìn bé con xinh xắn đáng yêu trước mặt, bà ấy càng nhìn càng thấy thích. Lúc trước khi mang thai, bà ấy còn muốn sinh ra một nữ nhi trắng trẻo dễ thương, ai ngờ lại sinh ra một con khỉ nghịch ngợm khiến bà ấy lo lắng suốt ngày.
Quý Tử Dương thấy lúc bà ấy sinh Quý Bách Hoài vô cùng cực khổ, ông ấy đau lòng đến nỗi không chịu cho bà ấy bước qua quỷ môn quan lần nữa, vì vậy giấc mộng sinh nữ nhi của bà ấy đã thất bại.
Cũng may, người bạn thân thiết của bà ấy sinh ra một Thẩm Như Nguyệt ngọt ngào ngoan ngoãn như thế này, hoàn thành giấc mơ có nữ nhi của bà ấy.
“Nghĩa mẫu, sao người với nghĩa phụ lại giận nhau vậy? Lúc nãy ở ngoài cửa, con thấy nghĩa phụ sốt ruột đến nỗi đi vòng quanh đấy!” Đôi mắt trong trẻo của Thẩm Như Nguyệt nhìn Từ Tú Châu, bà ấy vừa đưa tay lau vụn bánh dính trên miệng nàng vừa nói: “Con nói xem, làm gì có người làm phụ thân nào lại nhẫn tâm như ông ấy chứ? Thế mà lại đánh nhi tử của mình đến mức không xuống giường được!”
Đôi mắt như viên trân châu của Thẩm Như Nguyệt di chuyển, nàng cầm chén trà lên uống một ngụm, sau đó đứng lên nói với Từ Tú Châu: “Nghĩa mẫu, con đi thăm Quý Bách Hoài.”
Sau đó nàng nắm lấy tay Từ Tú Châu lắc nhẹ, nũng nịu nói: “Nghĩa mẫu, ta muốn ăn bún tàu do người làm!”
Quả nhiên, Từ Tú Châu ngẩn người rồi mỉm cười nói: “Biết rồi! Con đi chậm thôi kẻo ngã!”
Thẩm Như Nguyệt không khỏi cảm thấy buồn cười, giờ nàng đã là một người trưởng thành rồi, Từ Tú Châu vẫn xem nàng như đứa trẻ mấy tuổi vậy.
Hơn nữa, nghĩa mẫu này của nàng vốn không biết nấu cơm, chẳng qua là vì trước đây muốn lấy lòng Thẩm Nhu Nhu còn bé nên mới cố tình nói bún do Quý Tử Dương làm là bà ấy làm. Kết quả là bún tàu ngon vô cùng khiến Tiểu Như Nguyệt rất thích ăn, mỗi lần đến Quý phủ đều phải ăn một bát.
Mà Từ Tú Châu cũng nhờ món bún tàu này mà có địa vị quan trọng với Tiểu Như Nguyệt, khiến cho Tiểu Như Nguyệt rất quấn bà ấy.
Đúng như dự đoán, ngay khi nàng rời khỏi phòng của Từ Tú Châu thì lập tức có hạ nhân đi nói với Quý Tử Dương, rằng phu nhân mời ông ấy đến phòng một lát…
Thẩm Như Nguyệt che miệng cười trộm, bây giờ thì nàng có thể yên tâm đi xem người được kể là bị gia pháp đánh đến nỗi không xuống được giường kia rồi!
Thẩm Như Nguyệt được Tiểu Điệp đỡ xuống xe ngựa rồi đi vào Quý phủ. Với nàng, Quý phủ giống như nhà mẹ đẻ vậy, ai bảo phụ mẫu của Quý Bách Hoài là nghĩa mẫu nghĩa phụ của nàng chứ.
Vừa vào trong phủ, lão quản gia Nam thúc đã vội vàng chào hỏi: “Ôi, tiểu quý nhân! Tiểu quý nhân của ta! Người đúng là tiểu quý nhân của Quý phủ chúng ta mà! Đúng là sự giúp đỡ kịp thời của Quý phú!”
Thấy dáng vẻ Nam thúc, Thẩm Như Nguyệt không nhịn được mà che miệng cười nói: “Nam thúc, có phải Quý Bách Hoài lại chọc cho nghĩa mẫu tức giận không?”
“Ôi trời! Tiểu quý nhân của ta ơi! Người mau đến xem đi! Nay không phải công tử chọc giận phu nhân mà là lão gia!” Nam thúc nói với gương mặt khó xử.
Thẩm Như Nguyệt sửng sốt, nay nghĩa phụ lại cả gan chọc tức nghĩa mẫu sao? Đúng là kỳ lạ!
“Châu Nhi, bà mở cửa ra đi, bà hãy nghe ta nói đã”. Từ xa Thẩm Như Nguyệt đã nghe được giọng nam nhân trầm ổn bất đắc dĩ đang năn nỉ, đó là phụ thân của Quý Bách Hoài, nghĩa phụ của Thẩm Như Nguyệt, cũng là nhà giàu số một của Nguyên quốc, Quý Tử Dương.
“Quý Tử Dương, ông đúng là tàn nhẫn! Không ngờ ông lại đánh nhi tử của ta đến mức không xuống giường được! Nếu mẫu tử chúng ta có làm bẩn mắt ông thì ông cứ việc viết hưu thư đi, ta đưa Hoài Nhi rời khỏi đây là được! Không ở lại phủ này làm ông chướng mắt nữa!” Trong phòng vang lên giọng nói không tự ti cũng không kiêu ngạo, Quý Tử Dương ở ngoài cửa nghe xong thì vô cùng bất lực: “Châu Nhi, bà càng nói càng quá đáng! Sao ta lại có suy nghĩ như vậy chứ?”
“Nghĩa phụ!” Thẩm Như Nguyệt nhịn cười đến sau lưng Quý Tử Dương, nhẹ nhàng gọi một tiếng, ông ấy khựng lại, sau đó quay người lại. Người nam nhân trước mặt tuy đã qua tuổi bốn mươi nhưng dáng người vẫn mảnh khảnh.
Không ai biết gương mặt thật của Quý Tử Dương, nhà giàu số một Nguyên quốc, bởi vì hàng năm ông ấy luôn đeo mặt nạ trên mặt. Dù vậy nhưng Thẩm Như Nguyệt vẫn cảm thấy nhất định nghĩa phụ của mình là một người có mặt sáng như quan ngọc, ôn hoà, lễ độ.
“Nhu Nhu!” Khi Quý Tử Dương thấy Thẩm Như Nguyệt thì sắc mặt không khác gì Nam thúc, giống như thấy được cứu tinh vậy.
Thẩm Như Nguyệt cười dịu dàng nói: “Nghĩa phụ, sao người lại làm nghĩa mẫu tức giận đến nỗi này chứ?”
“Con đừng nói nữa! Đều tại tên nhãi ranh kia, Hoàng thượng cấm túc nó ở trong phủ, thế mà nó lại lén chạy ra ngoài, ta chỉ dùng gia pháp dạy dỗ nó mà nghĩa mẫu của con đã tức giận đến mức mấy ngày không nói chuyện với ta!” Quý Tử Dương thở dài, Tiểu Điệp đứng bên cạnh Thẩm Như Nguyệt không nhịn được mà bật cười, ai mà ngờ đường đường là nhà giàu số một Nguyên quốc lại sợ thê tử như vậy chứ?
Bỗng thấy Thẩm Như Nguyệt nhấc chân lên, vươn bàn tay mềm mại ra nhẹ nhàng gõ cửa.
“Quý Tử Dương, ta đã nói không muốn nói chuyện với ông, ông đi đi!”
“Nghĩa mẫu, ta là Nhu Nhu!” Giọng điệu nàng dịu dàng, cực kì ngoan ngoãn.
Quả nhiên cánh cửa lập tức mở ra, chỉ thấy bên trong có một đại phụ nhân mặc váy gấm màu hồng cánh sen xếp ly, bà ấy búi tóc nghiêng sang một bên, bên trên cài một cây trâm vàng quý giá, đó là mẫu thân của Quý Bách Hoài, Từ Tú Châu.
Bà ấy liền kéo Thẩm Như Nguyệt vào lòng mình, vẻ mặt mừng rỡ, ngay cả giọng nói cũng không giấu được niềm vui: “Nhu Nhu! Đồ nha đầu không có lương tâm này, cuối cùng cũng chịu nhớ đến nghĩa mẫu rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ của Từ Tú Châu, Quý Tử Dương đứng bên cạnh liền thở phào nhẹ nhõm. Từ Tú Châu ôm nàng trong lòng một lúc rồi mới lưu luyến buông lỏng tay ra, bà ấy cười dịu dàng vuốt ve sống mũi nàng: “Nương của con là đồ vô lương tâm, bà ấy bỏ lại tất cả mọi thứ ở kinh đô mà đến Giang Nam. Con cũng là nha đầu không có lương tâm, nói đi, đã bao lâu rồi không về đây?”
Trong giọng nói của Từ Tú Châu đều là giận dỗi, có thể thấy được thường ngày Quý Tử Dương chiều chuộng bà ấy đến thế nào, vậy nên hoàn toàn không nhìn ra được nữ nhân trước mặt đã làm mẫu thân rồi.
Thẩm Như Nguyệt vội vàng ôm cánh tay Từ Tú Châu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dính sát vào người bà ấy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nghĩa mẫu, không phải Nhu Nhu đã đến rồi sao? Lâu không gặp, nghĩa mẫu lại trẻ ra rồi!”
Nàng làm nũng khiến Từ Tú Châu cười không khép miệng lại được, bà ấy đưa Thẩm Như Nguyệt vào phòng, hỏi han quan tâm liên tục, lại dặn phòng bếp làm một số món điểm tâm mà Thẩm Như Nguyệt thích ăn, bà ấy như một từ mẫu, đưa tay lau mồ hôi trên trán cho nàng.
“Ta nghe Hoài Nhi nói, lần trước con và Hoàng Thượng xuất cung gặp nạn, khiến ta hoảng sợ vô cùng! Nếu nghĩa phụ con mà không cản thì ta đã lập tức vào cung thăm con rồi!”
Từ Tú Châu vừa nghĩ đến tin tức hôm đó nghe được thì trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Nghĩa mẫu, người nhìn con xem, không phải rất khỏe mạnh sao?” Thẩm Như Nguyệt cầm một cái bánh lên cắn một miếng, Từ Tú Châu nhìn bé con xinh xắn đáng yêu trước mặt, bà ấy càng nhìn càng thấy thích. Lúc trước khi mang thai, bà ấy còn muốn sinh ra một nữ nhi trắng trẻo dễ thương, ai ngờ lại sinh ra một con khỉ nghịch ngợm khiến bà ấy lo lắng suốt ngày.
Quý Tử Dương thấy lúc bà ấy sinh Quý Bách Hoài vô cùng cực khổ, ông ấy đau lòng đến nỗi không chịu cho bà ấy bước qua quỷ môn quan lần nữa, vì vậy giấc mộng sinh nữ nhi của bà ấy đã thất bại.
Cũng may, người bạn thân thiết của bà ấy sinh ra một Thẩm Như Nguyệt ngọt ngào ngoan ngoãn như thế này, hoàn thành giấc mơ có nữ nhi của bà ấy.
“Nghĩa mẫu, sao người với nghĩa phụ lại giận nhau vậy? Lúc nãy ở ngoài cửa, con thấy nghĩa phụ sốt ruột đến nỗi đi vòng quanh đấy!” Đôi mắt trong trẻo của Thẩm Như Nguyệt nhìn Từ Tú Châu, bà ấy vừa đưa tay lau vụn bánh dính trên miệng nàng vừa nói: “Con nói xem, làm gì có người làm phụ thân nào lại nhẫn tâm như ông ấy chứ? Thế mà lại đánh nhi tử của mình đến mức không xuống giường được!”
Đôi mắt như viên trân châu của Thẩm Như Nguyệt di chuyển, nàng cầm chén trà lên uống một ngụm, sau đó đứng lên nói với Từ Tú Châu: “Nghĩa mẫu, con đi thăm Quý Bách Hoài.”
Sau đó nàng nắm lấy tay Từ Tú Châu lắc nhẹ, nũng nịu nói: “Nghĩa mẫu, ta muốn ăn bún tàu do người làm!”
Quả nhiên, Từ Tú Châu ngẩn người rồi mỉm cười nói: “Biết rồi! Con đi chậm thôi kẻo ngã!”
Thẩm Như Nguyệt không khỏi cảm thấy buồn cười, giờ nàng đã là một người trưởng thành rồi, Từ Tú Châu vẫn xem nàng như đứa trẻ mấy tuổi vậy.
Hơn nữa, nghĩa mẫu này của nàng vốn không biết nấu cơm, chẳng qua là vì trước đây muốn lấy lòng Thẩm Nhu Nhu còn bé nên mới cố tình nói bún do Quý Tử Dương làm là bà ấy làm. Kết quả là bún tàu ngon vô cùng khiến Tiểu Như Nguyệt rất thích ăn, mỗi lần đến Quý phủ đều phải ăn một bát.
Mà Từ Tú Châu cũng nhờ món bún tàu này mà có địa vị quan trọng với Tiểu Như Nguyệt, khiến cho Tiểu Như Nguyệt rất quấn bà ấy.
Đúng như dự đoán, ngay khi nàng rời khỏi phòng của Từ Tú Châu thì lập tức có hạ nhân đi nói với Quý Tử Dương, rằng phu nhân mời ông ấy đến phòng một lát…
Thẩm Như Nguyệt che miệng cười trộm, bây giờ thì nàng có thể yên tâm đi xem người được kể là bị gia pháp đánh đến nỗi không xuống được giường kia rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương