Tiểu Lê Oa
Chương 7
12.
Lần này Giang Đình là cố ý đến gặp tôi.
Bộ phim anh đang đóng, nữ chính đập tiền để vào đoàn, diễn xuất thảm tệ đến mức từ trên xuống dưới đoàn phim không ai nhìn nổi.
Vì vậy, anh đã giới thiệu tôi với đạo diễn.
Tôi rũ mắt xuống, có chút do dự.
Hôm nay đã định sẽ đi chợ với bà ngoại, bà đã hứa sẽ làm món thịt sốt cho tôi.
Lời từ chối còn chưa kịp nói ra miệng.
Dư quang thoáng nhìn thấy bà ngoại cầm giỏ trúc đi từ trong nhà ra, miệng bà cười tủm tỉm.
“Đi đi, Bảo Bảo.”
“Bà ngoại lớn tuổi rồi, công việc của con lại bận rộn không thường xuyên về nhà.”
“Nên đi quay phim nhiều hơn chút ha.”
“Để lúc nào nhớ con, bà ngoại sẽ mở TV lên xem, như vậy là gặp được con rồi không phải sao?”
Tâm tôi như thủy triều cuồn cuộn, tựa như hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên từng gợn sóng.
“Đi sớm về sớm nha.”
Từng cánh hoa lê rơi xuống.
Bà ngoại chập chễnh đi ra khỏi sân, phất phất tay với tôi.
“Bà ngoại làm thịt sốt ở nhà chờ Bảo Bảo nha.”
Tôi không còn do dự nữa, đi cùng Giang Đình đến trường quay.
Trang điểm, thử vai, tất cả đều thuận lợi.
Nhưng tôi không hề nghĩ tới, lúc chuẩn bị kí hợp đồng, đột nhiên có người đẩy cửa xông vào, cướp đi cây bút trong tay tôi.
“Đường Lê, đừng làm loạn nữa, theo tôi về nhà.”
Bất quá chỉ mới hai ngày không gặp mà thôi, Thẩm Chiêu trông tiều tụy đi nhiều.
Đáy mắt lộ ra tơ máu như có như không, giống như ẩn giấu một nỗi thống khổ không thể diễn tả.
Tôi mỉm cười, ngước nhìn hắn.
“Thẩm tổng, nếu ngài không bị Alzheimer, hẳn là nhớ rõ chúng ta đã chia tay.”
Vẻ mặt Thẩm Chiêu cứng đờ.
Ngược lại với cảm xúc bây giờ của hắn là Diệp Khuynh Hư ở phía sau hắn. Niềm vui khó kiềm chế hiện lên rõ ràng trên gương mặt cô ta, ánh mắt cô ta nhìn tôi tràn đầy sự dương dương đắc ý. Hẳn là cô ta cảm thấy mình rốt cuộc đã thành công thượng vị đi.
Nhưng một giây sau, Thẩm Chiêu đã phá vỡ tan ảo tưởng của cô ta.
“Chỉ em đơn phương nói chia tay thôi.”
“Tôi không đồng ý, Đường Lê.”
Thật đúng là kẻ vô lại mà.
Nụ cười của Diệp Khuynh Hư đông cứng ở trên môi.
Tôi thấy rất rõ sự ghen ghét đố kỵ lóe lên trong mắt cô ta.
Thẩm Chiêu nói một tiếng xin lỗi với đạo diễn, rồi không nói không rằng mà túm lấy cánh tay tôi lôi ra ngoài. Dường như hăn sợ tôi giãy giụa phản kháng, hắn dùng sức nắm rất chặt, đau đớn khiến tôi nhíu mày.
“Thẩm Chiêu, anh buông tôi ra! Anh đang làm tôi đau đấy...”
Hắn giả điếc.
Cho đến khi một bàn tay với khớp xương rõ ràng, giữ lấy vai hắn.
Giang Đình kéo tôi ra sau lưng bảo vệ, nhìn hắn với vẻ mặt âm trầm.
“Cô ấy bảo anh buông ra, không nghe thấy sao? Anh bị điếc à?”
Thẩm Chiêu kinh ngạc, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tôi và Giang Đình, đột nhiên hắn cười khẩy.
“Gì đây, cũng năm năm rồi, anh vẫn còn thích cô ấy à?”
Hắn nhếch khóe miệng khinh thường, đắc thắng nói.
“Tôi nên gọi anh là gì đây, Giang thiếu gia?”
“Hay là -----”
“Kẻ thua cuộc?”
Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tim tôi đập thình thịch không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra.
Hai tay buông thõng bên hông của Giang Đình nắm chặt thành quyền, gân xanh hằn lên.
Phải mất một quãng lâu tôi mới nghe được câu trả lời của anh.
“Anh đã thắng, nhưng anh từng quý trọng qua sao?”
Câu trả lời, rõ ràng không thể rõ ràng hơn nữa.
Thẩm Chiêu mím môi không nói gì.
Hắn đưa tay về phía tôi, chiếc nhẫn hồng ngọc nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay hắn, giống như lấy lòng cười với tôi.
“Đường Lê, lại đây.”
“Anh hứa, sau này sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em nữa...”
Nụ cười đó thật trong suốt.
Tôi đã bị thôi miên một lúc.
Tôi dường như nhìn thấy Thẩm Chiêu mười bảy tuổi đang cười với mình, khi đó trong mắt hắn chỉ có tôi.
Nhưng tôi biết, hắn đã thay đổi.
Hắn không còn là A Chiêu của tôi nữa.
Tôi nhíu mày bình ổn lại những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, bình tĩnh mỉm cười với hắn.
“Tôi không cần lời hứa đó.”
“Tôi đã nói rồi, Thẩm Chiêu.”
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, cũng sẽ không bao giờ quay lại với anh.”
Tôi nói được làm được.
Sắc mặt Thẩm Chiêu cực kỳ tái nhợt, trong nháy mắt như không còn huyết sắc.
Tôi ngoảnh mặt đi, không nhìn hắn.
Cổ tay bị nắm chặt.
Tôi quay lại.
Hai mắt Thẩm Chiêu đỏ hoe, hắn cố chấp nhìn tôi, khóe môi dần dần cong lên thành một vòng cung đầy mỉa mai.
Một chồng ném vào người tôi khiến tôi choáng ngợp.
Nó giống như trận bão tuyết kéo dài vô tận.
Tôi chết lặng đứng yên đó, hai tai ù đi, nhìn thấy môi Thẩm Chiêu mấp máy, đang nói vài câu gì đó.
Kế tiếp, Giang Đình ra tay đấm thẳng vào hắn, hai người bọn họ giằng co khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Cho đến khi tất cả các bức ảnh đều rơi xuống đất, hai tay tôi run rẩy nhặt chúng.
Ý thức dần dần trở lại.
Tiếng la hét của phụ nữ và tiếng chửi rủa trầm thấp của đàn ông gần như xuyên thủng màng nhĩ của tôi.
Tôi nghe Thẩm Chiêu nói:
“Còn cô thì sao, Đường Lê.”
“Cô đã ngủ với bao nhiêu tên đàn ông để đổi lấy vai diễn?”
“Tôi chỉ ngoại tình có một lần, cô liền cắn chặt không buông, giả bộ cái gì chứ?”
Lần này Giang Đình là cố ý đến gặp tôi.
Bộ phim anh đang đóng, nữ chính đập tiền để vào đoàn, diễn xuất thảm tệ đến mức từ trên xuống dưới đoàn phim không ai nhìn nổi.
Vì vậy, anh đã giới thiệu tôi với đạo diễn.
Tôi rũ mắt xuống, có chút do dự.
Hôm nay đã định sẽ đi chợ với bà ngoại, bà đã hứa sẽ làm món thịt sốt cho tôi.
Lời từ chối còn chưa kịp nói ra miệng.
Dư quang thoáng nhìn thấy bà ngoại cầm giỏ trúc đi từ trong nhà ra, miệng bà cười tủm tỉm.
“Đi đi, Bảo Bảo.”
“Bà ngoại lớn tuổi rồi, công việc của con lại bận rộn không thường xuyên về nhà.”
“Nên đi quay phim nhiều hơn chút ha.”
“Để lúc nào nhớ con, bà ngoại sẽ mở TV lên xem, như vậy là gặp được con rồi không phải sao?”
Tâm tôi như thủy triều cuồn cuộn, tựa như hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên từng gợn sóng.
“Đi sớm về sớm nha.”
Từng cánh hoa lê rơi xuống.
Bà ngoại chập chễnh đi ra khỏi sân, phất phất tay với tôi.
“Bà ngoại làm thịt sốt ở nhà chờ Bảo Bảo nha.”
Tôi không còn do dự nữa, đi cùng Giang Đình đến trường quay.
Trang điểm, thử vai, tất cả đều thuận lợi.
Nhưng tôi không hề nghĩ tới, lúc chuẩn bị kí hợp đồng, đột nhiên có người đẩy cửa xông vào, cướp đi cây bút trong tay tôi.
“Đường Lê, đừng làm loạn nữa, theo tôi về nhà.”
Bất quá chỉ mới hai ngày không gặp mà thôi, Thẩm Chiêu trông tiều tụy đi nhiều.
Đáy mắt lộ ra tơ máu như có như không, giống như ẩn giấu một nỗi thống khổ không thể diễn tả.
Tôi mỉm cười, ngước nhìn hắn.
“Thẩm tổng, nếu ngài không bị Alzheimer, hẳn là nhớ rõ chúng ta đã chia tay.”
Vẻ mặt Thẩm Chiêu cứng đờ.
Ngược lại với cảm xúc bây giờ của hắn là Diệp Khuynh Hư ở phía sau hắn. Niềm vui khó kiềm chế hiện lên rõ ràng trên gương mặt cô ta, ánh mắt cô ta nhìn tôi tràn đầy sự dương dương đắc ý. Hẳn là cô ta cảm thấy mình rốt cuộc đã thành công thượng vị đi.
Nhưng một giây sau, Thẩm Chiêu đã phá vỡ tan ảo tưởng của cô ta.
“Chỉ em đơn phương nói chia tay thôi.”
“Tôi không đồng ý, Đường Lê.”
Thật đúng là kẻ vô lại mà.
Nụ cười của Diệp Khuynh Hư đông cứng ở trên môi.
Tôi thấy rất rõ sự ghen ghét đố kỵ lóe lên trong mắt cô ta.
Thẩm Chiêu nói một tiếng xin lỗi với đạo diễn, rồi không nói không rằng mà túm lấy cánh tay tôi lôi ra ngoài. Dường như hăn sợ tôi giãy giụa phản kháng, hắn dùng sức nắm rất chặt, đau đớn khiến tôi nhíu mày.
“Thẩm Chiêu, anh buông tôi ra! Anh đang làm tôi đau đấy...”
Hắn giả điếc.
Cho đến khi một bàn tay với khớp xương rõ ràng, giữ lấy vai hắn.
Giang Đình kéo tôi ra sau lưng bảo vệ, nhìn hắn với vẻ mặt âm trầm.
“Cô ấy bảo anh buông ra, không nghe thấy sao? Anh bị điếc à?”
Thẩm Chiêu kinh ngạc, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tôi và Giang Đình, đột nhiên hắn cười khẩy.
“Gì đây, cũng năm năm rồi, anh vẫn còn thích cô ấy à?”
Hắn nhếch khóe miệng khinh thường, đắc thắng nói.
“Tôi nên gọi anh là gì đây, Giang thiếu gia?”
“Hay là -----”
“Kẻ thua cuộc?”
Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tim tôi đập thình thịch không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra.
Hai tay buông thõng bên hông của Giang Đình nắm chặt thành quyền, gân xanh hằn lên.
Phải mất một quãng lâu tôi mới nghe được câu trả lời của anh.
“Anh đã thắng, nhưng anh từng quý trọng qua sao?”
Câu trả lời, rõ ràng không thể rõ ràng hơn nữa.
Thẩm Chiêu mím môi không nói gì.
Hắn đưa tay về phía tôi, chiếc nhẫn hồng ngọc nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay hắn, giống như lấy lòng cười với tôi.
“Đường Lê, lại đây.”
“Anh hứa, sau này sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em nữa...”
Nụ cười đó thật trong suốt.
Tôi đã bị thôi miên một lúc.
Tôi dường như nhìn thấy Thẩm Chiêu mười bảy tuổi đang cười với mình, khi đó trong mắt hắn chỉ có tôi.
Nhưng tôi biết, hắn đã thay đổi.
Hắn không còn là A Chiêu của tôi nữa.
Tôi nhíu mày bình ổn lại những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, bình tĩnh mỉm cười với hắn.
“Tôi không cần lời hứa đó.”
“Tôi đã nói rồi, Thẩm Chiêu.”
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, cũng sẽ không bao giờ quay lại với anh.”
Tôi nói được làm được.
Sắc mặt Thẩm Chiêu cực kỳ tái nhợt, trong nháy mắt như không còn huyết sắc.
Tôi ngoảnh mặt đi, không nhìn hắn.
Cổ tay bị nắm chặt.
Tôi quay lại.
Hai mắt Thẩm Chiêu đỏ hoe, hắn cố chấp nhìn tôi, khóe môi dần dần cong lên thành một vòng cung đầy mỉa mai.
Một chồng ném vào người tôi khiến tôi choáng ngợp.
Nó giống như trận bão tuyết kéo dài vô tận.
Tôi chết lặng đứng yên đó, hai tai ù đi, nhìn thấy môi Thẩm Chiêu mấp máy, đang nói vài câu gì đó.
Kế tiếp, Giang Đình ra tay đấm thẳng vào hắn, hai người bọn họ giằng co khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Cho đến khi tất cả các bức ảnh đều rơi xuống đất, hai tay tôi run rẩy nhặt chúng.
Ý thức dần dần trở lại.
Tiếng la hét của phụ nữ và tiếng chửi rủa trầm thấp của đàn ông gần như xuyên thủng màng nhĩ của tôi.
Tôi nghe Thẩm Chiêu nói:
“Còn cô thì sao, Đường Lê.”
“Cô đã ngủ với bao nhiêu tên đàn ông để đổi lấy vai diễn?”
“Tôi chỉ ngoại tình có một lần, cô liền cắn chặt không buông, giả bộ cái gì chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương