Tiểu Ngư Nhi

Chương 22



“Tỉnh rồi thì mau dậy đi.”
Ta mở mắt, chàng đã mặc chỉnh tề, ngồi bên mép giường nhìn ta:
“Ta đã viết sẵn tấu chương, thỉnh hoàng thượng ban chỉ, chuẩn cho việc của ta và nàng.”

Ta uể oải trở mình:
“Thằng bé Thừa Hy chắc bị dọa chết mất.” 
“Người bị dọa chết là nàng mới phải.”
Chàng chậm rãi liếc ta một cái, rồi nói thêm: 
“Hoàng thượng đến rồi, biết nàng nghỉ lại nơi này, đang đợi nàng mặc y phục ra gặp.”

Ta bật dậy, chẳng khác gì lời Chu Linh Phong từng nói: “Như người bệnh hấp hối kinh hãi ngồi phắt dậy.”
Ta gan lớn, mà gan chàng còn lớn hơn — chuyện chưa danh chính ngôn thuận như vậy, chàng chẳng thèm né tránh, cũng chẳng sợ trời giáng bô lớn, đổ cả lên đầu mình! 

Thừa Hy ngồi ngay ngắn giữa sảnh, tuổi còn nhỏ mà đã mang vẻ nghiêm nghị.
Ta lấy làm lạ — Chu Linh Phong là kẻ lưu manh, ta là hạng vô lại, Tống Thái bảo là đồ khờ — ba kẻ chẳng ra gì như thế, sao lại dạy nên một đứa trẻ ổn trọng như vậy?

Trong sảnh có bốn người: Thừa Hy, Chu Linh Phong, ta, cùng Tống Thái bảo.
Nhìn qua thế cục liền biết — đây là bàn chuyện lớn, hơn nữa còn là chuyện cơ mật.

Đợi ai nấy ngồi xuống, Thừa Hy liếc ta một cái, mở lời:
“Vài ngày trước, quốc chủ nước Tùy thân hành đến triều, tiến cống phẩm vật, còn mang theo một hoàng tử cùng một công chúa, việc này các khanh đều đã rõ.”

Tống Thái bảo nói:
“Nước Tùy rõ ràng là muốn cùng nước ta kết thân.”

Tiểu hoàng đế khẽ lắc đầu:
“Nếu đơn giản vậy, trẫm đã chẳng cần triệu các khanh đến — chỉ là, trong đó có chút biến số.”

Chu Linh Phong cười khẽ:
“Biến số gì? Chẳng lẽ là tiểu Lê Hoa của người sinh biến?”

Ta ngẫm nghĩ rồi nói:
“Các công chúa đều mới mười tuổi, nữ quyến trong tông thất cũng chẳng ai thích hợp tuổi tác, hẳn là quốc chủ Tùy muốn dâng nữ nhân cho bệ hạ, mà người không đồng ý chăng?”

Hoàng đế lại lắc đầu:
“Không phải biến số của trẫm, mà là của khanh.” 

“Thần có thể có biến số gì? Hoàng tử nước Tùy mới mười hai, mười ba tuổi, lẽ nào lại coi trọng thần sao?”
Ta bật cười, cười xong mới thấy không ổn, vội đứng bật dậy.

Chưa kịp hỏi, Chu Linh Phong đã nhanh miệng hơn:
“Quốc chủ nước Tùy... lại coi trọng Ngư nhi của ta?”

Thừa Hy liếc chàng, điềm nhiên nói:
“Chẳng lẽ người thực cho rằng, trong thiên hạ chỉ mình người biết nhìn đồ tốt?”

Đứa nhỏ này quả tinh tường — đã sớm nhìn thấu chuyện giữa ta và chàng.
Không, điều cấp bách không phải chuyện đó. 

“Bệ hạ không nói ngày ta xuất giá đã bị hưu ngay sao?”
“Sao lại không nói? Nhưng người ta chẳng màng đâu.” 
Thừa Hy lại nhìn ta, nói:
“Quốc chủ nước Tùy bảo, đêm qua dạo phố, tình cờ gặp nàng, chỉ một cái nhìn thoáng qua mà nghiêng thành nghiêng nước, mọi lễ nghi phép tắc đều quẳng hết ra sau đầu.”

Ta vội hỏi:
“Đã chỉ nhìn thoáng qua, sao biết là ta?”

Thừa Hy từ tốn lấy trong tay áo ra một bức họa:
“Hắn bảo mình nhớ mặt không quên, còn vẽ lại đây — người xem thử, là ai?”

... Quả thật là ta. Dù ai nhìn, cũng nhận ra là ta.

Thừa Hy thu họa, lại nói:
“Tiên sinh, quốc chủ nước Tùy dung mạo tuấn tú, nếu chấm ai khác, trẫm ắt thuận theo. Nhưng hắn lại chấm người, trẫm phải thương nghị cùng người mới được.” 

Nói đến đây, hắn dừng một chút, rồi tiếp:
“Song nay xem ra, cũng chẳng cần bàn nữa — gạo đã nấu thành cơm, còn thương nghị làm gì?”

Chu Linh Phong vẫn im lặng.
Ta hơi lúng túng, khẽ ho một tiếng:
“Người cũng tinh mắt đấy chứ.” 

Thừa Hy khẽ hừ, không đáp. 
Ngược lại, Tống Thái bảo quay đầu lại hỏi ta: 
“Diệu Nhân, chuyện này còn cần tinh mắt sao? Ngươi cho rằng chúng ta đều là ngu ngốc à?”

Ta ngẩn ra:
“Hửm?”

Hắn giơ tay chỉ Chu Linh Phong:
“Ban đầu, hắn thích ngươi, ngươi thích Huyền Trường Quân, Huyền Trường Quân lại thích Huyền Trường Toàn – kẻ giống ngươi như đúc, mà Huyền Trường Toàn lại thích Chu Linh Phong.”

Chuyện rối rắm mười hai năm, hắn chỉ vài câu đã nói rõ ràng.

“Về sau ngươi gả cho Huyền Trường Quân, nghĩ lại thấy sai, hối hận, khiến Chu Linh Phong nửa đêm không ngủ nổi, đóng cửa cười ha hả, hôm sau còn đến nhà ta kể lại, nói ‘quả nhiên là tiểu Ngư nhi, chẳng chịu nửa phần ủy khuất.’”

Thừa Hy tiếp lời:
“Còn kể với trẫm nữa — nói Huyền Trường Quân thấy tiên sinh ôn nhu nhã nhặn, định bắt nạt người, nào ngờ người tính nóng như lửa, còn đá cho hắn một cước. Nghe mà sảng khoái vô cùng, đáng yêu hết mực.” 

Tống Thái bảo nói tiếp:
“Mỗi lần hắn đến uống rượu ở nhà ta, nói đi nói lại toàn chuyện của ngươi, nghe đến vợ ta cũng sinh chai tai. Khi vợ ta mang thai, ta còn đuổi hắn về một lần, mà đuổi cũng vô ích, mấy hôm lại tới.”

Hắn không thấy ta đã đỏ mặt đến mức muốn chui xuống đất, còn thao thao bất tuyệt:
“Vợ ta nói ngươi hẳn có bệnh — ngày nào cũng cùng hắn ăn uống, đùa giỡn, cãi cọ, chẳng phải thích hắn thì là gì? Cứ từ chối mãi, chẳng phải đầu óc có vấn đề sao? 
Quả nhiên, khi hắn không để ý ngươi nữa, ngươi mới hiểu lòng mình. Thêm vụ Huyền Trường Toàn khích bác trong yến tiệc, hai ngươi liền thành đôi. Ngươi còn tưởng chúng ta không biết à? Riêng ta và vợ đã bàn, Chu Linh Phong khổ suốt mười hai năm, cuối cùng cũng tu thành chính quả, đang định góp bạc mừng đây.” 

Cuối cùng, hắn gõ bàn, nói một câu như định luận:
“Ta từng bảo vợ rằng — bao năm qua, hắn từng khoan dung với ai như thế chưa? Ngoài Diệu Nhân ra, chẳng ai. 
Còn Diệu Nhân, tính tình vung tay là đánh, mở miệng là mắng — ai chịu nổi, ai chiều nổi? Ngoài Chu Linh Phong, không ai cả.”

Ta đoán mặt mình giờ đỏ rực như lửa, nên cuống quýt quay sang gọi:
“Nói gì đi chứ...” 

Chàng vẫn chẳng đáp, chẳng động đậy.

Thừa Hy khuyên:
“Tiên sinh, đừng quá lo, quốc chủ nước Tùy đơn phương si mê, vô ích thôi. Việc này, trẫm còn có thể định đoạt.”

Chu Linh Phong vẫn trầm mặc, thật lâu sau mới ngẩng đầu, nhìn ta nói:
“Không phải nàng.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...