Tiểu Ngư Nhi

Chương 27



“Ta hỏi, phải chăng ở ta, chỉ có nốt ruồi ấy là đẹp?”

Tùy vương thoáng sửng sốt rồi đáp:
“Minh mâu hạo xỉ, đều là mỹ sắc.”

Ta khoát tay:
“Thôi, người thật chẳng thú vị.”

Hắn cười càng tươi:
“Lời ấy là sao?”

“Dông dài thế thôi — ngài chẳng qua là thích gương mặt này.” Ta nói, “Đã vậy, ta cũng nói thẳng: nếu ngài thích dung nhan này, thì cứ mang nàng ấy đi. 

Nàng nguyện theo, ta thì không. Ta sẽ không đi cùng ngài.”

“Vì sao không muốn?”

“Vì trong lòng ta đã có người khác. Chẳng phải nhất kiến chung tình, nhưng là người ta đã nhận định, chẳng đổi dời.”

Tùy vương lại hỏi:
“Làm thê tử của hắn, có hơn làm nữ chủ Tùy quốc chăng?”

Ta mỉm cười:
“Trước kia ta giảng cho các tiểu công chúa nghe truyện Mạc Thượng Tang, có đoạn rằng:
‘Sử quân tạ La Phu, ninh khả cộng tải bất?
La Phu tiền chí từ, sử quân nhất hà ngu!
Sử quân tự hữu phụ, La Phu tự hữu phu。
Đông phương thiên dư kỵ, phu tế cư thượng đầu。’”

Tùy vương nhướng mày cười, ta tiếp lời:
“Khi ấy các công chúa hỏi ta — phu quân của La Phu, thật có địa vị cao hơn Sử quân chăng?
Ta bảo, các nàng còn nhỏ, chẳng hiểu đạo lý. La Phu có phu hay không, phu ấy có cao quý hay không, vốn chẳng quan trọng. Quan trọng là — Sử quân chớ nên tự chuốc nhục, làm trò cười cho thiên hạ.”

Tùy vương cười ha hả:
“Nếu ta còn làm càn, há chẳng thành kẻ cướp đoạt lứa đôi, cưỡng ép tằm tình ư?”

Thừa Hy tấm lòng khoan hậu, thuận lời mà nói:
“Tùy vương, người hôm đó ngài trông thấy, quả thực là cô nương Huyền thị. Trẫm cũng bằng lòng kết thân.”

Tùy vương lại lắc đầu:
“Là ta nông cạn. Đứng trước mặt còn chẳng nhận ra ai là ai, sao gọi là nhất kiến chung tình được? Xem ra người hữu duyên với ta, không ở nơi này.”

Thế là tốt, hắn chẳng muốn cưới ai cả.

Huyền Trường Toàn lại dịu dàng nói:
“Lỗ quốc, Tùy quốc hữu nghị lâu dài, tiểu nữ nguyện góp chút sức mọn.”

Tùy vương nhìn nàng:
“Ngươi muốn đi cùng bản vương? Xưa nay chưa từng quen biết, ngươi thích bản vương điều gì?”

Nàng rũ mắt, giọng mềm mại:
“Hôn nhân đại sự, do mệnh cha mẹ, lời mai mối.”

Tùy vương chau mày:
“Chỉ dựa vào một câu ấy, ngươi cũng chẳng thể làm hoàng hậu Tùy quốc.”

Nàng còn muốn nói, ta chen vào, ngăn lời:
“Tùy vương đi đường xa tới đây, tiểu thần chiêu đãi sơ sài, qua vài ngày, ắt sẽ kính tiễn chén ly biệt.”

Tùy vương hiểu ý, biết nên dừng ở đâu.

“Ngư đại nhân, giữa ta và nàng vốn có hiềm khích, song cớ gì lại cản trở tiền đồ của ta?”

“Tiền đồ của ngươi?” Ta nhướn mày. “Ngươi thật cho rằng, chỉ một ánh nhìn, hắn sẽ đem ngôi hậu Tùy quốc trao cho ngươi ư?”

Nàng cắn môi, khẽ nói:
“Nghe người nói vậy, là xem thường ta sao?”

“Ta vốn chẳng để ngươi vào mắt, lấy gì mà xem thường hay coi trọng?” Ta khẽ thở dài.
“Toàn nhi, ngươi thật định sống cả đời chỉ bằng nốt ruồi đỏ ấy sao? Sau này, nghe người ta khen ‘nốt ruồi son kia đẹp lắm’, lòng ngươi chẳng thấy nhói sao?”

Nàng im lặng. 

“Huống chi, ngươi gả sang Tùy quốc, đại ca ngươi biết làm sao? Hắn chỉ có một mình ngươi là người thân, ngươi chẳng khác nào lấy dao cắt tim hắn. Nếu ngươi thật lòng thương Tùy vương thì còn được, bằng không, ta thật thấy không đáng cho Trường Quân.” 

“Ca ca có thể theo ta sang Tùy quốc, chăm sóc ta, huynh ấy thương ta nhất.”

“Toàn nhi, Trường Quân khổ học mười hai năm, nay mới được hưởng công danh, ngươi nỡ khiến huynh ấy uổng phí nửa đời sao? Làm người phải có lương tâm, Trường Quân có lỗi với ta, nhưng chưa từng có lỗi với ngươi. Đừng ép huynh ấy thêm nữa.” 

Ta nhìn nàng, giọng dịu lại:
“Ta từng làm kẻ thay thế, hiểu rõ mùi vị ấy khó chịu nhường nào. Ngươi vui khi thấy người khác chịu nỗi đau ấy, nhưng liệu chính ngươi có chịu nổi chăng?
Nói trắng ra — ta không muốn thấy ngươi bước lại vết xe của ta. Ta không muốn nữ nhân trong thiên hạ hao mòn tuổi xuân, chỉ để người khác nhìn mà nhớ đến kẻ đã mất.”

Ta đã nói nhiều như thế, cũng chẳng rõ nàng nghe lọt được mấy câu, nghe vào được mấy chữ. Thôi, chẳng can hệ gì đến ta nữa. 

Ra khỏi cửa, ta liếc một cái liền bắt gặp ánh mắt Chu Linh Phong đang nhìn thẳng ta, mặt chàng không chút gợn sóng.

“Chàng không hỏi ta xem quốc chủ nước Tùy rốt cuộc chọn ai ư?”
Ta cố đi bình tĩnh, nhưng không ngờ vẫn tung tăng như trẻ nhỏ.

Chàng đáp nhạt nhẽo: “Chắc chắn không phải nàng.” 

“Vì sao lại không phải ta?” ta hỏi. 

Chàng liếc ta một cái, giọng hờ hững: “Chọn nàng về, chẳng phải là họa quốc ương dân sao?”

Ta chẳng giận, chỉ cười hì hì tiến lại gần: “Ta chỉ gây họa cho mình chàng thôi.” 

Chàng khẽ “chậc” một tiếng, giọng khó ưa: “Nghe như thể nàng muốn xả thân vì nghĩa ấy.”

Ta chẳng để tâm, mắt sáng long lanh nhìn chàng: “Thật không lo sao? Không sợ à?”

Chàng lắc đầu. 

Mười ngón tay ta len lén luồn vào kẽ tay chàng, siết chặt lại: “Thế bàn tay ngài, sao lại ra đầy mồ hôi thế này?”

Ngày quốc chủ nước Tùy rời đi, lại có chuyện lớn xảy ra.

Ta nghe người khác kể: nói rằng Huyền Trường Toàn bị Chu Linh Phong làm thơ châm chọc, lại bị ta mắng một trận, mất sạch thể diện trước triều thần, đến ngay cả quốc chủ nước Tùy từng để ý nàng, cũng “giữa đường đổi ý.” 

Nàng nói, bản thân đã chẳng còn mặt mũi nào mà sống nữa.

Nàng treo cổ tự vẫn. May cứu được, song tinh thần đã tổn thương nặng nề.

Chu Linh Phong khuyên ta đừng bận lòng: 

“Là nàng ta khơi chuyện trước, giễu cợt nàng bao lần, sao phải mềm lòng vì nàng ta? Huống chi, nàng ta gây chuyện này chưa chắc vì nàng, chẳng cần tự trách.” 

Ta đáp: “Lý là như thế, nhưng dù sao cũng là một mạng người. Nàng ấy tuy đáng ghét thật, song cũng chẳng đến mức phải tìm chết.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...