Tiểu Ngư Nhi

Chương 30



Hôm sau, ta kể lại chuyện ấy cho Chu Linh Phong nghe, lúc ấy tiểu nha hoàn tên Quan Ninh đang ở bên cạnh.
Nàng bỏ việc trong tay, nói: 
“Đại nhân, cho tiểu nhân nói một câu. Thiên hạ thật có người bỏ ngôi vị nương nương, chịu làm người hầu sao?” 
Chu Linh Phong nói:
“Người ta ai cũng có chí, chỉ cầu được vui lòng, lẽ ấy chẳng thể luận.”

Quan Ninh lại nói:
“Hoàng thượng chưa chắc không phải là người tốt, nếu thật tâm tương ái, làm nữ nhân của ngài chẳng phải cũng vui sao?”
Chu Linh Phong chỉ cười, không đáp.

Quan Ninh lè lưỡi nói với ta:
“Ngư đại nhân, ngài xem, đại nhân nhà ta lại ra vẻ cao nhân rồi!”
Ta cười khẽ: 
“Quan Ninh à, niềm vui mượn nơi người khác, vốn chẳng bền lâu. Sắc mây dễ tan, lưu ly dễ vỡ.”

Không biết nàng có hiểu hay không, chỉ biết khi ta ra cửa, nghe nàng nói với người chăm hoa trong phủ:
“Sau này, ngươi đừng hái riêng một cành cho ta nữa, ta không thích đâu.”

Người chăm hoa vội hỏi: 
“Vì sao lại không thích?”
Quan Ninh chống nạnh, lắc đầu:
“Vật quý trên đời chẳng đáng tin, hoa cỏ cây cối đều thế, mưa một trận là tan hết, hóa thành dưỡng phần cho cây lớn.” 

Hắn ngẩn người, rồi cười ngây:
“Vậy lần sau ta mang ít quả đến cho cô, thứ ấy chẳng sợ mưa, chẳng sợ gió.”
Quan Ninh nghe vậy, gật đầu cho là phải, nhưng lại ngẫm nghĩ rồi nói:
“Quả ăn rồi cũng mất, vẫn chẳng giữ được.” 
Hắn lại đảo mắt, cũng chống nạnh đáp:
“Quả nhỏ nuốt vào bụng, chưa chắc là mất, mai ra tiêu rồi, chẳng phải lại dưỡng cho cây sao?”

Quan Ninh cười ha hả, cười xong lại nghiêng người huých vào người chăm hoa:
“Thơ của đại nhân viết ta nghe chẳng hiểu bao giờ, mấy câu ngươi nói dễ hiểu hơn nhiều, lại chẳng kém đâu!”

Người chăm hoa đáp: 
“Bị đại nhân nghe thấy, ngươi thể nào cũng bị mắng một trận.”

Quan Ninh hừ một tiếng, nháy mắt trêu: 
“Ngài ấy bận lắm, chẳng rảnh đâu mà mắng. Ngư đại nhân vừa đến, đoán xem ngài ấy đang bận gì rồi?”

Ta quay sang nhìn vẻ mặt Chu Linh Phong, thấy chàng khẽ siết tay thành nắm, rồi nhẹ ho một tiếng, gọi:
“Quan Ninh, con nha đầu điên này.” 

Quan Ninh sững người, liếc nhìn về phía này, lúc ấy mới thấy ta và chàng, nhưng cũng chẳng sợ, vội kéo đồng bọn chạy. 
“Ngốc! Còn ngẩn ra đó làm gì? Chạy mau!”

Ta và chàng dĩ nhiên chẳng đuổi theo. Cứ để bọn họ tự đi thôi. 

Gặp gỡ, chia lìa, giữ lấy hay buông tay…
Chúng ta, mỗi người đều có cách vui vẻ riêng.

“Đi thôi.” Chu Linh Phong khẽ đưa tay qua, đỡ ta.

Ta cười trêu:
“Đi đâu? Lại bận à?”

Chàng bật cười, tiếng cười lẫn chút trách, lại như than nhẹ:
“Tiểu Ngư nhi, nàng cũng là một con nha đầu điên.”

Ta chống cằm, chớp mắt nhìn chàng:
“Đại ca à, chưa có ai gọi Ngư nhi là nha đầu đâu.”

Chàng nhìn ta, trong mắt vừa cười vừa buồn:
“Đừng học nàng ấy, ta sợ.” 

Ta cười, cùng chàng nói đùa vài câu. Chàng tiễn ta ra tận cửa. Trước khi đi, ta dặn:
“Đợi đưa tiễn sứ giả Tùy quốc xong, chàng hãy chuẩn bị đi.”

Chàng ngẩn người:
“Chuẩn bị gì?”

Ta ngó quanh, thấy chẳng có ai, bèn kiễng chân ghé sát tai chàng, khẽ nói:
“Ta nghĩ rồi, vẫn muốn cùng chàng quang minh chính đại, dài lâu mà bận rộn bên nhau.”

Nói xong, ta không nhìn nét mặt chàng, chạy mất. Tới khi sắp lên xe ngựa mới quay đầu lại.
Chàng vẫn đứng nguyên, cười, cây quạt trong tay khẽ xoay, thấy ta quay lại thì giơ tay vẫy, sau đó khoanh tay mà đứng.

Ta biết, chàng cũng nguyện ý cùng ta như thế — dài lâu, yên ổn, vui vầy chẳng nhờ ai khác.

Đến ngày vua Tùy khởi hành, hoàng thượng Thừa Hy ban yến tại cung. Rượu ngon, ca vũ, cảnh tượng hòa vui.  

Uống say hứng khởi, vua Tùy muốn cùng Thừa Hy bàn việc hôn phối — muốn hắn gả con gái Lỗ quốc cho con trai mình, kết thân hai nước. 
Ai ngờ, tiểu hoàng tử nước Tùy là đứa ngốc, gặp bốn vị công chúa, nói vài câu đã chọc người ta khóc cả lượt. 

Lúc đầu hắn gọi Tưởng Vân là Quân Vân, rồi lại gọi Quân Vân thành Huệ Vân. Các công chúa còn cố nén giận, sau đó mặt đỏ gay, hắn vẫn chẳng nhớ nổi ai là ai. 

Người khóc đầu tiên là Quân Vân — cúi đầu chẳng nói, nước mắt cứ rơi lộp bộp.
Tiểu hoàng tử luống cuống, an ủi: 
“Huệ Vân công chúa đừng khóc, ta chỉ mắt kém thôi, nhận nhầm người.” 

Lời vừa dứt, Quân Vân òa khóc, làm cung nữ trên đài múa giật mình ngã chổng vó, đến cả chén rượu trong tay vua Tùy cũng rơi mất. 
Rồi như dây chuyền, bốn vị công chúa khóc vang như hát hợp khúc.

Thừa Hy ngồi ngẩn, chẳng biết dỗ sao, cũng chẳng nỡ mắng, còn phải quay sang dỗ vua Tùy:
“Không sao, không sao, mấy muội muội tuổi nhỏ, dễ khóc thôi.” 

Tiểu hoàng tử mới mười ba, chưa gặp cảnh này bao giờ, chỉ có một chị gái đã sớm hiểu chuyện, cả năm chẳng khóc nổi một lần. 
Hắn đỏ bừng mặt:
“Không thể trách ta hết, lần đầu gặp, làm sao nhớ nổi ai với ai!”

Chu Linh Phong khẽ cười, che nửa mặt bằng tay áo, nói nhỏ với ta:
“Quả nhiên, cha nào con nấy.” 

Ta huých chàng, ra hiệu đừng nói nữa, nhưng chàng vẫn thản nhiên nói thêm:
“Có gì đâu, ta mong hắn đi sớm ngày nào hay ngày ấy.”

Đặt chén xuống, chàng cất giọng thong thả:  
“Không khóc thì khó phân, vừa khóc thì kỳ quái muôn hình — mỗi người một vẻ xấu riêng.”

Cả bàn tiệc im bặt. Một câu của chàng, hiệu nghiệm hơn bất cứ thứ gì. 

Chàng làm ra vẻ ngạc nhiên:
“Ôi chao, động tĩnh của Chu mỗ lớn quá, thất lễ rồi. Các vị công chúa, sao không khóc nữa?”

Bốn công chúa cứng đờ, cố nén nước mắt, chàng lại càng đắc ý, bỏ đũa xuống, chỉ từng người mà đếm: 

“Tưởng Vân công chúa, nàng khóc lớn nhất, giọng oang oang, đỏ mặt tía tai như bánh bao hấp. Huệ Vân công chúa tuy nhỏ tiếng hơn, nhưng mặt nhăn nhúm, ngũ quan thất tướng đều dời chỗ, cũng là một tuyệt kỹ. Hiểu Vân công chúa thì lệ nhiều, mũi cũng nhiều, trong bốn người, nàng nhất định là quán quân. Còn Quân Vân công chúa…”

“Phu tử, xin ngài đừng nói nữa!”

Quân Vân lanh trí, thấy chẳng ổn, vội ngăn.
Tưởng Vân cũng gấp: 
“Phu tử đừng nói nữa, chúng ta không khóc là được chứ!”

Lúc này Chu Linh Phong mới quay sang tiểu hoàng tử:
“Giờ thì, điện hạ có phân biệt được chưa?”

Tiểu hoàng tử luống cuống gật đầu:
“Biết rồi, biết rồi, không lẫn nữa đâu!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...