Tiểu O Xinh Đẹp Sau Khi Xuyên Đến Mạt Thế
Chương 21: Phương pháp khắc phục nỗi sợ
"Mọi người đi đâu rồi?"
Xe đỗ ở bên cạnh trạm dừng chân, hai người thử đi xung quanh trạm nhưng cũng không thấy một bóng người nào.
Ngôn Bạch nhìn dấu chân hỗn loạn trên nền tuyết, kết hợp với tiếng hú của tang thi mà cậu nghe được đêm qua nhưng sáng nay lại không thấy bất kì tang thi nào trên đường, trong lòng cậu đột nhiên có điềm chẳng lành, "Không phải như vậy chứ?"
"Đại khái là như vậy, hơn nữa trong số chúng còn có một con tang thi tương đối thông minh." Tạ Ân nhìn một bên lốp xe đã bị xẹp xuống, "Nhưng mà không cần phải lo, trên mặt đất không có vết máu nên bọn họ hẳn là không có bị thương."
"Có khi nào bọn họ đã chạy vào trong rừng không?" Ngôn Bạch nhìn xung quanh, con đường này quá mức trổng trải hoàn toàn không có chỗ nào có thể trốn được, một bên là biển còn một bên đáng lẽ là đồng bằng, nhưng do thực vật phát triển quá nhanh nên đã biến thành một cánh rừng.
"Ừ, dựa theo dấu chân thì đúng là hướng này." Tạ Ân đứng lên, có lẽ là do sự cố phát sinh đột ngột nên chỗ này không có kí hiệu nào.
Ngôn Bạch mê mang nhìn một đống dấu chân hỗn loạn, không hiểu sao anh có thể nhìn ra được, nhưng nếu anh đã nói như vậy thì nhất định không thể sai được.
"Có thời gian rảnh tôi sẽ dạy cho cậu những điều này?" Tạ Ân nói.
Ngôn Bạch:? Tôi đâu có nói là muốn học!
"Mấy thứ này sẽ giúp cậu có thể sống sót, bất quá cậu cần phải học cách vượt qua nỗi sợ của mình đã."
"Là sao?"
"Trong rừng có rắn là chuyện hết sức bình thường." Tạ Ân cười cười, "Đến lúc đó đừng để bị doạ như hôm qua nữa."
Ngôn Bạch:...........
Vào sáng nay cậu cứ nghĩ rằng chủ nhân ôn nhu lúc trước của mình đã quay lại nhưng tất cả có vẻ chỉ là sự ảo tưởng.
- -------------------------------------------------------------
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Cầu An đỡ Vân Thăng đang hôn mê, bọn họ đang trốn trong một căn nhà gỗ cũ nát, bên ngoài là đám tang thi đang bao vây họ. Tất cả những thứ trong phòng đã được đẩy lại để chắn cửa sổ, một khi chúng bị phá nát thì sẽ được Cầu An và Hà Dục Tiêu phối hợp dùng băng lấp kín lại.
Quách Đức, Hà Dục Tiêu và Hà Dục Liêu đang chật vật ngồi tựa lưng ở trong góc, bọn họ đã chẳng còn quan tâm đến hình tượng của bản thân nữa vì dù sao quần áo ai cũng dơ bẩn hết rồi.
"Không còn cách nào khác, con tang thi kia quá mạnh, mà chúng ta vừa không có thức ăn, không có thuốc trị thương lại còn cõng theo một người hôn mê bất tỉnh nữa, cho dù hiện tại có thể trốn trong này nhưng ngoài điều đó ra thì còn có thể làm gì đây? Cứ như vậy thì chúng ta cũng sẽ chết đói hoặc là chết vì lạnh." Hà Dục Liêu suy sút buông tay, anh tức giận nhìn Vân Thăng, "Hâm mộ thật đấy, hôn mê rồi thì không cần phải chịu sự sợ hãi này nữa."
"Đừng nói mấy lời ủ rũ như vậy." Hà Dục Tiêu lạnh lùng liếc anh một cái, "Chỉ cần chờ hai người kia tới hoặc là Vân Thăng thức tỉnh thành công thì chúng ta sẽ có hy vọng."
"Đúng vậy." Cầu An giống như được tiếp thêm tinh thần, cậu gật đầu nói, "Tôi đã để lại kí hiệu dọc đường rồi, hơn nữa Cao Mông Mông sau khi thoát khỏi vòng vây cũng sẽ vòng lại tìm chúng ta......"
Hà Dục Liêu ngồi dậy rồi nhìn thẳng vào cậu, "Những lời chị tôi nói miễn cưỡng còn có thể tiếp thêm chút hy vọng, còn hai người kia.....Thôi đi, anh sẽ không ngốc đến mức chưa hiểu tình hình hiện tại chứ."
Quách Đức:?
"Hiều.....cái gì cơ?"
"Tôi đoán một chút, chắc chắn trước mạt thế anh rất ít khi giao tiếp với người khác, đặc biệt là phụ nữ." Nói đến nửa câu sau, Hà Dục Liêu nhìn bộ dạng dại ra của hai người mà suýt chút nữa đã cười thành tiếng.
Quách Đức, ".....Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì?" Tuy rằng đây là sự thật nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân mình đang bị cười nhạo.
Ở trong giới giải trí lăn lộn đã lâu, chị em hai người đã sớm tiếp xúc qua đủ loại người, tuy rằng chưa đến mức nhìn một cái là có thể thấy rõ bản chất bên trong, nhưng cũng có thể chắc chắn được tám chín phần mười, "Rõ ràng là cô ta cố ý biến chúng ta thành bia ngắm để chạy thoát, tôi đoán là dù chúng ta có thoát ra ngoài thì cũng sẽ chẳng gặp được bọn họ đâu."
Khi bọn họ chiến đấu cùng tang thi cấp cao thì cô ta không ở phía trước mà là ở phía sau bảo vệ Vân Thăng, việc chiến đấu duy nhất mà cô ta được giao là giết chết những con tang thi mà họ để lọt lưới.
Nếu nói khi tang thi tấn công cô ta không trốn được, đến nỗi trượt chân rồi mất tích thì anh đúng là không thể tin được. Chỗ đó là rừng cây rậm rạp, dị năng của cô ta sẽ không có một chút ảnh hưởng nào sao?
Con tang thi có thể phóng chất độc kia tuy rất quỷ dị, nhưng bọn họ nhiều người không phải hoàn toàn không có biện pháp chống lại nó. Nhưng cô ta vừa đi mất thì tên không có đầu óc Lý Thành Hưng kia cũng lập tức chạy theo để cứu, tạo ra sơ hở rồi để tang thi công phá được, tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên bọn họ đều không kịp phòng bị, sau đó bọn họ chỉ có thể cõng theo Vân Thăng chạy trốn rồi mới đi đến nông nỗi như thế này.
Quách Đức chỉ Vân Thăng, "Đây là bạn trai của cô ấy......"
"Cô ta rõ ràng là đã có ý với Tạ Ân, nón xanh cũng đội lên giúp anh ta luôn rồi mà còn để ý đến điều này à?"
Thế giới mới được bày ra trước mặt khiến Quách Đức triệt để ngậm miệng, hắn đồng tình nhìn Vân Thăng. Nhưng suy cho cùng thì đúng là hắn cũng nhìn ra một chút quan hệ của họ, hiện tại chỉ có thể xoa xoa đầu tóc rối bù của mình, "Vậy thì mặc kệ hai người đó đi, hiện tại quan trọng nhất là chúng ta phải sống sót!"
Khi đi vào rừng, ánh mặt trời chói mắt giống như bị một màn sương đen che khuất, không trung bị cây cối cao lớn che hơn phân nửa làm người ta khó có thể phân rõ phương hướng.
Mỗi một bước đi Ngôn Bạch đều cẩn thận quan sát cây cối xung quanh, cậu sợ mấy con rắn sẽ đột nhiên lao ra giống như lời Tạ Ân nói. Đồng thời cậu cũng tận khả năng phát tán tìn tức tố của mình, cây cối cảm nhận được sẽ tự động tránh ra một con đường.
Cậu nhìn sang nam nhân thờ ơ bên cạnh, đánh chết cậu cũng không thề tưởng tượng được thứ từng bị cậu dùng mọi cách để ứng chế, nay chỉ vì sợ hãi liền bị cậu dùng toàn lực giải phòng ra bên ngoài, không những vậy còn chẳng có ai phản ứng lại tìn tức tố của cậu.
Nhưng mà thế giới này chỉ toàn là beta, nếu về sau cậu tới kì phát tình thì phải làm sao bây giờ? Tuy rằng cậu phân hoá muộn, kì phát tình cũng sẽ muộn theo, nhưng chung quy thì nó chắc chắn cũng sẽ tới.......
"Ài......."
"Sao vậy?" Tạ Ân nhìn sang.
"Không có gì, anh tìm được kí hiệu mà họ lưu lại không?" Ngôn Bạch đi qua xem, dấu vết xung quanh đã chứng minh nơi này cách đây không lâu đã xảy ra một trận ác chiến, chỉ là hai người không hề tìm thấy kí hiệu nào, ngược lại Tạ Ân lại tìm thấy hai dấu vết di chuyển ở hai phương hướng khác nhau.
"Có thể bọn họ đã bị phân tán, cậu muốn đi đường nào?" Tạ Ân hỏi.
"Bên này đi." Con đường này có nhiều dấu chân hỗn độn, dấu vết do tang thi để lại cũng nhiều hơn, chứng tỏ là người đi đường này sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Nhưng Ngôn Bạch mới bước một bước thì eo đã bị người giữ lại, nam nhân ôm lấy cậu nhảy xuống một góc ở sườn núi bên cạnh, "Suỵt.....có người."
Có người? Ngôn Bạch nghi hoặc, sao cậu một chút cũng không cảm giác được?
Trong rừng lập tức xuất hiện vài bóng người, họ di chuyển rất nhanh, gió và lá cây bị cuốn theo bước chân của họ nhưng lại không hề phát ra bất kì tiếng động nào, cực kì yên tĩnh. Trong mắt Tạ Ân xuất hiện một tia ngưng trọng, nếu như những người này không hề sử dụng dị năng, thì lấy năng lực ẩn nấp, trinh sát và thân thủ này của họ đều rất mạnh.
Sau khi đám người kia đi khỏi thì một con mãng xà to bằng một cành cây liền bò ra!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Tạ Ân thu hồi tầm mắt rồi kịp thời che kín đôi mắt của Ngôn Bạch.
"Làm sao vậy?" Ngôn Bạch không hề kéo bàn tay trên mặt ra mà ngược lại cậu theo bản năng ngưng thở, hai tay nắm chặt quần áo của Tạ Ân, miệng kề sát tai anh dò hỏi. Cậu cảm giác được có gì đó cồng kềnh bò qua kiến mặt đất hơi hơi chấn động, chắc là Tạ Ân sợ cậu nhìn thấy sẽ kêu ra tiếng khiến bọn họ bại lộ hành tung.
Tạ Ân: Cũng không hẳn là vậy.
Thật ra là anh tính lấy độc trị độc, cho Ngôn Bạch nhìn nhiều hơn thì sự sợ hãi của cậu đối với rắn sẽ chậm rãi biến mất, nhưng con rắn trước mặt này........nó xấu như vậy không khéo lại khiến bệnh tình của cậu nặng thêm.
"Đi thôi." Chờ mãng xà đi mất, Tạ Ân liền buông tay rồi đẩy Ngôn Bạch lên lại sườn núi.
Nhưng đột nhiên tay cậu lại cứng đờ, ngay sau đó liền run rẩy dữ dội, Tạ Ân vội vàng bò lên sườn núi xem có chuyện gì, anh thấy Ngôn Bạch đang che kín miệng mình, đôi mắt mèo phủ kín một tầng hơi nước, tay cậu run rẩy chỉ về phía trước.
Tạ Ân nhìn theo hướng ngón tay:.......
Ai mà nghĩ tới con rắn xấu xí kia còn biết leo cây chứ?
"Đừng sợ, có tôi ở đây rồi."
"Hức hức.....tôi biễt." Ngôn Bạch nói với giọng nức nở, "Anh đã cố gắng không cho tôi nhìn cảnh rồi, chỉ là tôi không khống chế được, khoảng cách đã xa như vậy rồi nhưng......"
Thiếu niên manh theo bộ dáng buồn bã, Tạ Ân nhìn mà khoongbbietes nên khóc hay nên cười.
"Là tôi dùng sai phương pháp." Đã đâm lao thì phải theo lao thôi, "Muốn cậu khắc phục sự sợ hãi thì cũng không nên dùng cách thô bạo này, vậy thì, cậu có sợ hồng ngọc không?"
Ngôn Bạch ngơ ngác lắc đầu. . Truyện Dị Năng
"Vậy hãy tưởng tượng một con rắn có vảy đỏ giống như đá quý được không? Cậu có còn sợ nó không?"
"Cũng không tệ lắm....."
"Đôi mắt của nó cũng không phải màu xám nâu như bị vẩn đục, mà là một đôi mắt cũng mang màu đỏ hồng, giống như một viên đá mắt mèo vậy, ở giữa là dựng đồng màu bạc....."
"Dừng." Ngôn Bạch kịp thời hồi phục lại tinh thần, "Tuy rằng nghe không mấy đáng sợ, nhưng sao lại có con rắn như vậy được chứ? Chúng ta nên nhanh chóng đi tìm rồi hội hợp cùng mọi người thôi."
"Được." Tạ Ân hài lòng gật đầu, đã từng có rất nhiều người tán dương thú hình của anh nhưng tất cả đều không bằng một câu 'không mấy đáng sợ' này của cậu.
Khi hai người đi tới đó thì chỉ thấy căn nhà gỗ đang được chống đỡ từ băng và gỗ mục, xung quanh nó đã bị tang thi vây quanh, con tang thi cấp cao ở trên nóc nhà có vẻ như đã mất kiên nhẫn, nó dùng móng tay bén nhọn của mình khoét ra nột cái lỗ trên đó.
"Nó nổi điên rồi sao?" Ngôn Bạch bị hành vi của tang thi mê hoặc.
"Chưa đâu." Tạ Ân nhặt lên một thanh gậy gỗ rồi dùng lực ném đi.
Gậy gỗ lấy tốc độ cực nhanh ghim vào tay của tang thi, khi đụng tới máu nó liền lập tức bị ăn mòn. Tang thi bị gậy gỗ làm cho lảo đảo, máu nó theo quán tinh liền văng ra khắp nơi, đa số đều bị bắn lên thân cây bên cạnh, trong nháy mắt thân cây liền bốc lên khói trắng và phát ra âm thanh "xì xì" giống như âm thanh khi bị axit mạnh ăn mòn, trong không khí cũng toả mùi gay mũi.
Một ít máu văng lên nóc nhà tạo ra mấy cái lỗ nhỏ, nếu toàn bộ máu đều bắn lên đó thì nóc nhà sẽ bị phá hủy, rồi máu sẽ bắn vào những người bên trong, giả sử họ không ngồi ở gần chỗ đó nhưng chắc chắn cũng sẽ bị máu bắn ra tạo thành mấy cái lỗ trên người.
Tang thi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mât chết lặng nhìn về phía họ rồi lập tức tấn công Tạ Ân. Thân hình của nó so với tang thi bình thường thì nhỏ hơn vài vòng, nhưng lại là con tang thi cấp cao duy nhất và mang thù nhất ở đây.
Cái rừng cây đúng là thâm tàng bất lậu mà.
"Là Tạ Ân và tiểu Bạch! Quả nhiên là bọn họ chưa chết!" Quách Đức cả người tắm máu là người đầu tiên phát hiện hai người ở cách đó không xa, vì quá vui mừng mà khóc ra liền khóc ra tiếng, thể lực đã kiệt quệ giống như kì tích mà lại lần nữa cháy hừng hực, trời mới biết được là bọn họ đã sớm làm tốt tâm lí phải chịu chết ở đây rồi.
Xe đỗ ở bên cạnh trạm dừng chân, hai người thử đi xung quanh trạm nhưng cũng không thấy một bóng người nào.
Ngôn Bạch nhìn dấu chân hỗn loạn trên nền tuyết, kết hợp với tiếng hú của tang thi mà cậu nghe được đêm qua nhưng sáng nay lại không thấy bất kì tang thi nào trên đường, trong lòng cậu đột nhiên có điềm chẳng lành, "Không phải như vậy chứ?"
"Đại khái là như vậy, hơn nữa trong số chúng còn có một con tang thi tương đối thông minh." Tạ Ân nhìn một bên lốp xe đã bị xẹp xuống, "Nhưng mà không cần phải lo, trên mặt đất không có vết máu nên bọn họ hẳn là không có bị thương."
"Có khi nào bọn họ đã chạy vào trong rừng không?" Ngôn Bạch nhìn xung quanh, con đường này quá mức trổng trải hoàn toàn không có chỗ nào có thể trốn được, một bên là biển còn một bên đáng lẽ là đồng bằng, nhưng do thực vật phát triển quá nhanh nên đã biến thành một cánh rừng.
"Ừ, dựa theo dấu chân thì đúng là hướng này." Tạ Ân đứng lên, có lẽ là do sự cố phát sinh đột ngột nên chỗ này không có kí hiệu nào.
Ngôn Bạch mê mang nhìn một đống dấu chân hỗn loạn, không hiểu sao anh có thể nhìn ra được, nhưng nếu anh đã nói như vậy thì nhất định không thể sai được.
"Có thời gian rảnh tôi sẽ dạy cho cậu những điều này?" Tạ Ân nói.
Ngôn Bạch:? Tôi đâu có nói là muốn học!
"Mấy thứ này sẽ giúp cậu có thể sống sót, bất quá cậu cần phải học cách vượt qua nỗi sợ của mình đã."
"Là sao?"
"Trong rừng có rắn là chuyện hết sức bình thường." Tạ Ân cười cười, "Đến lúc đó đừng để bị doạ như hôm qua nữa."
Ngôn Bạch:...........
Vào sáng nay cậu cứ nghĩ rằng chủ nhân ôn nhu lúc trước của mình đã quay lại nhưng tất cả có vẻ chỉ là sự ảo tưởng.
- -------------------------------------------------------------
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Cầu An đỡ Vân Thăng đang hôn mê, bọn họ đang trốn trong một căn nhà gỗ cũ nát, bên ngoài là đám tang thi đang bao vây họ. Tất cả những thứ trong phòng đã được đẩy lại để chắn cửa sổ, một khi chúng bị phá nát thì sẽ được Cầu An và Hà Dục Tiêu phối hợp dùng băng lấp kín lại.
Quách Đức, Hà Dục Tiêu và Hà Dục Liêu đang chật vật ngồi tựa lưng ở trong góc, bọn họ đã chẳng còn quan tâm đến hình tượng của bản thân nữa vì dù sao quần áo ai cũng dơ bẩn hết rồi.
"Không còn cách nào khác, con tang thi kia quá mạnh, mà chúng ta vừa không có thức ăn, không có thuốc trị thương lại còn cõng theo một người hôn mê bất tỉnh nữa, cho dù hiện tại có thể trốn trong này nhưng ngoài điều đó ra thì còn có thể làm gì đây? Cứ như vậy thì chúng ta cũng sẽ chết đói hoặc là chết vì lạnh." Hà Dục Liêu suy sút buông tay, anh tức giận nhìn Vân Thăng, "Hâm mộ thật đấy, hôn mê rồi thì không cần phải chịu sự sợ hãi này nữa."
"Đừng nói mấy lời ủ rũ như vậy." Hà Dục Tiêu lạnh lùng liếc anh một cái, "Chỉ cần chờ hai người kia tới hoặc là Vân Thăng thức tỉnh thành công thì chúng ta sẽ có hy vọng."
"Đúng vậy." Cầu An giống như được tiếp thêm tinh thần, cậu gật đầu nói, "Tôi đã để lại kí hiệu dọc đường rồi, hơn nữa Cao Mông Mông sau khi thoát khỏi vòng vây cũng sẽ vòng lại tìm chúng ta......"
Hà Dục Liêu ngồi dậy rồi nhìn thẳng vào cậu, "Những lời chị tôi nói miễn cưỡng còn có thể tiếp thêm chút hy vọng, còn hai người kia.....Thôi đi, anh sẽ không ngốc đến mức chưa hiểu tình hình hiện tại chứ."
Quách Đức:?
"Hiều.....cái gì cơ?"
"Tôi đoán một chút, chắc chắn trước mạt thế anh rất ít khi giao tiếp với người khác, đặc biệt là phụ nữ." Nói đến nửa câu sau, Hà Dục Liêu nhìn bộ dạng dại ra của hai người mà suýt chút nữa đã cười thành tiếng.
Quách Đức, ".....Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì?" Tuy rằng đây là sự thật nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân mình đang bị cười nhạo.
Ở trong giới giải trí lăn lộn đã lâu, chị em hai người đã sớm tiếp xúc qua đủ loại người, tuy rằng chưa đến mức nhìn một cái là có thể thấy rõ bản chất bên trong, nhưng cũng có thể chắc chắn được tám chín phần mười, "Rõ ràng là cô ta cố ý biến chúng ta thành bia ngắm để chạy thoát, tôi đoán là dù chúng ta có thoát ra ngoài thì cũng sẽ chẳng gặp được bọn họ đâu."
Khi bọn họ chiến đấu cùng tang thi cấp cao thì cô ta không ở phía trước mà là ở phía sau bảo vệ Vân Thăng, việc chiến đấu duy nhất mà cô ta được giao là giết chết những con tang thi mà họ để lọt lưới.
Nếu nói khi tang thi tấn công cô ta không trốn được, đến nỗi trượt chân rồi mất tích thì anh đúng là không thể tin được. Chỗ đó là rừng cây rậm rạp, dị năng của cô ta sẽ không có một chút ảnh hưởng nào sao?
Con tang thi có thể phóng chất độc kia tuy rất quỷ dị, nhưng bọn họ nhiều người không phải hoàn toàn không có biện pháp chống lại nó. Nhưng cô ta vừa đi mất thì tên không có đầu óc Lý Thành Hưng kia cũng lập tức chạy theo để cứu, tạo ra sơ hở rồi để tang thi công phá được, tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên bọn họ đều không kịp phòng bị, sau đó bọn họ chỉ có thể cõng theo Vân Thăng chạy trốn rồi mới đi đến nông nỗi như thế này.
Quách Đức chỉ Vân Thăng, "Đây là bạn trai của cô ấy......"
"Cô ta rõ ràng là đã có ý với Tạ Ân, nón xanh cũng đội lên giúp anh ta luôn rồi mà còn để ý đến điều này à?"
Thế giới mới được bày ra trước mặt khiến Quách Đức triệt để ngậm miệng, hắn đồng tình nhìn Vân Thăng. Nhưng suy cho cùng thì đúng là hắn cũng nhìn ra một chút quan hệ của họ, hiện tại chỉ có thể xoa xoa đầu tóc rối bù của mình, "Vậy thì mặc kệ hai người đó đi, hiện tại quan trọng nhất là chúng ta phải sống sót!"
Khi đi vào rừng, ánh mặt trời chói mắt giống như bị một màn sương đen che khuất, không trung bị cây cối cao lớn che hơn phân nửa làm người ta khó có thể phân rõ phương hướng.
Mỗi một bước đi Ngôn Bạch đều cẩn thận quan sát cây cối xung quanh, cậu sợ mấy con rắn sẽ đột nhiên lao ra giống như lời Tạ Ân nói. Đồng thời cậu cũng tận khả năng phát tán tìn tức tố của mình, cây cối cảm nhận được sẽ tự động tránh ra một con đường.
Cậu nhìn sang nam nhân thờ ơ bên cạnh, đánh chết cậu cũng không thề tưởng tượng được thứ từng bị cậu dùng mọi cách để ứng chế, nay chỉ vì sợ hãi liền bị cậu dùng toàn lực giải phòng ra bên ngoài, không những vậy còn chẳng có ai phản ứng lại tìn tức tố của cậu.
Nhưng mà thế giới này chỉ toàn là beta, nếu về sau cậu tới kì phát tình thì phải làm sao bây giờ? Tuy rằng cậu phân hoá muộn, kì phát tình cũng sẽ muộn theo, nhưng chung quy thì nó chắc chắn cũng sẽ tới.......
"Ài......."
"Sao vậy?" Tạ Ân nhìn sang.
"Không có gì, anh tìm được kí hiệu mà họ lưu lại không?" Ngôn Bạch đi qua xem, dấu vết xung quanh đã chứng minh nơi này cách đây không lâu đã xảy ra một trận ác chiến, chỉ là hai người không hề tìm thấy kí hiệu nào, ngược lại Tạ Ân lại tìm thấy hai dấu vết di chuyển ở hai phương hướng khác nhau.
"Có thể bọn họ đã bị phân tán, cậu muốn đi đường nào?" Tạ Ân hỏi.
"Bên này đi." Con đường này có nhiều dấu chân hỗn độn, dấu vết do tang thi để lại cũng nhiều hơn, chứng tỏ là người đi đường này sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Nhưng Ngôn Bạch mới bước một bước thì eo đã bị người giữ lại, nam nhân ôm lấy cậu nhảy xuống một góc ở sườn núi bên cạnh, "Suỵt.....có người."
Có người? Ngôn Bạch nghi hoặc, sao cậu một chút cũng không cảm giác được?
Trong rừng lập tức xuất hiện vài bóng người, họ di chuyển rất nhanh, gió và lá cây bị cuốn theo bước chân của họ nhưng lại không hề phát ra bất kì tiếng động nào, cực kì yên tĩnh. Trong mắt Tạ Ân xuất hiện một tia ngưng trọng, nếu như những người này không hề sử dụng dị năng, thì lấy năng lực ẩn nấp, trinh sát và thân thủ này của họ đều rất mạnh.
Sau khi đám người kia đi khỏi thì một con mãng xà to bằng một cành cây liền bò ra!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Tạ Ân thu hồi tầm mắt rồi kịp thời che kín đôi mắt của Ngôn Bạch.
"Làm sao vậy?" Ngôn Bạch không hề kéo bàn tay trên mặt ra mà ngược lại cậu theo bản năng ngưng thở, hai tay nắm chặt quần áo của Tạ Ân, miệng kề sát tai anh dò hỏi. Cậu cảm giác được có gì đó cồng kềnh bò qua kiến mặt đất hơi hơi chấn động, chắc là Tạ Ân sợ cậu nhìn thấy sẽ kêu ra tiếng khiến bọn họ bại lộ hành tung.
Tạ Ân: Cũng không hẳn là vậy.
Thật ra là anh tính lấy độc trị độc, cho Ngôn Bạch nhìn nhiều hơn thì sự sợ hãi của cậu đối với rắn sẽ chậm rãi biến mất, nhưng con rắn trước mặt này........nó xấu như vậy không khéo lại khiến bệnh tình của cậu nặng thêm.
"Đi thôi." Chờ mãng xà đi mất, Tạ Ân liền buông tay rồi đẩy Ngôn Bạch lên lại sườn núi.
Nhưng đột nhiên tay cậu lại cứng đờ, ngay sau đó liền run rẩy dữ dội, Tạ Ân vội vàng bò lên sườn núi xem có chuyện gì, anh thấy Ngôn Bạch đang che kín miệng mình, đôi mắt mèo phủ kín một tầng hơi nước, tay cậu run rẩy chỉ về phía trước.
Tạ Ân nhìn theo hướng ngón tay:.......
Ai mà nghĩ tới con rắn xấu xí kia còn biết leo cây chứ?
"Đừng sợ, có tôi ở đây rồi."
"Hức hức.....tôi biễt." Ngôn Bạch nói với giọng nức nở, "Anh đã cố gắng không cho tôi nhìn cảnh rồi, chỉ là tôi không khống chế được, khoảng cách đã xa như vậy rồi nhưng......"
Thiếu niên manh theo bộ dáng buồn bã, Tạ Ân nhìn mà khoongbbietes nên khóc hay nên cười.
"Là tôi dùng sai phương pháp." Đã đâm lao thì phải theo lao thôi, "Muốn cậu khắc phục sự sợ hãi thì cũng không nên dùng cách thô bạo này, vậy thì, cậu có sợ hồng ngọc không?"
Ngôn Bạch ngơ ngác lắc đầu. . Truyện Dị Năng
"Vậy hãy tưởng tượng một con rắn có vảy đỏ giống như đá quý được không? Cậu có còn sợ nó không?"
"Cũng không tệ lắm....."
"Đôi mắt của nó cũng không phải màu xám nâu như bị vẩn đục, mà là một đôi mắt cũng mang màu đỏ hồng, giống như một viên đá mắt mèo vậy, ở giữa là dựng đồng màu bạc....."
"Dừng." Ngôn Bạch kịp thời hồi phục lại tinh thần, "Tuy rằng nghe không mấy đáng sợ, nhưng sao lại có con rắn như vậy được chứ? Chúng ta nên nhanh chóng đi tìm rồi hội hợp cùng mọi người thôi."
"Được." Tạ Ân hài lòng gật đầu, đã từng có rất nhiều người tán dương thú hình của anh nhưng tất cả đều không bằng một câu 'không mấy đáng sợ' này của cậu.
Khi hai người đi tới đó thì chỉ thấy căn nhà gỗ đang được chống đỡ từ băng và gỗ mục, xung quanh nó đã bị tang thi vây quanh, con tang thi cấp cao ở trên nóc nhà có vẻ như đã mất kiên nhẫn, nó dùng móng tay bén nhọn của mình khoét ra nột cái lỗ trên đó.
"Nó nổi điên rồi sao?" Ngôn Bạch bị hành vi của tang thi mê hoặc.
"Chưa đâu." Tạ Ân nhặt lên một thanh gậy gỗ rồi dùng lực ném đi.
Gậy gỗ lấy tốc độ cực nhanh ghim vào tay của tang thi, khi đụng tới máu nó liền lập tức bị ăn mòn. Tang thi bị gậy gỗ làm cho lảo đảo, máu nó theo quán tinh liền văng ra khắp nơi, đa số đều bị bắn lên thân cây bên cạnh, trong nháy mắt thân cây liền bốc lên khói trắng và phát ra âm thanh "xì xì" giống như âm thanh khi bị axit mạnh ăn mòn, trong không khí cũng toả mùi gay mũi.
Một ít máu văng lên nóc nhà tạo ra mấy cái lỗ nhỏ, nếu toàn bộ máu đều bắn lên đó thì nóc nhà sẽ bị phá hủy, rồi máu sẽ bắn vào những người bên trong, giả sử họ không ngồi ở gần chỗ đó nhưng chắc chắn cũng sẽ bị máu bắn ra tạo thành mấy cái lỗ trên người.
Tang thi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mât chết lặng nhìn về phía họ rồi lập tức tấn công Tạ Ân. Thân hình của nó so với tang thi bình thường thì nhỏ hơn vài vòng, nhưng lại là con tang thi cấp cao duy nhất và mang thù nhất ở đây.
Cái rừng cây đúng là thâm tàng bất lậu mà.
"Là Tạ Ân và tiểu Bạch! Quả nhiên là bọn họ chưa chết!" Quách Đức cả người tắm máu là người đầu tiên phát hiện hai người ở cách đó không xa, vì quá vui mừng mà khóc ra liền khóc ra tiếng, thể lực đã kiệt quệ giống như kì tích mà lại lần nữa cháy hừng hực, trời mới biết được là bọn họ đã sớm làm tốt tâm lí phải chịu chết ở đây rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương