Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!
Chương 60
“Bản Ma tôn muốn nhất thống Tu Tiên giới! Các ngươi ai đồng ý ai phản đối?” Bạch Ngọc Câu cười khà khà khà.
Ma Tôn đại nhân nham hiểm độc ác cô có hùng tâm tráng chí như thế đấy!
Nếu muốn diệt trừ Tiểu Mỹ Tiên Tôn, như vậy nhất định cô phải đảm bảo không chút sơ hở nào.
Ma ở Ma giới vẫn quá ít! Cô phải dùng toàn bộ lực lượng của Tu Tiên giới để chống lại Tiểu Mỹ!
“Ma Tôn đại nhân nói rất đúng! Chúng ta hãy mở một đường máu ở Tu Tiên giới này đi!” Đại Mỹ là người ủng hộ đầu tiên.
Ma khác cũng đồng ý theo.
Ngược lại Diệp Lương Thần lo lắng sốt ruột, tri âm của hắn không định tấn công Tu Tiên giới thật chứ?
Kỳ nhân dị sĩ ở Tu Tiên giới rất nhiều, nhìn tới Ma giới… toàn là vớ va vớ vẩn.
Thế này thắng kiểu gì đây!
Bạch Ngọc Câu liếc mắt sang Đại Mỹ: “Ngu ngốc!”
“Các ngươi không hiểu cái gì gọi là không đánh mà thắng sao? Khà khà khà khà khặc khặc!”
Đại Mỹ gãi đầu: “Xin hỏi Ma Tôn đại nhân, cái gì gọi là không đánh mà thắng?”
“Ma Tôn đại nhân, ta cảm thấy cái tên Huyết Nhận nghe rất hay, ta có thể lấy cái tên này được không?” Một ma giơ tay hỏi.
Diệp Lương Thần đỡ trán, sao trong đầu cái đám ma này chỉ có tên với tên thế!!!
“Đương nhiên là được.” Bạch Ngọc Câu xua tay: “Cái gọi là không đánh mà thắng…”
Cô cắn một miếng màn thầu ma: “Các ngươi cảm thấy màn thầu ma này thế nào?”
“Ăn ngon! Cực kỳ ngon!”
“Một ngày ta muốn ăn tới vài ngàn cái lận!”
“Từ lúc ta còn nhỏ đã ăn màn thầu ma này, giờ cũng lớn rồi!”
Chúng ma nói liên tục.
Bạch Ngọc Câu tà ác khẽ gật đầu: “Một khi đã vậy, chúng ta bán màn thầu ma cho những nhân sĩ chính phái đó! Khà khà khà!”
Đại Mỹ giơ tay: “Chúng ta bỏ thêm độc vào màn thầu ma ư?”
“Ngu xuẩn!” Bạch Ngọc Câu nhìn Đại Mỹ: “Hôm nay để bổn Ma giáo dạy các ngươi cái gì gọi là không đánh mà thắng!”
“Khà khà khà khà khà!”
“Màn thầu ma ăn ngon thế này, chỉ cần chúng ta bán màn thầu ma cho những người đó, nhất định bọn họ ăn xong sẽ không thể ngừng được, tới lúc đó chúng ta chờ họ ăn vui vẻ rồi nói cho họ rằng chỉ có gia nhập Ma giáo mới được ăn màn thầu ma ngon như vậy~”
“Các ngươi nghĩ họ sẽ có phản ứng ra sao?”
Chúng ma mở to hai mắt nhìn, có ma sở hữu tới vài đôi mắt, thậm chí con mắt trên mông chúng cũng mở lớn.
Sốc!
Ma Tôn đại nhân không hổ là Đại học sĩ, thông minh thật sự!
Đại Bao nhìn Ma Tôn đại nhân nói: “Bọn chúng sẽ tấn công Ma giáo để cướp màn thầu ma với bọn ta, sau đó bọn ta sẽ giết chết chúng!”
Bạch Ngọc Câu nhìn Đại Bao ngu ngốc: “Sai rồi!”
“Bọn họ muốn ngừng mà không được, đều muốn ăn màn thầu ma, vậy nên sẽ gia nhập Ma giáo!”
“Cái này gọi là không đánh mà thắng! Hiểu chưa? Há há há!”
Diệp Lương Thần nhìn màn thầu ma bốc mùi hôi thối kinh khủng, thứ này thật sự có thể khiến người Tu Tiên giới muốn ngừng mà không được ư?
Định dùng màn thầu ma hun thối Tu Tiên giới à?
“Cho nên, bản tôn quyết định đặt tên mới cho màn thầu ma. Tuy cái tên màn thầu ma hay thật nhưng…” Bạch Ngọc Câu nhìn màn thầu ma nói: “Nhưng vừa nghe đã biết đây là đồ từ Ma giới chúng ta.”
“Từ giờ nó sẽ tên là…”
Chúng ma nhón chân chờ mong Ma Tôn đại nhân thông minh và có văn hóa nhất của họ đặt tên.
“Màn thầu đen!”
Bạch Ngọc Câu nuốt màn thầu đen vào bụng: “Đây là cái tên được bản tôn suy nghĩ kĩ càng.”
Chúng ma: “Ma Tôn đại nhân anh minh! Phì phì! Xảo trá!”
“Ma Tôn đại nhân ta yêu ngài a a a! Ta muốn sinh khỉ con cho ngài!”
“Trời ạ! Màn thầu đen, tên của cái màn thầu hay như thế. Ngươi thấy ta có đen không, ta cũng muốn đổi tên thành gì gì đó Đen.”
Diệp Lương Thần:…
Sớm muộn Ma giới cũng xong đời! Hắn bảo rồi!
————
Thành Nam, đây là thành trấn lớn nhất ở đại lục Vĩnh La, bởi vì tiên tông lớn nhất đại lục Vĩnh La nằm ở gần thành Nam.
Thành Nam thường xuyên có rất nhiều người tu tiên qua lại, chưa kể gần đây thường có tổng tuyển cử tông môn mỗi năm một lần.
Cho nên trong khoảng thời gian gần đây người và người tu tiên đến thành Nam ngày càng nhiều.
Thượng Quan Kinh Nghĩa là một tán tu đặc biệt tới thành Nam để chờ tổng tuyển cử tông môn.
Gã mặc tiên y tốt nhất, nhìn kiểu gì cũng không giống tán tu nghèo khổ, nhưng gã làm vậy cũng có nguyên nhân.
Gã là thế hệ giàu có thứ hai, gia tộc gã là gia tộc giàu có và danh giá nhất ở đại lục Đông Điền.
Từ nhỏ gã đã biết ơn vì sinh ra đã được ngậm thìa vàng, chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác nghèo khó là thế nào.
Vậy nên gã lập chí muốn tự gây dựng tên tuổi cho mình, tiếc rằng gã trở thành tán tu nhiều năm rồi mà không có tiến triển gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bảo quay về thì gã không có mặt mũi nào, vậy nên gã muốn gia nhập tông môn kiếm tu, trở thành một kiếm tu anh tuấn.
Từ nay về sau trải qua cuộc sống “làm màu” ngự kiếm phi hành.
Thượng Quan Kinh Nghĩa phe phẩy chiếc quạt, gã nhìn các quầy hàng nhộn nhịp ở thành Nam.
Đây là một con phố ở thành Nam, những thứ bày bán trên đường đều là đồ dùng cho tu sĩ.
“Ui! Thối quá!” Đột nhiên gã ngửi thấy một mùi thối.
Phải nói sao về mùi thối này đây, cực kỳ thối!
Chẳng lẽ có người luyện chế đan dược thất bại ư?
Thượng Quan Kinh Nghĩa đi theo mùi thối, thế rồi gã thấy một nữ nhân thật to con đang ngồi xổm sau quầy hàng vẫy tay nhiệt tình.
“Khách quan! Tới nếm thử đi! Màn thầu đen miễn phí, ăn miễn phí đây!”
Nàng ta cười quyến rũ, mà bên cạnh nàng ta còn có một nam nhân có vết sưng trên đầu. Nam nhân này lặp đi lặp lại mấy câu hệt như một con rối gỗ.
“Màn thầu đen! Màn thầu đen đây! Màn thầu đen có mùi thối! Màn thầu đen ăn ngon!”
“Màn thầu đen là lựa chọn hàng đầu của tu sĩ! Ăn màn thầu đen không lo đói bụng! Ăn màn thầu đen xong còn muốn ăn tiếp!”
“Màn thầu đen! Màn thầu đen đây…”
Màn thầu đen? Thượng Quan Kinh Nghĩa ngửi mùi thối, gã nhìn đám màn thầu đen thui bày trên quầy hàng.
“Thứ này ăn ngon thật hả?” Tính ra gã chưa bao giờ nếm thử món ăn này.
Đại Mỹ gật đầu: “Đây là màn thầu đen được Ma… Lão đại khuynh tình của chúng ta đề cử! Ăn ngon lắm!”
Vừa nói nàng ta vừa nhét vào miệng mình một cái, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Ăn ngon lắm!”
“Ngươi muốn dùng thử miễn phí không?” Đại Bao hỏi.
Thượng Quan Kinh Nghĩa bị bốn chữ “dùng thử miễn phí” thu hút, cả đời này gã chưa từng ăn thứ gì miễn phí cả!
“Cho ta một cái.” Gã nói.
Đại Bao vội vàng đưa cho gã một cái, sau đó lại rao tiếp: “Màn thầu đen! Màn thầu đen đây! Có người đang ăn màn thầu đen nè!”
Vô số tu sĩ nhìn về bên này bởi tiếng rao của gã ta.
Thượng Quan Kinh Nghĩa nhận chiếc màn thầu đen xong thì ngửi ngửi một lát, suýt thì gã nôn ọe, nhưng dưới ánh mắt mong đợi của hai người trước mặt, gã không thể từ chối được.
Dù sao người ta đã bảo miễn phí rồi, sao gã có thể phụ sự mong đợi đó đây?
Có lẽ chiếc màn thầu này mùi thối nhưng ăn ngon. Gã cắn một miếng, hương vị màn thầu lan ra trong miệng gã.
Trong mùi thối lẫn vị chua, trong mùi chua lại pha thêm vị đắng, giữa vị đắng ẩn chứa ít ngọt.
Thượng Quan Kinh Nghĩa giật mình ăn hết miếng màn thầu này: “Không ngờ… Không ngờ…”
“Không ngờ cái màn thầu thối tới mức khiến người ta phải nín thở này lại ẩn chứa đạo lý to lớn!”
Trong mùi thối là vị chua, trong vị chua có lẫn đắng, giữa đắng lại thêm một ít ngọt, đây chẳng phải là cả đời người sao?
Bên kia có tu sĩ nghe gã nói xong thì nhìn gã bằng ánh mắt một lời khó nói hết: “Ngươi nghiêm túc à huynh đài?”
“Trình độ hùa theo của ngươi thấp quá, ngươi nhìn cái vị bên cạnh mình xem.”
Gã ta chỉ vào thiếu nữ đang đứng bên kia, chỉ thấy thiếu nữ kia đứng trước quầy hàng: “Trời ơi! Cuối cùng ta cũng tìm được quầy hàng của ngài rồi!”
Chủ quầy hàng kia kinh ngạc nhìn nàng ta: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Thiếu nữ chỉ cây linh chi trên quầy hàng rồi nói: “Chính loại linh chi này đã cứu mạng của ta!”
“Nhớ trước đây lúc ta sắp chết thì tình cờ gặp được ngài trên núi, ngài có lòng tốt bán cho ta một gốc linh chi vốn có giá mười nghìn linh thạch chỉ còn một trăm linh thạch!”
“Chính cây linh chi của ngài đã cứu ta!”
Chủ tiệm nhìn nàng ta, bỗng kinh ngạc bảo: “Thì ra là ngươi!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Từ đó về sau ta luôn tìm kiếm ngài để mua thêm một ít linh chi! Không biết giá bây giờ…” Thiếu nữ nhìn linh chi, hận không thể cướp linh chi rồi chạy.
“Cái này… Vốn có giá mười nghìn linh thạch, ai, ai ngờ lại gặp ngươi.” Chủ quán tựa hồ có phần khó xử.
Gã ta cầm một cây linh chi nói: “Linh chi của ta mọc trên băng sơn vạn dặm, ngày ngày ngấm tiên khí. Vào hôm nó trưởng thành, cả người nó sẽ tỏa ra hào quang năm màu!”
“Vậy thì ta cũng không tăng giá quá cao, một ngàn linh thạch thì sao?”
Thiếu nữ lập tức trào từng giọt nước mắt to: “Chủ quán, xin ngài giảm thêm chút đi, ta cũng là khách quen!”
“Ta nghĩ nhất định các tu sĩ ở đây đều muốn mua, một ngàn linh thạch thật sự đắt quá.”
Một bên có mấy tu sĩ gật đầu: “Đúng là hơi đắt.”
Chủ tiệm thở dài: “Linh chi của ta có thể cứu sống người, mọc thịt trên xương, thậm chí có thể giúp người ta đột phá tu vi, một ngàn linh thạch thật sự không đắt đâu.”
“Nhưng… Nếu mọi người đều thật lòng muốn mua.” Chủ tiệm nhìn trời rơi lệ: “Một cây giá chín mươi chín linh thạch! Chỉ có một trăm cây thôi, ai muốn thì tới lấy đi!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thiếu nữ nắm lấy tay chủ tiệm: “Ngài thật sự coi chúng ta như người nhà! Vốn ta muốn lấy hết, nhưng lúc này ta sẽ không đoạt với các ngươi nữa!”
Cô ta nhìn vô số tu sĩ. Các tu sĩ bắt đầu tranh đoạt như điên, thậm chí có người ném một túi linh thạch, cầm linh chi lên là chạy luôn.
Tiểu đồng bên cạnh chủ tiệm khóc thút thít bảo: “Không được! Không được đâu! Chín mươi chín linh thạch để chúng ta lỗ chết à!”
“Thế nào?” Tu sĩ kia nhìn Thượng Quan Kinh Nghĩa: “Ngươi phải học tập nhiều thêm.”
Thượng Quan Kinh Nghĩa: “…”
“Không phải, màn thầu đen này thật sự…” Gã muốn giải thích, nhưng tu sĩ kia chỉ lộ ra một nụ cười tỏ ý bản thân đã hiểu rồi rời đi.
“Ta lấy hết toàn bộ!” Thượng Quan Kinh Nghĩa tức giận. Gã không phải người thúc đẩy mua hàng, loại màn thầu này thật sự chứa rất nhiều đạo lý lớn.
Haiz, sao đám tu sĩ này không tin gã vậy?
Đại Mỹ thấy vậy lập tức hét to: “Màn thầu đen giá gốc một trăm linh thạch! Giờ ta chỉ bán cho ngươi với giá một linh thạch!”
“Không được! Không được đâu!” Đại Bao khóc lóc: “Không thể bán màn thầu đen với giá một linh thạch được! Làm vậy chúng ta sẽ bị lão đại đánh chết mất!”
Đông đảo tu sĩ: “Mẹ nó! Sao chép tức thì luôn!”
“Thiếu nữ người ta nói chuyện chân thành tha thiết cảm động lòng người, vừa nhìn đã biết là thật, còn tán tu này rõ là giả.”
“Đúng vậy, đúng vậy, làm gì có tu sĩ nào mặc Tiên Linh vũ y quý hiếm lại ăn cái màn thầu đen xì này chứ!”
“Ta nghĩ quần áo trên người gã là hàng đi mượn!”
Thượng Quan Kinh Nghĩa: “…”
Màn thầu này thật sự ẩn chứa đạo lý lớn!!!
“Màn thầu này thật sự rất ngon, mùi thối nhưng vị ngon, các ngươi thử xem?” Gã cầm một chiếc màn thầu đen đưa tới.
Tu sĩ ở một bên vội vàng xua tay lùi lại: “Không, không, ngươi tự ăn đi.”
Hắn ta muốn nhìn xem cái kẻ thúc đẩy mua hàng này có thật sự ăn hết đám màn thầu đen hay không!
Thượng Quan Kinh Nghĩa thở dài. Gã gói đám màn thầu đen ở đây lại rồi bỏ vào túi trữ vật, vừa đi vừa ăn.
Lúc gã đi tới địa điểm tổng tuyển cử của tông môn, Thượng Quan Kinh Nghĩa thấy tu sĩ ban nãy chê gã không chuyên nghiệp đang điên cuồng ăn màn thầu đen.
Phía sau gã ta còn không ít người đang xếp hàng.
Thượng Quan Kinh Nghĩa tò mò đi tới, gã nhìn thấy mấy chữ lớn viết bên cạnh thiếu nữ tóc trắng.
Người nào ăn hết năm màn thầu đen sẽ tặng một linh căn.
Thượng Quan Kinh Nghĩa cười khinh khỉnh, lừa ai thế, còn tặng linh căn cơ.
Nhưng đúng lúc này, thiếu nữ hài lòng nhìn tu sĩ đã ăn sạch kia rồi lấy một linh căn màu vàng ra: “Của ngươi đây, chọn ngẫu nhiên, không được đổi trả!”
Tu sĩ nhìn Kim linh căn, gã ta đẩy linh căn vào cơ thể mình: “Đa tạ tiên tử!”
Thượng Quan Kinh Nghĩa: “!!!”
Bạch Ngọc Câu lộ ra nụ cười độc ác với các tu sĩ đang xếp hàng. Không ngờ được đúng không!
Ma Tôn đại nhân cô đã nghĩ ra một biện pháp tốt!
Theo tính toán của cô, người bình thường ăn năm chiếc màn thầu đen sẽ không thể tự kiềm chế được, vậy nên cô đã đưa ra phần thưởng ở đây.
Chỉ cần có tu sĩ cắn câu, ha ha ha!
Bọn họ sẽ không chạy thoát được lòng bàn tay của cô đâu!
Về phần linh căn, ha! Chỉ là cách để thu hút thôi!
Diệp Lương Thần im lặng nhìn Bạch Ngọc Câu trưng ra vẻ mặt độc ác nham hiểm.
Thao tác gì thế này, tăng cường sức mạnh cho kẻ thù, lại còn tặng thêm màn thầu ma!
Hơn nữa làm sao có tu sĩ thích loại màn thầu ma khó ăn này được?
Hắn vừa thấy rất nhiều tu sĩ vừa ăn vừa tỏ vẻ đau đớn!
Diệp Lương Thần lắc đầu. Thế rồi ánh mắt hắn liếc nhìn thấy một tu sĩ cầm màn thầu ma trên tay ăn ngon lành.
“???!!!”
Làm sao như thế được!
Mẹ! Không ngờ người này kinh khủng như vậy! Màn thầu ma khó ăn như thế mà gã ăn với gương mặt không đổi sắc!
Thượng Quan Kinh Nghĩa:…
Tên kia nhìn gã làm gì! Chẳng lẽ vẫn nghĩ gã là người thúc đẩy mua hàng ư! Gã không hành nghề đó!
Lúc này, mười mấy kiếm tu ngự kiếm phi hành đáp xuống ngay trước mặt Bạch Ngọc Câu: “Ngươi là kẻ đang phát linh căn à? Ăn năm chiếc màn thầu đổi một loại linh căn đúng không?”
Thoạt nhìn người dẫn đầu rất uy nghiêm, Bạch Ngọc Câu giật mình, người này… Chẳng lẽ là nhân viên chấp pháp trong truyền thuyết?
Cô nhanh chóng triệu hồi hổ thần bảo vệ núi ra, hoang mang lo sợ nói: “Quản lý thành tới rồi! Chạy mau!”
Trong chớp mắt, cô và Tang Tinh sủi mất tăm.
Kiếm tu: “…”
Quản lý thành gì cơ?
Họ tới ăn màn thầu đen đổi linh căn mà!
Ma Tôn đại nhân nham hiểm độc ác cô có hùng tâm tráng chí như thế đấy!
Nếu muốn diệt trừ Tiểu Mỹ Tiên Tôn, như vậy nhất định cô phải đảm bảo không chút sơ hở nào.
Ma ở Ma giới vẫn quá ít! Cô phải dùng toàn bộ lực lượng của Tu Tiên giới để chống lại Tiểu Mỹ!
“Ma Tôn đại nhân nói rất đúng! Chúng ta hãy mở một đường máu ở Tu Tiên giới này đi!” Đại Mỹ là người ủng hộ đầu tiên.
Ma khác cũng đồng ý theo.
Ngược lại Diệp Lương Thần lo lắng sốt ruột, tri âm của hắn không định tấn công Tu Tiên giới thật chứ?
Kỳ nhân dị sĩ ở Tu Tiên giới rất nhiều, nhìn tới Ma giới… toàn là vớ va vớ vẩn.
Thế này thắng kiểu gì đây!
Bạch Ngọc Câu liếc mắt sang Đại Mỹ: “Ngu ngốc!”
“Các ngươi không hiểu cái gì gọi là không đánh mà thắng sao? Khà khà khà khà khặc khặc!”
Đại Mỹ gãi đầu: “Xin hỏi Ma Tôn đại nhân, cái gì gọi là không đánh mà thắng?”
“Ma Tôn đại nhân, ta cảm thấy cái tên Huyết Nhận nghe rất hay, ta có thể lấy cái tên này được không?” Một ma giơ tay hỏi.
Diệp Lương Thần đỡ trán, sao trong đầu cái đám ma này chỉ có tên với tên thế!!!
“Đương nhiên là được.” Bạch Ngọc Câu xua tay: “Cái gọi là không đánh mà thắng…”
Cô cắn một miếng màn thầu ma: “Các ngươi cảm thấy màn thầu ma này thế nào?”
“Ăn ngon! Cực kỳ ngon!”
“Một ngày ta muốn ăn tới vài ngàn cái lận!”
“Từ lúc ta còn nhỏ đã ăn màn thầu ma này, giờ cũng lớn rồi!”
Chúng ma nói liên tục.
Bạch Ngọc Câu tà ác khẽ gật đầu: “Một khi đã vậy, chúng ta bán màn thầu ma cho những nhân sĩ chính phái đó! Khà khà khà!”
Đại Mỹ giơ tay: “Chúng ta bỏ thêm độc vào màn thầu ma ư?”
“Ngu xuẩn!” Bạch Ngọc Câu nhìn Đại Mỹ: “Hôm nay để bổn Ma giáo dạy các ngươi cái gì gọi là không đánh mà thắng!”
“Khà khà khà khà khà!”
“Màn thầu ma ăn ngon thế này, chỉ cần chúng ta bán màn thầu ma cho những người đó, nhất định bọn họ ăn xong sẽ không thể ngừng được, tới lúc đó chúng ta chờ họ ăn vui vẻ rồi nói cho họ rằng chỉ có gia nhập Ma giáo mới được ăn màn thầu ma ngon như vậy~”
“Các ngươi nghĩ họ sẽ có phản ứng ra sao?”
Chúng ma mở to hai mắt nhìn, có ma sở hữu tới vài đôi mắt, thậm chí con mắt trên mông chúng cũng mở lớn.
Sốc!
Ma Tôn đại nhân không hổ là Đại học sĩ, thông minh thật sự!
Đại Bao nhìn Ma Tôn đại nhân nói: “Bọn chúng sẽ tấn công Ma giáo để cướp màn thầu ma với bọn ta, sau đó bọn ta sẽ giết chết chúng!”
Bạch Ngọc Câu nhìn Đại Bao ngu ngốc: “Sai rồi!”
“Bọn họ muốn ngừng mà không được, đều muốn ăn màn thầu ma, vậy nên sẽ gia nhập Ma giáo!”
“Cái này gọi là không đánh mà thắng! Hiểu chưa? Há há há!”
Diệp Lương Thần nhìn màn thầu ma bốc mùi hôi thối kinh khủng, thứ này thật sự có thể khiến người Tu Tiên giới muốn ngừng mà không được ư?
Định dùng màn thầu ma hun thối Tu Tiên giới à?
“Cho nên, bản tôn quyết định đặt tên mới cho màn thầu ma. Tuy cái tên màn thầu ma hay thật nhưng…” Bạch Ngọc Câu nhìn màn thầu ma nói: “Nhưng vừa nghe đã biết đây là đồ từ Ma giới chúng ta.”
“Từ giờ nó sẽ tên là…”
Chúng ma nhón chân chờ mong Ma Tôn đại nhân thông minh và có văn hóa nhất của họ đặt tên.
“Màn thầu đen!”
Bạch Ngọc Câu nuốt màn thầu đen vào bụng: “Đây là cái tên được bản tôn suy nghĩ kĩ càng.”
Chúng ma: “Ma Tôn đại nhân anh minh! Phì phì! Xảo trá!”
“Ma Tôn đại nhân ta yêu ngài a a a! Ta muốn sinh khỉ con cho ngài!”
“Trời ạ! Màn thầu đen, tên của cái màn thầu hay như thế. Ngươi thấy ta có đen không, ta cũng muốn đổi tên thành gì gì đó Đen.”
Diệp Lương Thần:…
Sớm muộn Ma giới cũng xong đời! Hắn bảo rồi!
————
Thành Nam, đây là thành trấn lớn nhất ở đại lục Vĩnh La, bởi vì tiên tông lớn nhất đại lục Vĩnh La nằm ở gần thành Nam.
Thành Nam thường xuyên có rất nhiều người tu tiên qua lại, chưa kể gần đây thường có tổng tuyển cử tông môn mỗi năm một lần.
Cho nên trong khoảng thời gian gần đây người và người tu tiên đến thành Nam ngày càng nhiều.
Thượng Quan Kinh Nghĩa là một tán tu đặc biệt tới thành Nam để chờ tổng tuyển cử tông môn.
Gã mặc tiên y tốt nhất, nhìn kiểu gì cũng không giống tán tu nghèo khổ, nhưng gã làm vậy cũng có nguyên nhân.
Gã là thế hệ giàu có thứ hai, gia tộc gã là gia tộc giàu có và danh giá nhất ở đại lục Đông Điền.
Từ nhỏ gã đã biết ơn vì sinh ra đã được ngậm thìa vàng, chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác nghèo khó là thế nào.
Vậy nên gã lập chí muốn tự gây dựng tên tuổi cho mình, tiếc rằng gã trở thành tán tu nhiều năm rồi mà không có tiến triển gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bảo quay về thì gã không có mặt mũi nào, vậy nên gã muốn gia nhập tông môn kiếm tu, trở thành một kiếm tu anh tuấn.
Từ nay về sau trải qua cuộc sống “làm màu” ngự kiếm phi hành.
Thượng Quan Kinh Nghĩa phe phẩy chiếc quạt, gã nhìn các quầy hàng nhộn nhịp ở thành Nam.
Đây là một con phố ở thành Nam, những thứ bày bán trên đường đều là đồ dùng cho tu sĩ.
“Ui! Thối quá!” Đột nhiên gã ngửi thấy một mùi thối.
Phải nói sao về mùi thối này đây, cực kỳ thối!
Chẳng lẽ có người luyện chế đan dược thất bại ư?
Thượng Quan Kinh Nghĩa đi theo mùi thối, thế rồi gã thấy một nữ nhân thật to con đang ngồi xổm sau quầy hàng vẫy tay nhiệt tình.
“Khách quan! Tới nếm thử đi! Màn thầu đen miễn phí, ăn miễn phí đây!”
Nàng ta cười quyến rũ, mà bên cạnh nàng ta còn có một nam nhân có vết sưng trên đầu. Nam nhân này lặp đi lặp lại mấy câu hệt như một con rối gỗ.
“Màn thầu đen! Màn thầu đen đây! Màn thầu đen có mùi thối! Màn thầu đen ăn ngon!”
“Màn thầu đen là lựa chọn hàng đầu của tu sĩ! Ăn màn thầu đen không lo đói bụng! Ăn màn thầu đen xong còn muốn ăn tiếp!”
“Màn thầu đen! Màn thầu đen đây…”
Màn thầu đen? Thượng Quan Kinh Nghĩa ngửi mùi thối, gã nhìn đám màn thầu đen thui bày trên quầy hàng.
“Thứ này ăn ngon thật hả?” Tính ra gã chưa bao giờ nếm thử món ăn này.
Đại Mỹ gật đầu: “Đây là màn thầu đen được Ma… Lão đại khuynh tình của chúng ta đề cử! Ăn ngon lắm!”
Vừa nói nàng ta vừa nhét vào miệng mình một cái, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Ăn ngon lắm!”
“Ngươi muốn dùng thử miễn phí không?” Đại Bao hỏi.
Thượng Quan Kinh Nghĩa bị bốn chữ “dùng thử miễn phí” thu hút, cả đời này gã chưa từng ăn thứ gì miễn phí cả!
“Cho ta một cái.” Gã nói.
Đại Bao vội vàng đưa cho gã một cái, sau đó lại rao tiếp: “Màn thầu đen! Màn thầu đen đây! Có người đang ăn màn thầu đen nè!”
Vô số tu sĩ nhìn về bên này bởi tiếng rao của gã ta.
Thượng Quan Kinh Nghĩa nhận chiếc màn thầu đen xong thì ngửi ngửi một lát, suýt thì gã nôn ọe, nhưng dưới ánh mắt mong đợi của hai người trước mặt, gã không thể từ chối được.
Dù sao người ta đã bảo miễn phí rồi, sao gã có thể phụ sự mong đợi đó đây?
Có lẽ chiếc màn thầu này mùi thối nhưng ăn ngon. Gã cắn một miếng, hương vị màn thầu lan ra trong miệng gã.
Trong mùi thối lẫn vị chua, trong mùi chua lại pha thêm vị đắng, giữa vị đắng ẩn chứa ít ngọt.
Thượng Quan Kinh Nghĩa giật mình ăn hết miếng màn thầu này: “Không ngờ… Không ngờ…”
“Không ngờ cái màn thầu thối tới mức khiến người ta phải nín thở này lại ẩn chứa đạo lý to lớn!”
Trong mùi thối là vị chua, trong vị chua có lẫn đắng, giữa đắng lại thêm một ít ngọt, đây chẳng phải là cả đời người sao?
Bên kia có tu sĩ nghe gã nói xong thì nhìn gã bằng ánh mắt một lời khó nói hết: “Ngươi nghiêm túc à huynh đài?”
“Trình độ hùa theo của ngươi thấp quá, ngươi nhìn cái vị bên cạnh mình xem.”
Gã ta chỉ vào thiếu nữ đang đứng bên kia, chỉ thấy thiếu nữ kia đứng trước quầy hàng: “Trời ơi! Cuối cùng ta cũng tìm được quầy hàng của ngài rồi!”
Chủ quầy hàng kia kinh ngạc nhìn nàng ta: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Thiếu nữ chỉ cây linh chi trên quầy hàng rồi nói: “Chính loại linh chi này đã cứu mạng của ta!”
“Nhớ trước đây lúc ta sắp chết thì tình cờ gặp được ngài trên núi, ngài có lòng tốt bán cho ta một gốc linh chi vốn có giá mười nghìn linh thạch chỉ còn một trăm linh thạch!”
“Chính cây linh chi của ngài đã cứu ta!”
Chủ tiệm nhìn nàng ta, bỗng kinh ngạc bảo: “Thì ra là ngươi!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Từ đó về sau ta luôn tìm kiếm ngài để mua thêm một ít linh chi! Không biết giá bây giờ…” Thiếu nữ nhìn linh chi, hận không thể cướp linh chi rồi chạy.
“Cái này… Vốn có giá mười nghìn linh thạch, ai, ai ngờ lại gặp ngươi.” Chủ quán tựa hồ có phần khó xử.
Gã ta cầm một cây linh chi nói: “Linh chi của ta mọc trên băng sơn vạn dặm, ngày ngày ngấm tiên khí. Vào hôm nó trưởng thành, cả người nó sẽ tỏa ra hào quang năm màu!”
“Vậy thì ta cũng không tăng giá quá cao, một ngàn linh thạch thì sao?”
Thiếu nữ lập tức trào từng giọt nước mắt to: “Chủ quán, xin ngài giảm thêm chút đi, ta cũng là khách quen!”
“Ta nghĩ nhất định các tu sĩ ở đây đều muốn mua, một ngàn linh thạch thật sự đắt quá.”
Một bên có mấy tu sĩ gật đầu: “Đúng là hơi đắt.”
Chủ tiệm thở dài: “Linh chi của ta có thể cứu sống người, mọc thịt trên xương, thậm chí có thể giúp người ta đột phá tu vi, một ngàn linh thạch thật sự không đắt đâu.”
“Nhưng… Nếu mọi người đều thật lòng muốn mua.” Chủ tiệm nhìn trời rơi lệ: “Một cây giá chín mươi chín linh thạch! Chỉ có một trăm cây thôi, ai muốn thì tới lấy đi!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thiếu nữ nắm lấy tay chủ tiệm: “Ngài thật sự coi chúng ta như người nhà! Vốn ta muốn lấy hết, nhưng lúc này ta sẽ không đoạt với các ngươi nữa!”
Cô ta nhìn vô số tu sĩ. Các tu sĩ bắt đầu tranh đoạt như điên, thậm chí có người ném một túi linh thạch, cầm linh chi lên là chạy luôn.
Tiểu đồng bên cạnh chủ tiệm khóc thút thít bảo: “Không được! Không được đâu! Chín mươi chín linh thạch để chúng ta lỗ chết à!”
“Thế nào?” Tu sĩ kia nhìn Thượng Quan Kinh Nghĩa: “Ngươi phải học tập nhiều thêm.”
Thượng Quan Kinh Nghĩa: “…”
“Không phải, màn thầu đen này thật sự…” Gã muốn giải thích, nhưng tu sĩ kia chỉ lộ ra một nụ cười tỏ ý bản thân đã hiểu rồi rời đi.
“Ta lấy hết toàn bộ!” Thượng Quan Kinh Nghĩa tức giận. Gã không phải người thúc đẩy mua hàng, loại màn thầu này thật sự chứa rất nhiều đạo lý lớn.
Haiz, sao đám tu sĩ này không tin gã vậy?
Đại Mỹ thấy vậy lập tức hét to: “Màn thầu đen giá gốc một trăm linh thạch! Giờ ta chỉ bán cho ngươi với giá một linh thạch!”
“Không được! Không được đâu!” Đại Bao khóc lóc: “Không thể bán màn thầu đen với giá một linh thạch được! Làm vậy chúng ta sẽ bị lão đại đánh chết mất!”
Đông đảo tu sĩ: “Mẹ nó! Sao chép tức thì luôn!”
“Thiếu nữ người ta nói chuyện chân thành tha thiết cảm động lòng người, vừa nhìn đã biết là thật, còn tán tu này rõ là giả.”
“Đúng vậy, đúng vậy, làm gì có tu sĩ nào mặc Tiên Linh vũ y quý hiếm lại ăn cái màn thầu đen xì này chứ!”
“Ta nghĩ quần áo trên người gã là hàng đi mượn!”
Thượng Quan Kinh Nghĩa: “…”
Màn thầu này thật sự ẩn chứa đạo lý lớn!!!
“Màn thầu này thật sự rất ngon, mùi thối nhưng vị ngon, các ngươi thử xem?” Gã cầm một chiếc màn thầu đen đưa tới.
Tu sĩ ở một bên vội vàng xua tay lùi lại: “Không, không, ngươi tự ăn đi.”
Hắn ta muốn nhìn xem cái kẻ thúc đẩy mua hàng này có thật sự ăn hết đám màn thầu đen hay không!
Thượng Quan Kinh Nghĩa thở dài. Gã gói đám màn thầu đen ở đây lại rồi bỏ vào túi trữ vật, vừa đi vừa ăn.
Lúc gã đi tới địa điểm tổng tuyển cử của tông môn, Thượng Quan Kinh Nghĩa thấy tu sĩ ban nãy chê gã không chuyên nghiệp đang điên cuồng ăn màn thầu đen.
Phía sau gã ta còn không ít người đang xếp hàng.
Thượng Quan Kinh Nghĩa tò mò đi tới, gã nhìn thấy mấy chữ lớn viết bên cạnh thiếu nữ tóc trắng.
Người nào ăn hết năm màn thầu đen sẽ tặng một linh căn.
Thượng Quan Kinh Nghĩa cười khinh khỉnh, lừa ai thế, còn tặng linh căn cơ.
Nhưng đúng lúc này, thiếu nữ hài lòng nhìn tu sĩ đã ăn sạch kia rồi lấy một linh căn màu vàng ra: “Của ngươi đây, chọn ngẫu nhiên, không được đổi trả!”
Tu sĩ nhìn Kim linh căn, gã ta đẩy linh căn vào cơ thể mình: “Đa tạ tiên tử!”
Thượng Quan Kinh Nghĩa: “!!!”
Bạch Ngọc Câu lộ ra nụ cười độc ác với các tu sĩ đang xếp hàng. Không ngờ được đúng không!
Ma Tôn đại nhân cô đã nghĩ ra một biện pháp tốt!
Theo tính toán của cô, người bình thường ăn năm chiếc màn thầu đen sẽ không thể tự kiềm chế được, vậy nên cô đã đưa ra phần thưởng ở đây.
Chỉ cần có tu sĩ cắn câu, ha ha ha!
Bọn họ sẽ không chạy thoát được lòng bàn tay của cô đâu!
Về phần linh căn, ha! Chỉ là cách để thu hút thôi!
Diệp Lương Thần im lặng nhìn Bạch Ngọc Câu trưng ra vẻ mặt độc ác nham hiểm.
Thao tác gì thế này, tăng cường sức mạnh cho kẻ thù, lại còn tặng thêm màn thầu ma!
Hơn nữa làm sao có tu sĩ thích loại màn thầu ma khó ăn này được?
Hắn vừa thấy rất nhiều tu sĩ vừa ăn vừa tỏ vẻ đau đớn!
Diệp Lương Thần lắc đầu. Thế rồi ánh mắt hắn liếc nhìn thấy một tu sĩ cầm màn thầu ma trên tay ăn ngon lành.
“???!!!”
Làm sao như thế được!
Mẹ! Không ngờ người này kinh khủng như vậy! Màn thầu ma khó ăn như thế mà gã ăn với gương mặt không đổi sắc!
Thượng Quan Kinh Nghĩa:…
Tên kia nhìn gã làm gì! Chẳng lẽ vẫn nghĩ gã là người thúc đẩy mua hàng ư! Gã không hành nghề đó!
Lúc này, mười mấy kiếm tu ngự kiếm phi hành đáp xuống ngay trước mặt Bạch Ngọc Câu: “Ngươi là kẻ đang phát linh căn à? Ăn năm chiếc màn thầu đổi một loại linh căn đúng không?”
Thoạt nhìn người dẫn đầu rất uy nghiêm, Bạch Ngọc Câu giật mình, người này… Chẳng lẽ là nhân viên chấp pháp trong truyền thuyết?
Cô nhanh chóng triệu hồi hổ thần bảo vệ núi ra, hoang mang lo sợ nói: “Quản lý thành tới rồi! Chạy mau!”
Trong chớp mắt, cô và Tang Tinh sủi mất tăm.
Kiếm tu: “…”
Quản lý thành gì cơ?
Họ tới ăn màn thầu đen đổi linh căn mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương