Tiểu Tham Tiền Trở Thành Thế Thân
Chương 2: Ngày thứ 2 làm thế thân
Ngâm mình trong bồn tắm khiến Trần An ngủ quên lúc nào không hay đến khi cậu giật mình tỉnh dậy thì nước trong bồn đã lạnh ngắt, cơ thể cậu cũng lạnh lẽo mà run lên cầm cập.
Cậu vội vàng đi ra khỏi bồn tắm, vươn tay lấy khăn rồi lau sơ người sau đó lấy áo choàng tắm mặc vào. Lúc nãy khi tắm cậu không đem theo đồ để thay chỉ có thể quấn khăn tắm để đi ra ngoài lấy đồ.
Sau khi mặc áo thun cùng quần xà lỏn ở nhà xong Trần An liền cảm thấy hơi đói, cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy bầu trời vẫn còn tối đen liền biết cả đêm hôm qua chẳng ăn gì nên hiện tại mới đói thế này.
Cậu đi xuống lầu, không ngờ vậy mà cậu lại đang sống ở một căn nhà hai tầng. Mà phòng của cậu cùng phòng của người đàn ông kia đều nằm ở lầu hai.
Đi xuống cầu thang nhìn căn nhà tối đen như mực cậu liền thoáng khó hiểu, rõ ràng đèn cầu thang là loại cảm ứng người nhưng bên dưới lại là đèn công tắc. Cậu hoàn toàn không hiểu cách thiết kế này cho lắm.
Căn nhà thật sự quá yên tĩnh, có lẽ trong căn nhà rộng lớn này ngoại trừ cậu cùng người đàn ông kia thì không còn ai khác.
Lê cơ thể nhức mỏi đi vào nhà bếp, nhìn những món đồ dùng trong sinh hoạt bếp núc vẫn còn được bọc trong những bộ đồ chống bụi cậu liền không khỏi thở dài. Hóa ra người đàn ông nhìn thì trưởng thành này chỉ biết ăn thức ăn ngoài, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua nếu muốn có được trái tim của một người thì phải bắt được bao tử của người đó trước sao.
Chắc cái người đàn ông cứng ngắc lạnh lùng kia chắc không có chút xíu nào là khiếu lãng mạn rồi, vì vậy mới không thể theo đuổi được bạch nguyệt quang trong lòng mà phải tìm một con đỗ nghèo khỉ chỉ có mỗi cái mặt giống thế này như nguyên chủ.
Trần An đi đến tủ lạnh rồi nhìn vào bên trong. Đúng là căn nhà của một thằng FA, bên trong ngoại trừ vài lon bia cùng rượu nho để lạnh thì chỉ có trứng gà cùng ít cà chua.
Mà những quả cà chua có lẽ để đã lâu nên hình dạng có hơi không được đẹp mắt. Cậu cầm lên quan sát một lúc cuối cùng may mắn phát hiện nó vẫn còn ăn được.
Thở phào một hơi cậu tiếp tục lục lọi những ngăn tủ trong bếp. Nhưng hoàn toàn không có lấy một gói mì... Đây, đây rốt cuộc là người gì vậy, chẳng lẽ thanh niên thời nay không phải thích ăn loại thực phẩm tiện dụng lại ngon bổ rẻ như mì gói sao.
Cậu không khỏi nghi ngờ nhân sinh cuối cùng chỉ có thể không cam lòng mà khẳng định người đàn ông kia chính là không hiểu thú vui của người trẻ tuổi hiện nay. Thế là bữa tối của cậu chỉ có thể nấu một chút canh chua trứng để húp cho bớt đói rồi lại trở về phòng mà đánh thêm một giấc.
Lần nữa thức dậy thì trời đã tờ mờ sáng, Trần An có thói quen ngủ trễ dậy sớm, không phải cậu dậy sớm để tập thể dục hay gì mà bởi vì cậu phải đi làm lúc sáu giờ rưỡi nên năm giờ rưỡi là cậu phải thức dậy để nấu bữa sáng cho bản thân.
Sau khi rửa mặt xong cậu liền đi xuống bếp, ngày hôm qua khi tìm mì gói thì cậu có thấy một bao gạo bên trong tủ bếp, mặc dù không có thứ gì để nấu nhưng có gạo thì vẫn có thể nấu một chén cháo nóng vào buổi sáng.
Cậu hoàn toàn không thấy lo lắng khi xuyên vào thân xác này, thậm chí là việc cậu ở trong một ngôi nhà hoàn toàn xa lạ, bên cạnh lại còn có một người đàn ông đang bao nuôi mình.
Nói trắng ra một đứa chỉ biết tiền như cậu thì những việc xảy ra này cũng không khác gì mấy cuộc sống bình thường trước đây, cậu xem nó như một công việc để kiếm tiền, không những vậy công việc này còn được bao ăn, bao ở. Không phải lo tiền điện, tiền nước mỗi khi đến tháng đúng là quá tuyệt vời.
Vừa ngẫm nghĩ về việc phải làm sao kiếm thêm tiền vừa nhìn nồi cháo đã được bắt trên bếp.
Đúng lúc cậu đang ngẩn người thì nghe thấy tiếng bước chân từ trên cầu thang đi xuống. Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông xuất hiện ở trên cầu thang, anh nhìn xuống căn bếp sáng đèn liền không khỏi cau mày đi lại:
"Cậu làm gì ở đây?"
"Tôi đang nấu cháo." Trần An thản nhiên trả lời sau đó ân cần hỏi: "Anh có muốn ăn một chén không?"
"Không cần." Bùi Tuấn lạnh lùng từ chối sau đó xoay người đi khỏi nhà.
Trần An nhìn anh rời đi cũng không để ý mà tiếp tục nhìn cháo trong nồi đang sôi sục tràn ra ngoài. Cậu vội vàng dở nắp ra sau đó lấy muôi khuấy đều.
Sau khi cảm thấy đã có thể ăn cậu liền tắt bếp sau đó múc cho mình một chén. Tuy không có thứ gì ăn kèm nhưng cậu vẫn cực kỳ vui vẻ khi húp được chút cháo này, dù sao hôm qua cũng húp chút canh mà thôi.
Ăn no cậu dọn dẹp lại bếp núc rồi bắt tay vào quét dọn nhà cửa, giặt đồ. Dù sao cũng nhận tiền của người ta xem như giúp người ta trông nhà vậy.
Trần An nhớ trong hợp đồng số tiền cậu được bao nuôi mỗi tháng là năm mươi triệu. Đối với một thanh niên làm công ăn lương quần quật cả ngày mà chỉ kiếm được mười tám triệu mỗi tháng như cậu cảm thấy thế giới hiện tại thật tuyệt vời.
Bởi vì được số tiền lớn như vậy cậu quyết định để cho lương tâm mình không bị chó gặm thì cần phải giúp anh xử lý việc nhà, ít nhất thì lo ăn lo mặc cho anh, sau này khi bạch nguyệt quang của anh có trở về thì cậu cũng không thẹn với lương tâm mà trao trả một con heo... À nhầm một người khỏe mạnh cho người ta.
Cậu vội vàng đi ra khỏi bồn tắm, vươn tay lấy khăn rồi lau sơ người sau đó lấy áo choàng tắm mặc vào. Lúc nãy khi tắm cậu không đem theo đồ để thay chỉ có thể quấn khăn tắm để đi ra ngoài lấy đồ.
Sau khi mặc áo thun cùng quần xà lỏn ở nhà xong Trần An liền cảm thấy hơi đói, cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy bầu trời vẫn còn tối đen liền biết cả đêm hôm qua chẳng ăn gì nên hiện tại mới đói thế này.
Cậu đi xuống lầu, không ngờ vậy mà cậu lại đang sống ở một căn nhà hai tầng. Mà phòng của cậu cùng phòng của người đàn ông kia đều nằm ở lầu hai.
Đi xuống cầu thang nhìn căn nhà tối đen như mực cậu liền thoáng khó hiểu, rõ ràng đèn cầu thang là loại cảm ứng người nhưng bên dưới lại là đèn công tắc. Cậu hoàn toàn không hiểu cách thiết kế này cho lắm.
Căn nhà thật sự quá yên tĩnh, có lẽ trong căn nhà rộng lớn này ngoại trừ cậu cùng người đàn ông kia thì không còn ai khác.
Lê cơ thể nhức mỏi đi vào nhà bếp, nhìn những món đồ dùng trong sinh hoạt bếp núc vẫn còn được bọc trong những bộ đồ chống bụi cậu liền không khỏi thở dài. Hóa ra người đàn ông nhìn thì trưởng thành này chỉ biết ăn thức ăn ngoài, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua nếu muốn có được trái tim của một người thì phải bắt được bao tử của người đó trước sao.
Chắc cái người đàn ông cứng ngắc lạnh lùng kia chắc không có chút xíu nào là khiếu lãng mạn rồi, vì vậy mới không thể theo đuổi được bạch nguyệt quang trong lòng mà phải tìm một con đỗ nghèo khỉ chỉ có mỗi cái mặt giống thế này như nguyên chủ.
Trần An đi đến tủ lạnh rồi nhìn vào bên trong. Đúng là căn nhà của một thằng FA, bên trong ngoại trừ vài lon bia cùng rượu nho để lạnh thì chỉ có trứng gà cùng ít cà chua.
Mà những quả cà chua có lẽ để đã lâu nên hình dạng có hơi không được đẹp mắt. Cậu cầm lên quan sát một lúc cuối cùng may mắn phát hiện nó vẫn còn ăn được.
Thở phào một hơi cậu tiếp tục lục lọi những ngăn tủ trong bếp. Nhưng hoàn toàn không có lấy một gói mì... Đây, đây rốt cuộc là người gì vậy, chẳng lẽ thanh niên thời nay không phải thích ăn loại thực phẩm tiện dụng lại ngon bổ rẻ như mì gói sao.
Cậu không khỏi nghi ngờ nhân sinh cuối cùng chỉ có thể không cam lòng mà khẳng định người đàn ông kia chính là không hiểu thú vui của người trẻ tuổi hiện nay. Thế là bữa tối của cậu chỉ có thể nấu một chút canh chua trứng để húp cho bớt đói rồi lại trở về phòng mà đánh thêm một giấc.
Lần nữa thức dậy thì trời đã tờ mờ sáng, Trần An có thói quen ngủ trễ dậy sớm, không phải cậu dậy sớm để tập thể dục hay gì mà bởi vì cậu phải đi làm lúc sáu giờ rưỡi nên năm giờ rưỡi là cậu phải thức dậy để nấu bữa sáng cho bản thân.
Sau khi rửa mặt xong cậu liền đi xuống bếp, ngày hôm qua khi tìm mì gói thì cậu có thấy một bao gạo bên trong tủ bếp, mặc dù không có thứ gì để nấu nhưng có gạo thì vẫn có thể nấu một chén cháo nóng vào buổi sáng.
Cậu hoàn toàn không thấy lo lắng khi xuyên vào thân xác này, thậm chí là việc cậu ở trong một ngôi nhà hoàn toàn xa lạ, bên cạnh lại còn có một người đàn ông đang bao nuôi mình.
Nói trắng ra một đứa chỉ biết tiền như cậu thì những việc xảy ra này cũng không khác gì mấy cuộc sống bình thường trước đây, cậu xem nó như một công việc để kiếm tiền, không những vậy công việc này còn được bao ăn, bao ở. Không phải lo tiền điện, tiền nước mỗi khi đến tháng đúng là quá tuyệt vời.
Vừa ngẫm nghĩ về việc phải làm sao kiếm thêm tiền vừa nhìn nồi cháo đã được bắt trên bếp.
Đúng lúc cậu đang ngẩn người thì nghe thấy tiếng bước chân từ trên cầu thang đi xuống. Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông xuất hiện ở trên cầu thang, anh nhìn xuống căn bếp sáng đèn liền không khỏi cau mày đi lại:
"Cậu làm gì ở đây?"
"Tôi đang nấu cháo." Trần An thản nhiên trả lời sau đó ân cần hỏi: "Anh có muốn ăn một chén không?"
"Không cần." Bùi Tuấn lạnh lùng từ chối sau đó xoay người đi khỏi nhà.
Trần An nhìn anh rời đi cũng không để ý mà tiếp tục nhìn cháo trong nồi đang sôi sục tràn ra ngoài. Cậu vội vàng dở nắp ra sau đó lấy muôi khuấy đều.
Sau khi cảm thấy đã có thể ăn cậu liền tắt bếp sau đó múc cho mình một chén. Tuy không có thứ gì ăn kèm nhưng cậu vẫn cực kỳ vui vẻ khi húp được chút cháo này, dù sao hôm qua cũng húp chút canh mà thôi.
Ăn no cậu dọn dẹp lại bếp núc rồi bắt tay vào quét dọn nhà cửa, giặt đồ. Dù sao cũng nhận tiền của người ta xem như giúp người ta trông nhà vậy.
Trần An nhớ trong hợp đồng số tiền cậu được bao nuôi mỗi tháng là năm mươi triệu. Đối với một thanh niên làm công ăn lương quần quật cả ngày mà chỉ kiếm được mười tám triệu mỗi tháng như cậu cảm thấy thế giới hiện tại thật tuyệt vời.
Bởi vì được số tiền lớn như vậy cậu quyết định để cho lương tâm mình không bị chó gặm thì cần phải giúp anh xử lý việc nhà, ít nhất thì lo ăn lo mặc cho anh, sau này khi bạch nguyệt quang của anh có trở về thì cậu cũng không thẹn với lương tâm mà trao trả một con heo... À nhầm một người khỏe mạnh cho người ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương