Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 15: Kiêm chức làm bảo mẫu (5)
Editor: trang ktoBeta: Linh NgọcCô bé này vừa gặm ngón tay phải mình, vừa không ngừng đưa tay trái đến trước mặt mình.Trình Chi Ngôn không còn gì để nói nhìn chằm chằm cô bé trong chốc lát, duỗi tay nắm bàn tay bé nhỏ của cô xuống khỏi mặt mình, sau đó trở mình, ngủ cách xa cô một chút.Lúc anh mơ màng sắp ngủ, Tiểu Thỏ nằm cách anh không xa đột nhiên ngồi dậy.Trình Chi Ngôn hoàn toàn tỉnh ngủ, anh xoay người xem Tiểu Thỏ, đôi mắt tiểu gia hỏa kia nhắm gắt gao, đầu ngửa ra sau, từng chút từng chút, giống như không muốn tỉnh lại.Chuyện gì xảy ra... Tiểu nha đầu này chẳng lẽ còn có tật xấu là mộng du sao!?Vẻ mặt Trình Chi Ngôn đầy nghi ngờ nhìn cô, do dự một chút, đè thấp giọng hỏi nhỏ: “Tiểu Thỏ??”“...”Đầu Tiểu Thỏ lắc lư, không có phản ứng, có điều đột nhiên tay và chân hoạt động, bò về phía anh.Lúc bò đến trước người anh, thì Tiểu Thỏ dừng lại, sau đó không có dấu hiệu báo trước, “Bịch” một cái, cô tròn trịa, đầu lông xù trực tiếp đập vào bụng Trình Chi Ngôn.Trình Chi Ngôn bị cô đập đau đến không nhịn được mà co thân lại.Vất vả lắm cảm giác đau đớn mới biến mất, anh cúi đầu nhìn bụng mình, cái tên đầu sỏ gây chuyện cứ như vậy mà ngửa mặt nằm trên người anh, coi bụng anh như gối đầu mà ngủ....Buổi sáng tám giờ, Chu Nguyệt có chút nghi ngờ đứng ở ngoài cửa phòng Trình Chi Ngôn, con trai bà bình thường là 7 giờ đúng sẽ rời giường, sao hôm nay đã một lát rồi mà một chút động tĩnh cũng không có? Bà đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.Chu Nguyệt chần chờ một chút, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Trình Chi Ngôn ra.Trong phòng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu rọi xuống sàn nhà, hơi gió từ máy đều hòa yên tĩnh thổi qua, trên chiếc giường lớn chính giữa phòng là hai thân thể nhỏ bé nằm lộn xộn.Cả người Trình Chi Ngôn nằm ở trên giường, còn Tiểu Thỏ lại ngủ trên bụng của anh, hai tay duỗi thẳng theo hình chữ đại, ngủ rất say.Chu Nguyệt nhìn một màn trước mắt này, thì không nhịn được bật cười.A a a a, hai người thật đáng yêu thật đáng yêu quá đi!!Bà đứng trước cửa một lát, trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy cần phải dùng máy ảnh chụp lại, vì vậy vội vàng xoay người trở về phòng của mình cầm máy chụp ảnh lên.Lúc Trình Chi Ngôn tỉnh dậy cảm thấy lưng mình đau như chuột rút, cả người mệt mỏi giống như chạy hai mươi km.Trái lại thần sắc Tiểu Thỏ sáng lạng ngồi trước bàn ăn cùng mẹ mình cười nói, anh chỉ có thể thở dài một hơi, cuộc sống như vây khi nào mới kết thúc đây.“Sao vậy, sáng sớm than thở cái gì.” Trong tay Chu Nguyệt bưng hai cái khay đi tới, khay trứng chiên là cho Trình Chi Ngôn, khay trứng luộc là cho Tiểu Thỏ.“Con đã suy nghĩ kĩ.” Trình Chi Ngôn buồn bã ỉu xìu cầm lấy chiếc đũa, chọt chọt khay trứng gà rán của mình,cúi đầu nói: “Con không muốn Tiểu Thỏ làm bạn gái con.”“Vì sao??” Tiểu Thỏ và Chu Nguyệt đồng thời ngẩng đầu, nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.“Tư thế ngủ quá kém, con không thích.” Trình Chi Ngôn một tay nâng cằm lên, một tay tiếp tục chọt trứng gà rán, nhìn cũng không thèm nhìn hai người.“Đây là lý do sao??” Chu Nguyệt buồn cười nhìn anh.“Con nghe nói, nếu hai người kết hôn, sẽ phải ngủ cùng nhau cả đời.” Trình Chi Ngôn thẳng thắn nói với Chu Nguyệt như vậy
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương