Tiểu Thất
Chương 4
Nhanh vậy sao?
Ta không muốn nhìn thấy hắn.
Nhưng lại có chút tò mò.
Bay tới bên cạnh hắn hít hà.
Không có mùi son phấn.
Chẳng lẽ vừa rồi…
Lại nhìn Tạ Từ, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Sắc mặt trắng bệch tĩnh mịch, hoàn toàn không còn dáng vẻ trúng thuốc như vừa rồi.
Hắn hít thở bình thường đi về phía trước.
Ta đi theo.
Hắn đi thẳng về phía dịch đình.
Đến cửa địa lao, ta do dự, không đi xuống dưới theo.
Ta biết hắn xuống đó làm gì.
Ta từng đi theo mấy lần.
Trong địa lao giam giữ mấy tên tâm phúc của Kỳ Hoài Thịnh.
Tạ Từ đi đến ngày hôm nay, đã sớm không còn nhân từ nương tay như hồi làm công tử thế gia nữa.
Lúc quan viên bên dưới thấy hắn nổi giận lại run lẩy bẩy, không phải là không có nguyên nhân.
Khi Tạ Từ đi ra thì máu me đầy người.
Có một vệt bắn lên bên mặt, trong bóng đêm nồng đậm trông có vẻ vô cùng yêu dã.
Hắn vẫn một mình đi về phía trước.
Ta cho rằng hắn muốn về tẩm điện thay đồ.
Nhưng không.
Hắn mang theo một thân đẫm máu khiến Cấm Vệ quân trực đêm sợ tới mức quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Hắn đi đến điện Phương Hoa.
Điện Phương Hoa đã bị thiêu rụi, ở trong gió lạnh ban đêm giống như điện Diêm Vương.
Hắn dừng ở cửa một lúc rồi nhấc chân đi vào trong.
Đây cũng là lần đầu tiên ta đến đây sau khi điện Phương Hoa bị đốt.
Vì muốn đuổi thành cung Phượng Nghi, có vài bức tường đã bị phá đi.
Hồ nước, cây cối trong sân cũng bị thiêu cháy đen.
Tạ Từ đi đến bên cạnh cây đào kia.
Ta vẫn nhớ khi trồng nó, ta mới tám tuổi, Tạ Từ mười tuổi.
Ta hỏi hắn vì sao lại chọn cây đào.
Hắn nói: “Đào chi yểu yểu, chước chước kỳ hoa [*].”
[*] Đầy đủ là “Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia: Nhánh đào mơn mởn, rực rỡ muôn hoa, theo chàng về nhà, yên bề gia thất.
“Cái này có nghĩa là gì?”
Hắn ho khụ khụ, đỏ mặt rời đi.
Mỗi năm sau này, bọn ta đều đo chiều cao với cây đào.
Nhìn xem bọn ta lớn nhanh hơn hay là cây đào lớn nhanh hơn.
Trên cây đào đáng thương khắc đầy dấu gạch ngang.
Nhưng bây giờ nó càng đáng thương hơn.
Bị thiêu đến mức chỉ còn lại thân cây trụi lủi.
Tạ Từ đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve vết khắc vẫn còn lưu lại trên đó.
Hắn vẫn còn nhớ.
Ta lơ lửng bên cạnh hắn, có chút buồn.
Trong sự yên tĩnh hoàn toàn chợt vang lên tiếng tay áo sột soạt.
Có người quỳ trước mặt Tạ Từ: “Bệ hạ!”
Tạ Từ thu tay lại, xoay người.
“Bệ hạ, Tống gia quả nhiên cấu kết với Kỳ Hoài Thịnh!”
“Hôm nay Tống Phù Thanh về nhà thương nghị với Tống lão, muốn dùng kế dụ dỗ Kỳ Hoài Thịnh xuất hiện.”
“Bất cứ giá nào cũng phải tru sát thất Công chúa!”
*
Hóa ra Tống Phù Thanh có tính toán này.
“Hiến thân” cho Tạ Từ trước.
Nàng ta hiểu rõ cách làm người của Tạ Từ, nàng ta đã có quan hệ vợ chồng với hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ mặc nàng ta không để ý.
Lại “tru sát thất Công chúa”.
Người nàng ta kiêng dè từ đầu đến cuối đều là ta.
Chỉ cần ta chết đi, Kỳ Hoài Thịnh sẽ không ép buộc nàng ta được nữa.
Ta cũng không uy hiếp nàng ta được nữa.
Về phần Tống gia và Kỳ Hoài Thịnh có gút mắc như thế nào thì không rõ ràng nữa.
Xem ra, khi vương triều tràn ngập nguy hiểm thì bọn họ đều đã đặt tiền cược.
Một bên giúp đỡ Tạ Từ, một bên làm việc cho Kỳ Hoài Thịnh.
Như vậy thì cho dù bên nào thắng, Tống gia đều sẽ là “công thần”.
Xem ra, Tạ Từ đã nhận ra từ lâu rồi.
Chắc là hắn cũng biết sự lôi kéo giữa Tống Phù Thanh và Thu Thiền nhỉ?
Thậm chí… Thu Thiền là do hắn cố ý sắp xếp ở dịch đình?
Phò mã của ta vẫn lợi hại như vậy.
Ta lẳng lặng nhìn Tạ Từ bày bố, dự định thuận theo Tống gia túm lấy Kỳ Hoài Thịnh.
Tống Phù Thanh không hề nhận ra chuyện mình đã sớm lộ sơ hở.
Hình như nàng ta cho rằng đêm đó đã làm xong chuyện tốt nên đến điện Cần Chính rất thường xuyên.
Ngày nào mặt mày cũng hớn hở.
Tạ Từ hạ chỉ, quyết định đại điển phong hậu diễn ra vào ba tháng sau, càng khiến khuôn mặt nàng ta tràn đầy vui mừng.
Ta có một loại linh cảm, ngày Kỳ Hoài Thịnh xuất hiện chính là lúc ta nên rời đi.
Có thể chấp niệm của ta nằm ở chỗ ta mang theo tiếng xấu mà chết đi nhỉ?
Ta vô cùng kiên nhẫn mà chờ đợi.
Lúc Tống Phù Thanh đến, ta cũng không né tránh nữa.
Đứng ở ngoài cuộc, phát hiện ra Tạ Từ cũng không thân mật với Tống Phù Thanh như trong tưởng tượng.
Phần lớn thời gian đều là Tống Phù Thanh nói, hắn đáp lại một cách lạnh lùng.
Nhưng đại điển phong hậu sắp đến, Tống Phù Thanh hình như cũng không để bụng.
Thời gian dần tới gần, cung Phượng Nghi dần thành hình, điện Phương Hoa thay đổi hoàn toàn.
Ngày hôm đó, đám cung nhân đào ra được bộ xương trắng ở điện Phương Hoa.
Đúng như Tạ Từ từng nói, trong hoàng cung này không thiếu cô hồn dã quỷ.
Đào ra được xương trắng lúc xây dựng cung điện cũng không phải là chuyện kỳ lạ.
Bởi vậy nên cũng không có ai bẩm báo.
Thật ra nếu bộ xương trắng đó không phải là của ta thì ta cũng sẽ không biết.
Khoảnh khắc xương trắng được đào ra, linh hồn của ta không hiểu sao lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ta nhìn đám cung nhân vừa nói “Đừng trách”, vừa thiêu hủy lá bùa xung quanh hài cốt của ta.
Sau đó thì lấy công cụ ra, định “chuyển ổ” cho ta.
Có lẽ là do đã định trước từ nơi sâu xa.
Khi hài cốt của ta bị đào lên thì có ngự lệnh.
Tạm dừng tất cả công việc ở điện Phương Hoa.
Đám cung nhân vội vàng đắp đất cho ta rồi rời đi.
Ta bay về điện Cần Chính, thấy Tạ Từ thay đồ, cầm bội kiếm.
Ta biết, chính là hôm nay.
*
Tạ Từ vậy mà chỉ dẫn theo một người lính Vũ Lâm quân.
Ta vốn chỉ đi theo hắn đến cửa cung.
Ta đã từng thử rất nhiều lần, ta hoàn toàn không đi ra được.
Nhưng ta thật sự không yên tâm.
Tâm tư của Kỳ Hoài Thịnh khắc hẳn với người thường.
Hắn ta đã tốn công sức giấu giếm tin tức ta chết, đã giấu giếm sáu năm rồi, chẳng lẽ chỉ vì áp chế Tống Phù Thanh à?
Hắn ta còn uy hiếp thất bại nữa.
Cho nên nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, ta vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Không ngờ rằng lại bay ra được.
Là bởi vì mấy lá bùa đó sao?
Ta vội vàng đuổi theo Tạ Từ.
Thời gian đã trôi qua sáu năm, ta lại gặp được Kỳ Hoài Thịnh.
Rõ ràng đã là trạng thái hồn phách nhưng vẫn cảm thấy có máu nhanh chóng xông lên não.
Sự thù hận tận xương kêu gào, hận không thể nhào tới.
Ăn tươi nuốt sống.
Tống gia và Kỳ Hoài Thịnh quả nhiên có cấu kết.
Trong gia đình nhà nông ở ngoại ô Kinh thành, chủ nhà Tống Uyên và Kỳ Hoài Thịnh ngồi đối diện nhau, nâng ly cạn chén.
Võ công của Tạ Từ đã tiến bộ hơn không ít, cùng tên lính kia lẳng lặng chui vào sau nhà.
Sau khi xác nhận người trong phòng, hai người liếc nhìn nhau.
Tách ra hai đường rời đi.
Không phải đến bắt Kỳ Hoài Thịnh sao?
Người đang ở bên trong đó, không nghe xem bọn họ đang mưu đồ cái gì hả?
Ta đuổi theo Tạ Từ.
Bước chân hắn cực nhẹ lại cực nhanh, quanh quẩn khắp các phòng của nông trại.
Bên ngoài nông trại có người trông coi, làm như vậy rất dễ bị phát hiện.
Kỳ Hoài Thịnh không giỏi võ, Tống Uyên cũng là quan văn.
Vào thời điểm này, hắn không nên vọt vào áp chế hai người đó sao?
Nông trại có gì mà xem chứ?!
Nhưng ta nhanh chóng phản ứng được.
Tạ Từ đang tìm ta.
Đồ ngốc.
Không phải ta… là kẻ thù của chàng sao.
Không dễ gì mới bắt được Kỳ Hoài Thịnh mà, đi bắt hắn đi chứ!
Trong lúc Tạ Từ đang tìm thì một nơi khác của nông trại truyền đến tiếng đánh nhau.
Bước chân hắn dừng lại, không để ý đến việc ẩn náu, đi về phía chỗ đó.
Bên đó có lẽ chính là người mà Tống gia sắp xếp để ám sát ta.
Có điều trong giây lát, hắn đã đuổi tới hiện trường.
Nhưng ngay sau đó, tất cả những người cầm đao thay đổi phương hướng, bao vây hắn lại.
Quả nhiên là cái bẫy.
*
Kỳ Hoài Thịnh vô cùng đắc ý mà xuất hiện.
Nhiều năm như vậy, hắn ta vẫn mang dáng vẻ đó.
Giống như mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn ta vậy.
“Ngu thật đấy.” Hắn ta chắp hai tay, cười đến mức khinh miệt: “Vì một người phụ nữ mà nương tay hết lần này đến lần khác.”
“Bây giờ còn không cần cả mạng sống.”
“Con cờ Lý Dung Yên này, dùng tốt thật.”
Tạ Từ bị bao vây ở giữa, tay cầm chuôi kiếm, không hề lên tiếng.
“Ra tay!”
Mười mấy đại đao sắp hạ xuống.
Tạ Từ tháo bội kiếm, giơ cao, ném đi.
Tư thái nhận thua.
Kỳ Hoài Thịnh nghiêng đầu, nở nụ cười hiểu rõ.
“Trói tân đế bệ hạ của chúng ta lại.”
Linh hồn ta không nhịn được mà bắt đầu kêu gào.
“Tạ Từ! Chàng đang làm gì vậy hả Tạ Từ?”
“Chiêu sau của chàng đâu? Ta không tin chàng không có chiêu sau!”
“Chàng biết rõ Kỳ Hoài Thịnh làm nhục người khác làm việc vui mà, tại sao phải bó tay chịu trói chứ?!”
Quả nhiên, Tạ Từ vừa đi đến trước người hắn ta thì có người đạp vào khuỷu gối của hắn.
Khiến hắn quỳ xuống.
“Dựa vào cái gì mà quỳ với loại người này?”
“Chàng đứng dậy cho ta!”
“Chàng đã là tân đế của vương triều rồi, sao có thể tùy tiện quỳ xuống chứ?!”
Tạ Từ lại không hề hay biết, chỉ ngẩng đầu:
“Ta muốn gặp Lý Dung Yên.”
Ta sửng sốt.
Ngay cả Kỳ Hoài Thịnh cũng sửng sốt.
Sau đó thì cười to một cách điên cuồng ngang ngược: “Ngươi có thể vì nàng ta mà làm đến mức này.”
“Sớm biết thế thì ta đã không giết nàng ta rồi!”
“Lý Dung Yên chết rồi.”
Kỳ Hoài Thịnh sảng khoái nhìn chằm chằm Tạ Từ: “Lý Dung Yên đã chết từ sáu năm trước rồi.”
*
Gió mùa đông chỉ có lạnh lẽo.
Tạ Từ nhìn Kỳ Hoài Thịnh mà không hề chớp mắt.
Giống như không hề nghe rõ hắn ta nói gì.
Ngay sau đó, trong mắt hắn dâng lên ý lạnh ngập đầu.
“Ngươi nói cái gì?”
Cuối cùng hắn cũng chịu dùng con dao găm đã được giấu trong lòng bàn tay, nhanh chóng cắt đứt sợi dây thừng trói hắn.
Đứng dậy, đi từng bước tới gần: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Kỳ Hoài Thịnh lùi lại hai bước: “Ngây ra đó làm gì? Ra tay đi!”
Xung quanh nông trại nhô ra mũi tên.
Cung thủ đã bao vây hai bên nông trại.
Kỳ Hoài Thịnh lại cười to.
“Ngươi nói xem mũi tên của bọn chúng nhanh hay là dao của ta nhanh hơn?”
Mười mấy thanh đao cùng rơi xuống đất, đám người vừa rồi còn bao vây Tạ Từ đều quỳ xuống:
“Bệ hạ!”
Vẻ mặt của Kỳ Hoài Thịnh lúc này mới thay đổi: “Tống lão, lão chơi ta…”
Tạ Từ vẫn nhìn hắn ta chằm chằm.
Đi hai ba bước đến trước mặt hắn ta, bóp cổ hắn ta: “Tiểu Thất đâu?”
“Ngươi đưa Tiểu Thất đi đâu rồi?”
Hai mắt hắn đỏ bừng, dáng vẻ giống như Tu La: “Giao Tiểu Thất ra đây, ta tha cho ngươi một mạng.”
Kỳ Hoài Thịnh vẫn cười.
Giọng nói được nghẹn ra từ yết hầu: “Nàng ta chết rồi.”
“Ngươi biết… nàng ta chết như thế nào không?”
Ong —
Cơn đau bén nhọn bắn ra từ sâu trong linh hồn ta, tựa như muốn xé nát ta.
“Câm miệng!”
“Đừng nói nữa!”
“Tạ Từ, giết hắn! Giết hắn đi!”
Cuồng phong gào thét.
Nhưng hắn ta vẫn nói: “Công chúa Tiểu Thất kim tôn ngọc quý, băng thanh ngọc khiết nhất vương triều, bị ta lăng nhục suốt bảy ngày đêm.”
“Lúc nàng ta chết còn đang mang thai đứa con của cậu Tạ nữa đó ha ha ha ha ha.”
Tạ Từ muốn rách cả mí mắt, ném hắn ta đi muốn rút kiếm ra.
Kỳ Hoài Thịnh xem thời cơ lấy ám khí trong tay ra.
“Đừng làm hại cha ta!”
Mặt đất nổi lên một cơn gió lạ, ám khí đó cứ thế lệch đi mấy phần, lướt qua cổ Tạ Từ.
Một tiếng “Đinh đang” vang giòn, ám khí rơi xuống đất.
Mấy thanh đại đao kia gác lên cổ Kỳ Hoài Thịnh.
Ta không muốn nhìn thấy hắn.
Nhưng lại có chút tò mò.
Bay tới bên cạnh hắn hít hà.
Không có mùi son phấn.
Chẳng lẽ vừa rồi…
Lại nhìn Tạ Từ, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Sắc mặt trắng bệch tĩnh mịch, hoàn toàn không còn dáng vẻ trúng thuốc như vừa rồi.
Hắn hít thở bình thường đi về phía trước.
Ta đi theo.
Hắn đi thẳng về phía dịch đình.
Đến cửa địa lao, ta do dự, không đi xuống dưới theo.
Ta biết hắn xuống đó làm gì.
Ta từng đi theo mấy lần.
Trong địa lao giam giữ mấy tên tâm phúc của Kỳ Hoài Thịnh.
Tạ Từ đi đến ngày hôm nay, đã sớm không còn nhân từ nương tay như hồi làm công tử thế gia nữa.
Lúc quan viên bên dưới thấy hắn nổi giận lại run lẩy bẩy, không phải là không có nguyên nhân.
Khi Tạ Từ đi ra thì máu me đầy người.
Có một vệt bắn lên bên mặt, trong bóng đêm nồng đậm trông có vẻ vô cùng yêu dã.
Hắn vẫn một mình đi về phía trước.
Ta cho rằng hắn muốn về tẩm điện thay đồ.
Nhưng không.
Hắn mang theo một thân đẫm máu khiến Cấm Vệ quân trực đêm sợ tới mức quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Hắn đi đến điện Phương Hoa.
Điện Phương Hoa đã bị thiêu rụi, ở trong gió lạnh ban đêm giống như điện Diêm Vương.
Hắn dừng ở cửa một lúc rồi nhấc chân đi vào trong.
Đây cũng là lần đầu tiên ta đến đây sau khi điện Phương Hoa bị đốt.
Vì muốn đuổi thành cung Phượng Nghi, có vài bức tường đã bị phá đi.
Hồ nước, cây cối trong sân cũng bị thiêu cháy đen.
Tạ Từ đi đến bên cạnh cây đào kia.
Ta vẫn nhớ khi trồng nó, ta mới tám tuổi, Tạ Từ mười tuổi.
Ta hỏi hắn vì sao lại chọn cây đào.
Hắn nói: “Đào chi yểu yểu, chước chước kỳ hoa [*].”
[*] Đầy đủ là “Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia: Nhánh đào mơn mởn, rực rỡ muôn hoa, theo chàng về nhà, yên bề gia thất.
“Cái này có nghĩa là gì?”
Hắn ho khụ khụ, đỏ mặt rời đi.
Mỗi năm sau này, bọn ta đều đo chiều cao với cây đào.
Nhìn xem bọn ta lớn nhanh hơn hay là cây đào lớn nhanh hơn.
Trên cây đào đáng thương khắc đầy dấu gạch ngang.
Nhưng bây giờ nó càng đáng thương hơn.
Bị thiêu đến mức chỉ còn lại thân cây trụi lủi.
Tạ Từ đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve vết khắc vẫn còn lưu lại trên đó.
Hắn vẫn còn nhớ.
Ta lơ lửng bên cạnh hắn, có chút buồn.
Trong sự yên tĩnh hoàn toàn chợt vang lên tiếng tay áo sột soạt.
Có người quỳ trước mặt Tạ Từ: “Bệ hạ!”
Tạ Từ thu tay lại, xoay người.
“Bệ hạ, Tống gia quả nhiên cấu kết với Kỳ Hoài Thịnh!”
“Hôm nay Tống Phù Thanh về nhà thương nghị với Tống lão, muốn dùng kế dụ dỗ Kỳ Hoài Thịnh xuất hiện.”
“Bất cứ giá nào cũng phải tru sát thất Công chúa!”
*
Hóa ra Tống Phù Thanh có tính toán này.
“Hiến thân” cho Tạ Từ trước.
Nàng ta hiểu rõ cách làm người của Tạ Từ, nàng ta đã có quan hệ vợ chồng với hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ mặc nàng ta không để ý.
Lại “tru sát thất Công chúa”.
Người nàng ta kiêng dè từ đầu đến cuối đều là ta.
Chỉ cần ta chết đi, Kỳ Hoài Thịnh sẽ không ép buộc nàng ta được nữa.
Ta cũng không uy hiếp nàng ta được nữa.
Về phần Tống gia và Kỳ Hoài Thịnh có gút mắc như thế nào thì không rõ ràng nữa.
Xem ra, khi vương triều tràn ngập nguy hiểm thì bọn họ đều đã đặt tiền cược.
Một bên giúp đỡ Tạ Từ, một bên làm việc cho Kỳ Hoài Thịnh.
Như vậy thì cho dù bên nào thắng, Tống gia đều sẽ là “công thần”.
Xem ra, Tạ Từ đã nhận ra từ lâu rồi.
Chắc là hắn cũng biết sự lôi kéo giữa Tống Phù Thanh và Thu Thiền nhỉ?
Thậm chí… Thu Thiền là do hắn cố ý sắp xếp ở dịch đình?
Phò mã của ta vẫn lợi hại như vậy.
Ta lẳng lặng nhìn Tạ Từ bày bố, dự định thuận theo Tống gia túm lấy Kỳ Hoài Thịnh.
Tống Phù Thanh không hề nhận ra chuyện mình đã sớm lộ sơ hở.
Hình như nàng ta cho rằng đêm đó đã làm xong chuyện tốt nên đến điện Cần Chính rất thường xuyên.
Ngày nào mặt mày cũng hớn hở.
Tạ Từ hạ chỉ, quyết định đại điển phong hậu diễn ra vào ba tháng sau, càng khiến khuôn mặt nàng ta tràn đầy vui mừng.
Ta có một loại linh cảm, ngày Kỳ Hoài Thịnh xuất hiện chính là lúc ta nên rời đi.
Có thể chấp niệm của ta nằm ở chỗ ta mang theo tiếng xấu mà chết đi nhỉ?
Ta vô cùng kiên nhẫn mà chờ đợi.
Lúc Tống Phù Thanh đến, ta cũng không né tránh nữa.
Đứng ở ngoài cuộc, phát hiện ra Tạ Từ cũng không thân mật với Tống Phù Thanh như trong tưởng tượng.
Phần lớn thời gian đều là Tống Phù Thanh nói, hắn đáp lại một cách lạnh lùng.
Nhưng đại điển phong hậu sắp đến, Tống Phù Thanh hình như cũng không để bụng.
Thời gian dần tới gần, cung Phượng Nghi dần thành hình, điện Phương Hoa thay đổi hoàn toàn.
Ngày hôm đó, đám cung nhân đào ra được bộ xương trắng ở điện Phương Hoa.
Đúng như Tạ Từ từng nói, trong hoàng cung này không thiếu cô hồn dã quỷ.
Đào ra được xương trắng lúc xây dựng cung điện cũng không phải là chuyện kỳ lạ.
Bởi vậy nên cũng không có ai bẩm báo.
Thật ra nếu bộ xương trắng đó không phải là của ta thì ta cũng sẽ không biết.
Khoảnh khắc xương trắng được đào ra, linh hồn của ta không hiểu sao lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ta nhìn đám cung nhân vừa nói “Đừng trách”, vừa thiêu hủy lá bùa xung quanh hài cốt của ta.
Sau đó thì lấy công cụ ra, định “chuyển ổ” cho ta.
Có lẽ là do đã định trước từ nơi sâu xa.
Khi hài cốt của ta bị đào lên thì có ngự lệnh.
Tạm dừng tất cả công việc ở điện Phương Hoa.
Đám cung nhân vội vàng đắp đất cho ta rồi rời đi.
Ta bay về điện Cần Chính, thấy Tạ Từ thay đồ, cầm bội kiếm.
Ta biết, chính là hôm nay.
*
Tạ Từ vậy mà chỉ dẫn theo một người lính Vũ Lâm quân.
Ta vốn chỉ đi theo hắn đến cửa cung.
Ta đã từng thử rất nhiều lần, ta hoàn toàn không đi ra được.
Nhưng ta thật sự không yên tâm.
Tâm tư của Kỳ Hoài Thịnh khắc hẳn với người thường.
Hắn ta đã tốn công sức giấu giếm tin tức ta chết, đã giấu giếm sáu năm rồi, chẳng lẽ chỉ vì áp chế Tống Phù Thanh à?
Hắn ta còn uy hiếp thất bại nữa.
Cho nên nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, ta vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Không ngờ rằng lại bay ra được.
Là bởi vì mấy lá bùa đó sao?
Ta vội vàng đuổi theo Tạ Từ.
Thời gian đã trôi qua sáu năm, ta lại gặp được Kỳ Hoài Thịnh.
Rõ ràng đã là trạng thái hồn phách nhưng vẫn cảm thấy có máu nhanh chóng xông lên não.
Sự thù hận tận xương kêu gào, hận không thể nhào tới.
Ăn tươi nuốt sống.
Tống gia và Kỳ Hoài Thịnh quả nhiên có cấu kết.
Trong gia đình nhà nông ở ngoại ô Kinh thành, chủ nhà Tống Uyên và Kỳ Hoài Thịnh ngồi đối diện nhau, nâng ly cạn chén.
Võ công của Tạ Từ đã tiến bộ hơn không ít, cùng tên lính kia lẳng lặng chui vào sau nhà.
Sau khi xác nhận người trong phòng, hai người liếc nhìn nhau.
Tách ra hai đường rời đi.
Không phải đến bắt Kỳ Hoài Thịnh sao?
Người đang ở bên trong đó, không nghe xem bọn họ đang mưu đồ cái gì hả?
Ta đuổi theo Tạ Từ.
Bước chân hắn cực nhẹ lại cực nhanh, quanh quẩn khắp các phòng của nông trại.
Bên ngoài nông trại có người trông coi, làm như vậy rất dễ bị phát hiện.
Kỳ Hoài Thịnh không giỏi võ, Tống Uyên cũng là quan văn.
Vào thời điểm này, hắn không nên vọt vào áp chế hai người đó sao?
Nông trại có gì mà xem chứ?!
Nhưng ta nhanh chóng phản ứng được.
Tạ Từ đang tìm ta.
Đồ ngốc.
Không phải ta… là kẻ thù của chàng sao.
Không dễ gì mới bắt được Kỳ Hoài Thịnh mà, đi bắt hắn đi chứ!
Trong lúc Tạ Từ đang tìm thì một nơi khác của nông trại truyền đến tiếng đánh nhau.
Bước chân hắn dừng lại, không để ý đến việc ẩn náu, đi về phía chỗ đó.
Bên đó có lẽ chính là người mà Tống gia sắp xếp để ám sát ta.
Có điều trong giây lát, hắn đã đuổi tới hiện trường.
Nhưng ngay sau đó, tất cả những người cầm đao thay đổi phương hướng, bao vây hắn lại.
Quả nhiên là cái bẫy.
*
Kỳ Hoài Thịnh vô cùng đắc ý mà xuất hiện.
Nhiều năm như vậy, hắn ta vẫn mang dáng vẻ đó.
Giống như mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn ta vậy.
“Ngu thật đấy.” Hắn ta chắp hai tay, cười đến mức khinh miệt: “Vì một người phụ nữ mà nương tay hết lần này đến lần khác.”
“Bây giờ còn không cần cả mạng sống.”
“Con cờ Lý Dung Yên này, dùng tốt thật.”
Tạ Từ bị bao vây ở giữa, tay cầm chuôi kiếm, không hề lên tiếng.
“Ra tay!”
Mười mấy đại đao sắp hạ xuống.
Tạ Từ tháo bội kiếm, giơ cao, ném đi.
Tư thái nhận thua.
Kỳ Hoài Thịnh nghiêng đầu, nở nụ cười hiểu rõ.
“Trói tân đế bệ hạ của chúng ta lại.”
Linh hồn ta không nhịn được mà bắt đầu kêu gào.
“Tạ Từ! Chàng đang làm gì vậy hả Tạ Từ?”
“Chiêu sau của chàng đâu? Ta không tin chàng không có chiêu sau!”
“Chàng biết rõ Kỳ Hoài Thịnh làm nhục người khác làm việc vui mà, tại sao phải bó tay chịu trói chứ?!”
Quả nhiên, Tạ Từ vừa đi đến trước người hắn ta thì có người đạp vào khuỷu gối của hắn.
Khiến hắn quỳ xuống.
“Dựa vào cái gì mà quỳ với loại người này?”
“Chàng đứng dậy cho ta!”
“Chàng đã là tân đế của vương triều rồi, sao có thể tùy tiện quỳ xuống chứ?!”
Tạ Từ lại không hề hay biết, chỉ ngẩng đầu:
“Ta muốn gặp Lý Dung Yên.”
Ta sửng sốt.
Ngay cả Kỳ Hoài Thịnh cũng sửng sốt.
Sau đó thì cười to một cách điên cuồng ngang ngược: “Ngươi có thể vì nàng ta mà làm đến mức này.”
“Sớm biết thế thì ta đã không giết nàng ta rồi!”
“Lý Dung Yên chết rồi.”
Kỳ Hoài Thịnh sảng khoái nhìn chằm chằm Tạ Từ: “Lý Dung Yên đã chết từ sáu năm trước rồi.”
*
Gió mùa đông chỉ có lạnh lẽo.
Tạ Từ nhìn Kỳ Hoài Thịnh mà không hề chớp mắt.
Giống như không hề nghe rõ hắn ta nói gì.
Ngay sau đó, trong mắt hắn dâng lên ý lạnh ngập đầu.
“Ngươi nói cái gì?”
Cuối cùng hắn cũng chịu dùng con dao găm đã được giấu trong lòng bàn tay, nhanh chóng cắt đứt sợi dây thừng trói hắn.
Đứng dậy, đi từng bước tới gần: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Kỳ Hoài Thịnh lùi lại hai bước: “Ngây ra đó làm gì? Ra tay đi!”
Xung quanh nông trại nhô ra mũi tên.
Cung thủ đã bao vây hai bên nông trại.
Kỳ Hoài Thịnh lại cười to.
“Ngươi nói xem mũi tên của bọn chúng nhanh hay là dao của ta nhanh hơn?”
Mười mấy thanh đao cùng rơi xuống đất, đám người vừa rồi còn bao vây Tạ Từ đều quỳ xuống:
“Bệ hạ!”
Vẻ mặt của Kỳ Hoài Thịnh lúc này mới thay đổi: “Tống lão, lão chơi ta…”
Tạ Từ vẫn nhìn hắn ta chằm chằm.
Đi hai ba bước đến trước mặt hắn ta, bóp cổ hắn ta: “Tiểu Thất đâu?”
“Ngươi đưa Tiểu Thất đi đâu rồi?”
Hai mắt hắn đỏ bừng, dáng vẻ giống như Tu La: “Giao Tiểu Thất ra đây, ta tha cho ngươi một mạng.”
Kỳ Hoài Thịnh vẫn cười.
Giọng nói được nghẹn ra từ yết hầu: “Nàng ta chết rồi.”
“Ngươi biết… nàng ta chết như thế nào không?”
Ong —
Cơn đau bén nhọn bắn ra từ sâu trong linh hồn ta, tựa như muốn xé nát ta.
“Câm miệng!”
“Đừng nói nữa!”
“Tạ Từ, giết hắn! Giết hắn đi!”
Cuồng phong gào thét.
Nhưng hắn ta vẫn nói: “Công chúa Tiểu Thất kim tôn ngọc quý, băng thanh ngọc khiết nhất vương triều, bị ta lăng nhục suốt bảy ngày đêm.”
“Lúc nàng ta chết còn đang mang thai đứa con của cậu Tạ nữa đó ha ha ha ha ha.”
Tạ Từ muốn rách cả mí mắt, ném hắn ta đi muốn rút kiếm ra.
Kỳ Hoài Thịnh xem thời cơ lấy ám khí trong tay ra.
“Đừng làm hại cha ta!”
Mặt đất nổi lên một cơn gió lạ, ám khí đó cứ thế lệch đi mấy phần, lướt qua cổ Tạ Từ.
Một tiếng “Đinh đang” vang giòn, ám khí rơi xuống đất.
Mấy thanh đại đao kia gác lên cổ Kỳ Hoài Thịnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương