Tiểu Thiên Nga
Chương 31
Giang Kiều đang muốn nhắc nhở Lương Thừa An những gì anh nói hồi nãy, đột nhiên nghe được giọng nói từ bên cạnh truyền đến —— "Hai người kia có phải đang yêu đương hay không?"
Yêu đương?
Cậu muốn xem thử là ai to gan ở trường học yêu đương như vậy, đứng tại chỗ nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy hai học sinh ở cách đó không xa đang nhìn mình và Lương Thừa An.
Giang Kiều: "......" Kẻ to gan thế mà lại là chính mình.
Một trong hai học sinh đang cầm ly nước trong tay, hẳn là xuống nhà ăn lấy nước, thấy cậu nhìn qua còn nói với bạn: "Anh ta đang nhìn qua!"
Người bạn nói: "Đúng vậy đúng vậy, cậu nói nhỏ một chút! Bị anh ta nghe được thì làm sao đây?"
Giang Kiều "......" Tôi đã nghe thấy rồi, giọng của cậu cũng không nhỏ.
Lương Thừa An cũng nghe thấy, thả bàn tay đang vịn vai Giang Kiều xuống, lộ ra vẻ mặt không nhịn được cười.
Giang Kiều đưa tay kéo khăn quàng cổ lên một chút, che đi nửa dưới khuôn mặt của mình.
Lương Thừa An trêu ghẹo nói: "Tiểu thiên nga, em là đang xấu hổ sao?"
Giang Kiều trừng mắt nhìn anh một cái, giả vờ làm như không có việc gì đi ngang qua hai học sinh kia, chỉ là bước chân hơi nhanh, còn nghe được một người trong đó nghi hoặc nói: "Anh ta trông hơi quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi."
Giang Kiều đi càng nhanh hơn, chớp mắt đã đến cuối đường, thân ảnh biến mất ngay khúc quanh.
Lương Thừa An đi theo, còn thân thiện chào hỏi với hai học sinh kia, sau đó nhìn thấy Giang Kiều đang chờ mình ở đối diện nơi cuối đường.
Anh sải đôi chân dài bước qua, sóng vai đi cùng Giang Kiều.
Trường trung học thực nghiệm là trường cấp 3 kiểu mẫu ở Bình Thành, trang thiết bị trong trường đều rất đầy đủ, môi trường học tập cũng tốt hơn trường bình thường rất nhiều.
Hai người lang thang đi dạo không mục đích ở trong trường, dọc đường Giang Kiều giới thiệu với Lương Thừa An, có lẽ là về tới quê nhà quen thuộc, tư thái của cậu rất thoải mái.
Lương Thừa An hỏi cậu lúc học cấp 3 như thế nào, Giang Kiều nghĩ nghĩ, nói: "Không có gì đặc biệt, lúc đó ngoại trừ đi học thì là luyện múa, em là học sinh ngoại trú, sinh hoạt tương đối đơn giản."
Lương Thừa An nhìn xung quanh con đường trong trường này, làm như có thể nhìn thấy bóng dáng Giang Kiều trước kia lên xuống lớp.
Khi rời đi, Lương Thừa An dừng lại ở hành lang văn hóa ngay cổng trường.
Bên trên có một bản thông báo ghi tất cả các học sinh vinh dự của trường trung học thực nghiệm, trong đó có ảnh chụp và thông tin vắn tắt của Giang Kiều.
Trong ảnh chụp, Giang Kiều mặc đồng phục màu trắng cổ xanh, chắc là hình thẻ được chụp khi vào lớp 10, lúc đó trên mặt cậu vẫn còn nét mũm mĩm trẻ con.
Giang Kiều 16 tuổi, mặc dù dung mạo vẫn hơi có vẻ trẻ con, nhưng cũng không che giấu được khí chất độc đáo và xuất chúng của cậu.
Lương Thừa An thầm nghĩ, lúc ấy nhất định có rất nhiều người thích em ấy, giống như mình, lần đầu tiên gặp mặt là dễ dàng bị em ấy hấp dẫn.
Giang Kiều phát hiện anh đang nhìn ảnh chụp của mình: "Là ảnh chụp năm lớp 10."
"Lớp 10/5, Giang Kiều." Lương Thừa An chậm rãi đọc thông tin bên dưới ảnh chụp, cúi xuống ghé sát vào nhìn, như thể xuyên qua tấm kính gặp được Giang Kiều năm lớp 10.
Từ trường học đi ra đã gần đến giờ cơm chiều, hai người bàn xem ăn cái gì, Giang Kiều đề nghị ăn lẩu: "Mùa đông ăn lẩu là thích hợp nhất."
"Em nói đúng."
Lương Thừa An không có ý kiến gì đối với đề xuất của cậu, hai người tìm một quán lẩu gần đó, Giang Kiều đang kiểm soát ăn uống, phần lớn đồ ăn gọi ra đều vào bụng Lương Thừa An.
Ra khỏi quán lẩu, Lương Thừa An trước hết cùng Giang Kiều về nhà, hai người hẹn giờ gặp mặt vào sáng mai.
Sau khi Giang Kiều về đến nhà, trước tiên tập múa một tiếng, để tránh giống lần trước đi khu nghỉ dưỡng Tương Sơn, chơi một chuyến trở về lên hai cân (khoảng 1kg).
***
Hôm sau, Lương Thừa An đến trước cửa nhà Giang Kiều sớm mười phút so với giờ hẹn.
Bên kia đường có một chiếc Bentley màu đen đang đậu, lúc đầu anh cũng không để ý, nghĩ là nhà nào đó ở cùng trong tiểu khu, sau đó phát hiện người trong xe mở cửa sổ nhìn về phía nhà Giang Kiều vài lần, mới cảm thấy không thích hợp.
Cửa sổ chiếc Bentley chỉ hạ xuống một nửa, không thể nhìn thấy hết hình dáng của người nọ, Lương Thừa An cẩn thận quan sát, nhân lúc đối phương không chú ý chụp một tấm ảnh gửi qua WeChat cho Giang Kiều [Chiếc xe này ở gần nhà em có thấy quen không? Người bên trong cứ luôn nhìn về hướng nhà em.]
[Tiểu thiên nga:......]
[Tiểu thiên nga: Anh tới rồi à? Em ra liền.]
Giang Kiều trả lời tin nhắn rất nhanh, Lương Thừa An ở trước cửa đợi có mấy phút, Giang Kiều đã ra tới.
Bình thường Giang Kiều ở trường học chủ yếu mặc quần áo nhẹ nhàng, mùa hè thậm chí trực tiếp mặc áo thun đồng phục ngắn tay màu trắng của Học viện múa với quần tây màu đen, mùa đông cũng dùng áo khoác lông vũ hoặc áo hoodie bằng nỉ là chính.
Nhưng hôm nay cậu mặc chiếc áo khoác nỉ màu nâu, bên trong là áo len cổ lọ màu trắng, cả người trông vừa cao ráo lại vừa tuấn tú, phần tóc mái hơi dài hết sang một bên để lộ vầng trán láng mịn.
Mặc đồ như vậy khiến cho điều kiện ngoại hình vốn cực kỳ ưu tú của cậu càng hiện rõ hơn, Lương Thừa An nhịn không được nhìn thêm mấy lần, lộ ra vẻ mặt kinh diễm.
"Chờ lâu lắm không?" Giang Kiều hỏi.
"Không có, anh cũng vừa đến." Lương Thừa An cố ý ngăn cản tầm mắt nhìn sang của chiếc xe kia, nói với Giang Kiều, "Chính là chiếc xe ở phía bên trái đường."
Anh mới nói xong, người bên trong xe đã đẩy cửa xe ra bước xuống, đi về hướng bọn họ.
Đối phương là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi, dung mạo đoan chính, mặc đồ vest thắt cà vạt, thật ra nhìn không giống người không đứng đắn gì đó.
Nhưng hành động vừa rồi của ông ta khiến Lương Thừa An cảm thấy không yên tâm, theo bản năng che trước mặt Giang Kiều.
"Không sao." Giang Kiều ở phía sau vỗ vỗ lưng anh, "Ông ấy là ba của em."
Lương Thừa An: "??"
Lương Thừa An không rõ vì sao ba của cậu trông có vẻ lén lút như vậy.
Đối phương đã đi đến trước mặt bọn họ, ở khoảng cách gần Lương Thừa An mới nhận ra nét mặt ông ta đúng là có chút tương tự với Giang Kiều, chỉ là thêm một ít dấu vết của tuổi tác, cùng với một ít cảm giác mệt mỏi khó tả.
Giang Văn Hiên vừa sáng ra đã chờ ở đây, nhìn thấy Giang Kiều, giọng điệu của ông ta khó nén kích động kêu Giang Kiều một tiếng: "Tiểu Kiều."
Giang Kiều bước ra từ phía sau Lương Thừa An: "Ba."
Giang Văn Hiên liền đáp lại mấy tiếng, trên mặt tươi cười hỏi: "Về lúc nào? Sao không nói với ba một tiếng, ba đến sân bay đón con!"
Giang Kiều xem nhẹ câu sau của ông ta: "Về ngày hôm qua, còn chưa kịp nói."
Từ vài câu giao lưu đơn giản, Lương Thừa An cảm giác được sự kỳ quái giữa hai cha con bọn họ, thái độ của Giang Kiều đối với ba mình cũng không nhiệt tình, thậm chí có thể nói là xa lạ.
Anh đột nhiên nhớ tới, quen biết lâu như vậy, hình như Giang Kiều chưa từng chủ động nhắc tới người nhà của cậu.
Giang Văn Hiên cũng không để ý đến thái độ lãnh đạm của Giang Kiều, giọng điệu quan tâm hỏi thêm vài câu, lúc này mới đặt sự chú ý lên người Lương Thừa An ở bên cạnh: "Người này là bạn của con hả?"
Giang Kiều gật đầu, Lương Thừa An không rõ ràng lắm giữa cha con bọn họ có bất hòa gì, lên tiếng lễ phép chào hỏi: "Chào bác, cháu là Lương Thừa An."
"Chào cháu." Giang Văn Hiên đánh giá Lương Thừa An, "Trước kia chưa từng gặp qua, là bạn ở Kinh Thị của tiểu Kiều à?"
Lương Thừa An còn chưa trả lời, Giang Kiều đã nói trước: "Là sư huynh của trường con, chúng con đang chuẩn bị đi ăn trưa, nếu ba không có chuyện gì, thì chúng con đi trước."
Lời này tương đương với việc từ chối giao tiếp với Giang Văn Hiên.
Trong ấn tượng của Lương Thừa An, Giang Kiều tuy rằng nhìn cao lãnh không dễ thân cận, nhưng trên thực tế cậu mềm lòng lại lễ phép, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy Giang Kiều có thái độ lạnh lùng như thế.
Thái độ của cậu khiến nét mặt Giang Văn Hiên cứng đờ, nhưng rất nhanh ông ta lại nở nụ cười: "Các con muốn ăn cái gì? Ba chở các con đi được không? Muốn ăn món gì ba kêu thư ký sắp xếp."
"Không cần." Giang Kiều cự tuyệt lời đề nghị của ông ta, "Cảm ơn ba, chúng con muốn tự mình đi."
Nói xong cậu kéo Lương Thừa An đi ngay, Giang Văn Hiên đuổi theo: "Tiểu Kiều, con đừng hiểu lầm, ba chỉ là muốn cùng con ăn một bữa cơm mà thôi."
"Không được." Giang Kiều cũng không quay đầu lại, cự tuyệt ông ta, "Mẹ mà biết sẽ không vui."
"Mẹ con đi công tác, bà ấy sẽ không biết, con yên tâm."
Giang Kiều dừng bước, Lương Thừa An cũng ngừng lại theo cậu, nhìn thấy cậu nhắm mắt, hít sâu một cái.
Giang Văn Hiên thấy cậu dừng lại, cho rằng cậu thay đổi suy nghĩ, vui mừng tiến lên: "Tiểu Kiều ——"
"Nhưng con cũng sẽ không vui."
Giang Kiều quay đầu lại, nhìn ông ta nhấn mạnh từng chữ nói: "Con không muốn ăn cơm với ba."
Lời cự tuyệt thẳng thắn khiến sắc mặt Giang Văn Hiên xoẹt một cái trắng bệch, ánh mắt hiện lên một tia đau đớn rõ ràng, ông ta há miệng, làm như muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ rõ ràng không muốn nói nhiều của Giang Kiều, cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Giang Kiều ở lề đường ngoắc một chiếc xe, sau khi cùng Lương Thừa An lên xe, trực tiếp báo tên quán ăn kêu tài xế lái đi.
Lương Thừa An quay đầu nhìn, phát hiện Giang Văn Hiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn Giang Kiều mắt nhìn thẳng phía trước, không hề có ý quay đầu lại nhìn.
Trên đường đi hai người đều không nói, tới phòng riêng trong quán ăn, Lương Thừa An làm như không có chuyện gì gọi món ăn.
Sau khi người phục vụ đi ra, Giang Kiều mới mở miệng: "Anh không hỏi gì sao?"
"Hôm qua anh đã nói, chờ đến khi em muốn nói, anh đều sẵn lòng nghe." Lương Thừa An rót trà cho cậu, "Bây giờ em sẵn lòng nói chưa?"
Giang Kiều vẫn luôn cho rằng chuyện về Giang Văn Hiên rất khó để mở miệng, nhưng lúc đối mặt với Lương Thừa An, dường như lại không có gì là không thể cho anh biết.
Trong ấn tượng của cậu, quan hệ của ba mẹ vẫn luôn không tốt đẹp gì mấy, hai người thường xuyên cãi nhau.
Ham muốn kiểm soát của Tập Thiến rất mạnh, Giang Văn Hiên cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, hai người không ai nhường ai, cãi nhau dữ dội thậm chí còn quăng ném đồ đạc.
Lúc này Giang Kiều sẽ đóng chặt cửa phòng mình, ở trên giường dùng chăn trùm kín đầu, như thể làm vậy sẽ không nghe thấy những lời tức giận chửi mắng lẫn nhau kia.
Mỗi lần cãi nhau xong, Giang Văn Hiên đều sẽ có vài ngày không về nhà, Giang Kiều gọi điện thoại cho ông ta, ông ta cũng đều nói qua loa mình bận việc công ty, kêu Giang Kiều ngoan ngoãn đi học, đừng gọi điện cho ông ta mãi.
Mà mỗi lần chuyện cậu gọi điện thoại bị Tập Thiến biết được, Tập Thiến sẽ luôn luôn tức giận, khiển trách cậu đừng lãng phí thời gian vào mấy việc vô nghĩa này.
Khi đó cậu muốn có được sự quan tâm yêu thương của ba mẹ, nhưng dù cho làm thế nào cũng không được lòng hai bên, lâu dần cũng đánh mất ý định làm vui lòng bọn họ.
Vào năm cậu chín tuổi, Giang Văn Hiên bị Tập Thiến phát hiện ngoại tình, đối tượng ngoại tình là thư ký của ông ta, hai người nhiều lần cùng nhau đi chơi ở nước ngoài với lý do là đi công tác.
Sau khi Tập Thiến biết chuyện này, trước tiên tìm người điều tra Giang Văn Hiên, nhưng chưa bao giờ nghĩ kết quả điều tra càng khiến người ta sốc hơn nữa.
Giang Văn Hiên không chỉ ngoại tình với thư ký của ông ta, thậm chí duy trì những mối quan hệ không chính đáng với nhiều phụ nữ cùng một lúc, trong đó còn có cả đối tác của công ty.
Tập Thiến là người có tính cách không chấp nhận được một hạt cát trong mắt, bà chọn thời điểm sáng thứ hai công ty Giang Văn Hiên mở họp, trước mặt toàn bộ các trưởng phòng, rải những tấm ảnh khó coi đó đến trước mặt Giang Văn Hiên, khiến Giang Văn Hiên mất sạch mặt mũi trước cấp dưới của mình.
Sự việc ầm ĩ thành ra như vậy, cuộc hôn nhân này cũng không cần thiết tiếp tục nữa, Tập Thiến yêu cầu ly hôn, tài sản chia đều, Giang Kiều sống với bà.
Giang Văn Hiên tự biết mình đuối lý, đồng ý với mọi yêu cầu của bà, sau khi hai người bàn thảo xong, luật sư soạn hợp đồng ly hôn.
Vốn tưởng rằng mọi việc đều có thể suôn sẻ thuận lợi, ai ngờ một ngày trước ngày hẹn ký tên, Giang Văn Hiên đột nhiên đổi ý, ông ta yêu cầu quyền nuôi dạy Giang Kiều thuộc về ông ta.
Lương Thừa An nhíu mày hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì ông ta phát hiện mình đã không thể sinh con được nữa." Giang Kiều cười một cái, nhưng đáy mắt không hề có ý cười, "Ông ta lấy tóc em đi làm giám định ADN, sau khi xác định em là con của ông ta, thì đơn phương sửa lại hợp đồng thỏa thuận ly hôn."
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Thừa An: Để tôi nói trước —— Tra nam!
Yêu đương?
Cậu muốn xem thử là ai to gan ở trường học yêu đương như vậy, đứng tại chỗ nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy hai học sinh ở cách đó không xa đang nhìn mình và Lương Thừa An.
Giang Kiều: "......" Kẻ to gan thế mà lại là chính mình.
Một trong hai học sinh đang cầm ly nước trong tay, hẳn là xuống nhà ăn lấy nước, thấy cậu nhìn qua còn nói với bạn: "Anh ta đang nhìn qua!"
Người bạn nói: "Đúng vậy đúng vậy, cậu nói nhỏ một chút! Bị anh ta nghe được thì làm sao đây?"
Giang Kiều "......" Tôi đã nghe thấy rồi, giọng của cậu cũng không nhỏ.
Lương Thừa An cũng nghe thấy, thả bàn tay đang vịn vai Giang Kiều xuống, lộ ra vẻ mặt không nhịn được cười.
Giang Kiều đưa tay kéo khăn quàng cổ lên một chút, che đi nửa dưới khuôn mặt của mình.
Lương Thừa An trêu ghẹo nói: "Tiểu thiên nga, em là đang xấu hổ sao?"
Giang Kiều trừng mắt nhìn anh một cái, giả vờ làm như không có việc gì đi ngang qua hai học sinh kia, chỉ là bước chân hơi nhanh, còn nghe được một người trong đó nghi hoặc nói: "Anh ta trông hơi quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi."
Giang Kiều đi càng nhanh hơn, chớp mắt đã đến cuối đường, thân ảnh biến mất ngay khúc quanh.
Lương Thừa An đi theo, còn thân thiện chào hỏi với hai học sinh kia, sau đó nhìn thấy Giang Kiều đang chờ mình ở đối diện nơi cuối đường.
Anh sải đôi chân dài bước qua, sóng vai đi cùng Giang Kiều.
Trường trung học thực nghiệm là trường cấp 3 kiểu mẫu ở Bình Thành, trang thiết bị trong trường đều rất đầy đủ, môi trường học tập cũng tốt hơn trường bình thường rất nhiều.
Hai người lang thang đi dạo không mục đích ở trong trường, dọc đường Giang Kiều giới thiệu với Lương Thừa An, có lẽ là về tới quê nhà quen thuộc, tư thái của cậu rất thoải mái.
Lương Thừa An hỏi cậu lúc học cấp 3 như thế nào, Giang Kiều nghĩ nghĩ, nói: "Không có gì đặc biệt, lúc đó ngoại trừ đi học thì là luyện múa, em là học sinh ngoại trú, sinh hoạt tương đối đơn giản."
Lương Thừa An nhìn xung quanh con đường trong trường này, làm như có thể nhìn thấy bóng dáng Giang Kiều trước kia lên xuống lớp.
Khi rời đi, Lương Thừa An dừng lại ở hành lang văn hóa ngay cổng trường.
Bên trên có một bản thông báo ghi tất cả các học sinh vinh dự của trường trung học thực nghiệm, trong đó có ảnh chụp và thông tin vắn tắt của Giang Kiều.
Trong ảnh chụp, Giang Kiều mặc đồng phục màu trắng cổ xanh, chắc là hình thẻ được chụp khi vào lớp 10, lúc đó trên mặt cậu vẫn còn nét mũm mĩm trẻ con.
Giang Kiều 16 tuổi, mặc dù dung mạo vẫn hơi có vẻ trẻ con, nhưng cũng không che giấu được khí chất độc đáo và xuất chúng của cậu.
Lương Thừa An thầm nghĩ, lúc ấy nhất định có rất nhiều người thích em ấy, giống như mình, lần đầu tiên gặp mặt là dễ dàng bị em ấy hấp dẫn.
Giang Kiều phát hiện anh đang nhìn ảnh chụp của mình: "Là ảnh chụp năm lớp 10."
"Lớp 10/5, Giang Kiều." Lương Thừa An chậm rãi đọc thông tin bên dưới ảnh chụp, cúi xuống ghé sát vào nhìn, như thể xuyên qua tấm kính gặp được Giang Kiều năm lớp 10.
Từ trường học đi ra đã gần đến giờ cơm chiều, hai người bàn xem ăn cái gì, Giang Kiều đề nghị ăn lẩu: "Mùa đông ăn lẩu là thích hợp nhất."
"Em nói đúng."
Lương Thừa An không có ý kiến gì đối với đề xuất của cậu, hai người tìm một quán lẩu gần đó, Giang Kiều đang kiểm soát ăn uống, phần lớn đồ ăn gọi ra đều vào bụng Lương Thừa An.
Ra khỏi quán lẩu, Lương Thừa An trước hết cùng Giang Kiều về nhà, hai người hẹn giờ gặp mặt vào sáng mai.
Sau khi Giang Kiều về đến nhà, trước tiên tập múa một tiếng, để tránh giống lần trước đi khu nghỉ dưỡng Tương Sơn, chơi một chuyến trở về lên hai cân (khoảng 1kg).
***
Hôm sau, Lương Thừa An đến trước cửa nhà Giang Kiều sớm mười phút so với giờ hẹn.
Bên kia đường có một chiếc Bentley màu đen đang đậu, lúc đầu anh cũng không để ý, nghĩ là nhà nào đó ở cùng trong tiểu khu, sau đó phát hiện người trong xe mở cửa sổ nhìn về phía nhà Giang Kiều vài lần, mới cảm thấy không thích hợp.
Cửa sổ chiếc Bentley chỉ hạ xuống một nửa, không thể nhìn thấy hết hình dáng của người nọ, Lương Thừa An cẩn thận quan sát, nhân lúc đối phương không chú ý chụp một tấm ảnh gửi qua WeChat cho Giang Kiều [Chiếc xe này ở gần nhà em có thấy quen không? Người bên trong cứ luôn nhìn về hướng nhà em.]
[Tiểu thiên nga:......]
[Tiểu thiên nga: Anh tới rồi à? Em ra liền.]
Giang Kiều trả lời tin nhắn rất nhanh, Lương Thừa An ở trước cửa đợi có mấy phút, Giang Kiều đã ra tới.
Bình thường Giang Kiều ở trường học chủ yếu mặc quần áo nhẹ nhàng, mùa hè thậm chí trực tiếp mặc áo thun đồng phục ngắn tay màu trắng của Học viện múa với quần tây màu đen, mùa đông cũng dùng áo khoác lông vũ hoặc áo hoodie bằng nỉ là chính.
Nhưng hôm nay cậu mặc chiếc áo khoác nỉ màu nâu, bên trong là áo len cổ lọ màu trắng, cả người trông vừa cao ráo lại vừa tuấn tú, phần tóc mái hơi dài hết sang một bên để lộ vầng trán láng mịn.
Mặc đồ như vậy khiến cho điều kiện ngoại hình vốn cực kỳ ưu tú của cậu càng hiện rõ hơn, Lương Thừa An nhịn không được nhìn thêm mấy lần, lộ ra vẻ mặt kinh diễm.
"Chờ lâu lắm không?" Giang Kiều hỏi.
"Không có, anh cũng vừa đến." Lương Thừa An cố ý ngăn cản tầm mắt nhìn sang của chiếc xe kia, nói với Giang Kiều, "Chính là chiếc xe ở phía bên trái đường."
Anh mới nói xong, người bên trong xe đã đẩy cửa xe ra bước xuống, đi về hướng bọn họ.
Đối phương là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi, dung mạo đoan chính, mặc đồ vest thắt cà vạt, thật ra nhìn không giống người không đứng đắn gì đó.
Nhưng hành động vừa rồi của ông ta khiến Lương Thừa An cảm thấy không yên tâm, theo bản năng che trước mặt Giang Kiều.
"Không sao." Giang Kiều ở phía sau vỗ vỗ lưng anh, "Ông ấy là ba của em."
Lương Thừa An: "??"
Lương Thừa An không rõ vì sao ba của cậu trông có vẻ lén lút như vậy.
Đối phương đã đi đến trước mặt bọn họ, ở khoảng cách gần Lương Thừa An mới nhận ra nét mặt ông ta đúng là có chút tương tự với Giang Kiều, chỉ là thêm một ít dấu vết của tuổi tác, cùng với một ít cảm giác mệt mỏi khó tả.
Giang Văn Hiên vừa sáng ra đã chờ ở đây, nhìn thấy Giang Kiều, giọng điệu của ông ta khó nén kích động kêu Giang Kiều một tiếng: "Tiểu Kiều."
Giang Kiều bước ra từ phía sau Lương Thừa An: "Ba."
Giang Văn Hiên liền đáp lại mấy tiếng, trên mặt tươi cười hỏi: "Về lúc nào? Sao không nói với ba một tiếng, ba đến sân bay đón con!"
Giang Kiều xem nhẹ câu sau của ông ta: "Về ngày hôm qua, còn chưa kịp nói."
Từ vài câu giao lưu đơn giản, Lương Thừa An cảm giác được sự kỳ quái giữa hai cha con bọn họ, thái độ của Giang Kiều đối với ba mình cũng không nhiệt tình, thậm chí có thể nói là xa lạ.
Anh đột nhiên nhớ tới, quen biết lâu như vậy, hình như Giang Kiều chưa từng chủ động nhắc tới người nhà của cậu.
Giang Văn Hiên cũng không để ý đến thái độ lãnh đạm của Giang Kiều, giọng điệu quan tâm hỏi thêm vài câu, lúc này mới đặt sự chú ý lên người Lương Thừa An ở bên cạnh: "Người này là bạn của con hả?"
Giang Kiều gật đầu, Lương Thừa An không rõ ràng lắm giữa cha con bọn họ có bất hòa gì, lên tiếng lễ phép chào hỏi: "Chào bác, cháu là Lương Thừa An."
"Chào cháu." Giang Văn Hiên đánh giá Lương Thừa An, "Trước kia chưa từng gặp qua, là bạn ở Kinh Thị của tiểu Kiều à?"
Lương Thừa An còn chưa trả lời, Giang Kiều đã nói trước: "Là sư huynh của trường con, chúng con đang chuẩn bị đi ăn trưa, nếu ba không có chuyện gì, thì chúng con đi trước."
Lời này tương đương với việc từ chối giao tiếp với Giang Văn Hiên.
Trong ấn tượng của Lương Thừa An, Giang Kiều tuy rằng nhìn cao lãnh không dễ thân cận, nhưng trên thực tế cậu mềm lòng lại lễ phép, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy Giang Kiều có thái độ lạnh lùng như thế.
Thái độ của cậu khiến nét mặt Giang Văn Hiên cứng đờ, nhưng rất nhanh ông ta lại nở nụ cười: "Các con muốn ăn cái gì? Ba chở các con đi được không? Muốn ăn món gì ba kêu thư ký sắp xếp."
"Không cần." Giang Kiều cự tuyệt lời đề nghị của ông ta, "Cảm ơn ba, chúng con muốn tự mình đi."
Nói xong cậu kéo Lương Thừa An đi ngay, Giang Văn Hiên đuổi theo: "Tiểu Kiều, con đừng hiểu lầm, ba chỉ là muốn cùng con ăn một bữa cơm mà thôi."
"Không được." Giang Kiều cũng không quay đầu lại, cự tuyệt ông ta, "Mẹ mà biết sẽ không vui."
"Mẹ con đi công tác, bà ấy sẽ không biết, con yên tâm."
Giang Kiều dừng bước, Lương Thừa An cũng ngừng lại theo cậu, nhìn thấy cậu nhắm mắt, hít sâu một cái.
Giang Văn Hiên thấy cậu dừng lại, cho rằng cậu thay đổi suy nghĩ, vui mừng tiến lên: "Tiểu Kiều ——"
"Nhưng con cũng sẽ không vui."
Giang Kiều quay đầu lại, nhìn ông ta nhấn mạnh từng chữ nói: "Con không muốn ăn cơm với ba."
Lời cự tuyệt thẳng thắn khiến sắc mặt Giang Văn Hiên xoẹt một cái trắng bệch, ánh mắt hiện lên một tia đau đớn rõ ràng, ông ta há miệng, làm như muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ rõ ràng không muốn nói nhiều của Giang Kiều, cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Giang Kiều ở lề đường ngoắc một chiếc xe, sau khi cùng Lương Thừa An lên xe, trực tiếp báo tên quán ăn kêu tài xế lái đi.
Lương Thừa An quay đầu nhìn, phát hiện Giang Văn Hiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn Giang Kiều mắt nhìn thẳng phía trước, không hề có ý quay đầu lại nhìn.
Trên đường đi hai người đều không nói, tới phòng riêng trong quán ăn, Lương Thừa An làm như không có chuyện gì gọi món ăn.
Sau khi người phục vụ đi ra, Giang Kiều mới mở miệng: "Anh không hỏi gì sao?"
"Hôm qua anh đã nói, chờ đến khi em muốn nói, anh đều sẵn lòng nghe." Lương Thừa An rót trà cho cậu, "Bây giờ em sẵn lòng nói chưa?"
Giang Kiều vẫn luôn cho rằng chuyện về Giang Văn Hiên rất khó để mở miệng, nhưng lúc đối mặt với Lương Thừa An, dường như lại không có gì là không thể cho anh biết.
Trong ấn tượng của cậu, quan hệ của ba mẹ vẫn luôn không tốt đẹp gì mấy, hai người thường xuyên cãi nhau.
Ham muốn kiểm soát của Tập Thiến rất mạnh, Giang Văn Hiên cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, hai người không ai nhường ai, cãi nhau dữ dội thậm chí còn quăng ném đồ đạc.
Lúc này Giang Kiều sẽ đóng chặt cửa phòng mình, ở trên giường dùng chăn trùm kín đầu, như thể làm vậy sẽ không nghe thấy những lời tức giận chửi mắng lẫn nhau kia.
Mỗi lần cãi nhau xong, Giang Văn Hiên đều sẽ có vài ngày không về nhà, Giang Kiều gọi điện thoại cho ông ta, ông ta cũng đều nói qua loa mình bận việc công ty, kêu Giang Kiều ngoan ngoãn đi học, đừng gọi điện cho ông ta mãi.
Mà mỗi lần chuyện cậu gọi điện thoại bị Tập Thiến biết được, Tập Thiến sẽ luôn luôn tức giận, khiển trách cậu đừng lãng phí thời gian vào mấy việc vô nghĩa này.
Khi đó cậu muốn có được sự quan tâm yêu thương của ba mẹ, nhưng dù cho làm thế nào cũng không được lòng hai bên, lâu dần cũng đánh mất ý định làm vui lòng bọn họ.
Vào năm cậu chín tuổi, Giang Văn Hiên bị Tập Thiến phát hiện ngoại tình, đối tượng ngoại tình là thư ký của ông ta, hai người nhiều lần cùng nhau đi chơi ở nước ngoài với lý do là đi công tác.
Sau khi Tập Thiến biết chuyện này, trước tiên tìm người điều tra Giang Văn Hiên, nhưng chưa bao giờ nghĩ kết quả điều tra càng khiến người ta sốc hơn nữa.
Giang Văn Hiên không chỉ ngoại tình với thư ký của ông ta, thậm chí duy trì những mối quan hệ không chính đáng với nhiều phụ nữ cùng một lúc, trong đó còn có cả đối tác của công ty.
Tập Thiến là người có tính cách không chấp nhận được một hạt cát trong mắt, bà chọn thời điểm sáng thứ hai công ty Giang Văn Hiên mở họp, trước mặt toàn bộ các trưởng phòng, rải những tấm ảnh khó coi đó đến trước mặt Giang Văn Hiên, khiến Giang Văn Hiên mất sạch mặt mũi trước cấp dưới của mình.
Sự việc ầm ĩ thành ra như vậy, cuộc hôn nhân này cũng không cần thiết tiếp tục nữa, Tập Thiến yêu cầu ly hôn, tài sản chia đều, Giang Kiều sống với bà.
Giang Văn Hiên tự biết mình đuối lý, đồng ý với mọi yêu cầu của bà, sau khi hai người bàn thảo xong, luật sư soạn hợp đồng ly hôn.
Vốn tưởng rằng mọi việc đều có thể suôn sẻ thuận lợi, ai ngờ một ngày trước ngày hẹn ký tên, Giang Văn Hiên đột nhiên đổi ý, ông ta yêu cầu quyền nuôi dạy Giang Kiều thuộc về ông ta.
Lương Thừa An nhíu mày hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì ông ta phát hiện mình đã không thể sinh con được nữa." Giang Kiều cười một cái, nhưng đáy mắt không hề có ý cười, "Ông ta lấy tóc em đi làm giám định ADN, sau khi xác định em là con của ông ta, thì đơn phương sửa lại hợp đồng thỏa thuận ly hôn."
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Thừa An: Để tôi nói trước —— Tra nam!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương