Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống
Chương 30: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 30
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
___________________30
Trước khi đi ngủ.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước bắn tung toé, khe cửa mơ hồ vang lên giai điệu của một bài hát tiếng Anh, giọng ngọt ngào của Khương Lạc Lạc thỉnh thoảng hát lên vài ba câu, âm điệu uyển chuyển nhẹ nhàng, nghe rất vui.
Phó Đình Xuyên ngồi ở đầu giường, rũ mắt nhìn về chiếc vòng đan trên cổ tay mình.
Hắn cẩn thận sờ, mô phỏng lại dáng ngủ của bản thân, để tay đặt ở ngoài chăn, cảm thấy có chút bất an.
Hắn lại để tay vào bên trong chăn, mới vừa bỏ vào trong chốc lát, lại lấy ra nhìn nhìn, bảo đảm không có bị rớt ra. Nhưng vẫn không yên tâm.
Phó Đình Xuyên xuống giường, một mình đi đến phòng để quần áo.
Một lúc sau, hắn cầm một cái túi quà có dây rút đi ra.
Cá túi quà to bằng bàn tay đặt trên tủ đầu giường, hắn thật cẩn thận mà tháo chiếc vòng ra, từ từ nhét vào bên trong túi quà, rồi kéo chặt dây rút.
Hắn đặt lên ngực trong chốc lát, rồi bỏ vào trong túi áo, chỗ sát gần ngực.
Ký ức của hắn có vấn đề, nhưng gần đây bận quá, không tới tìm bác sĩ kịp, hoặc là nói, không tìm được bác sĩ nào có thể tin tưởng hoàn toàn.
Trước lúc đó, hắn không thể làm mất món đồ này.
Di động rung hai lần, một cái tin nhắn gửi tới.
【 Thưa ngài, có người sử dụng web đen để thanh toán cho vụ ám sát, với ý đồ làm hại Khương tiểu thiếu gia. 】
Đính kèm phía dưới là hình ảnh của thông báo.
Một vài dòng tin nhắn đơn giản, giá cả, yêu cầu của người ra giá, còn có một loạt ảnh hình như là ảnh chụp lén.
Trong ảnh, Khương Lạc Lạc ngồi trên sô pha của trung tâm trương mại, trên mặt cười tươi, nhìn người đối diện.
Bởi vì ảnh chụp đã bị nhòe, nửa khuôn mặt còn lại trên ảnh chụp không thấy rõ lắm, nhưng có thể thấy lờ mờ là người đàn ông mặc vest.
Phó Đình Xuyên nhíu mày, gọi điện thoại.
Sau một lát, xử lý xong những tấm ảnh chụp được gửi tới.
Ngón tay Phó Đình Xuyên ngừng lại cách màn hình 1cm, cuộn tròn một chút.
Lại nhấn mạnh xuống.
Nỗi đau bị phản bội dâng lên trong tim, hô hấp Phó Đình Xuyên thắt lại, hai tròng mắt màu đen mang theo tia kinh ngạc u ám, nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt trên ảnh chụp——
Bên mặt mang kính gọng vàng, khuôn mặt cao quý, khí phách cao ngạo vì ở địa vị cao lâu ngày, cưng chiều mà nhìn về phía Khương Lạc Lạc.
Những việc đó đều không quan trọng.
Quan trọng là, nếu gỡ cái mắt kính kia xuống, thì sườn mặt trên ảnh chụp giống hệt hắn……
Đèn điện thoại bị ấn xuống, ảnh ngược lạnh lùng sắc bén của Phó Đình Xuyên hiện lên trên màn hình.
Hắn ngẩn người nhìn màn hình điện thoại tối đen một hồi lâu, cuối cùng mỉm cười như mới vừa tỉnh mộng.
Chẳng trách Khương Lạc Lạc chọn mình.
Chẳng trách Khương Lạc Lạc một hai phải cùng mình kết hôn.
Thì ra ——
Là bởi vì gương mặt này.
Hắn chỉ là thế thân của người đàn ông này.
Đầu ngón tay nắm điện thoại chuyển sang màu trắng xanh, sườn mặt căng chặt là áp lửa giận xuống, từng tấc thiêu đốt lý trí hắn.
Cảm giác quyến rũ, dịu dàng bị quét sạch sẽ, trái tim như rơi vào động băng, quanh thân lạnh lẽo thấu xương.
Hắn còn tưởng rằng……
Hắn thật sự tưởng rằng, chàng tiên nhỏ đang cố gắng yêu hắn……
Khi ấy cậu cúi đầu nghiêm túc đeo chiếc vòng lên cho hắn, khi cậu ngồi trên ghế treo nhìn về phía hắn, khi lông mi cậu run rẩy vì bị hắn hôn lấy…….
Mỗi lần nhìn mặt hắn thì ảnh ngược trong mắt cậu, đến tột cùng là thế thân là hắn, hay là người đàn ông trên ảnh chụp này?
Trong không khí truyền đến một tiếng cười khẽ trào phúng, người đàn ông ngồi trên giường cúi đầu, bên miệng treo nụ cười lạnh băng.
Trên gương mặt lạnh lùng âm trầm của hắn càng thêm lạnh lẽo kiên định, tà mỹ giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lập loè ——
Ai cũng không thể cướp đi bảo bối của hắn.
……
Lúc Khương Lạc Lạc từ phòng tắm ra tóc vẫn chưa khô, hai tay cậu cầm khăn lông lau tóc, có lẽ vì ngâm trong bồn tắm quá lâu, nên hiện giờ người cậu mềm như bông, không có chút sức lực nào.
Nhìn thoáng qua chiếc giường trống, Khương Lạc Lạc thở nhẹ một hơi.
Cậu để chân trần đi trên sàn nhà, giọng nói bị hơi nước thấm vào càng thêm ngọt ngào mềm mại, “Phó Đình Xuyên ~”
Cửa phòng mở ra, Phó Đình Xuyên cầm điện thoại từ bên ngoài trở về, sắc mặt của hắn cũng không tốt gì mấy, nhưng sau khi nhìn thấy Khương Lạc Lạc, mặt mày hắn nháy mắt dịu xuống.
Khương Lạc Lạc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lên, làm nũng nói: “Phó Đình Xuyên ~ anh sấy tóc cho em đi~”
Phó Đình Xuyên sờ mặt cậu, đáy mắt sâu thẳm mang theo những cảm xúc phức tạp mà Khương Lạc Lạc không hiểu nổi, chậm rãi nói: “Được.”
Bị bế ngang đặt trên ghế, Khương Lạc Lạc vui vẻ lắc lắc chân, nhìn Phó Đình Xuyên lấy máy sấy đi tới, cậu cố ý vươn lòng bàn tay trắng trắng mềm mềm, đáng thương hề hề bán thảm: “Đỏ……”
Quả nhiên, Phó Đình Xuyên kéo tay cậu qua, cánh môi lạnh băng hôn hôn đầu ngón tay cậu, “Về sau không cần làm chuyện như vậy nữa.”
Tay nhỏ cuộn tròn, Khương Lạc Lạc mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Cho dù phải làm chuyện này lặp đi lặp lại cả ngày, cho dù có chán nản nhạt nhẽo, cậu cũng không cảm thấy vất vả.
Trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, được vòng tay rộng lớn của Phó Đình Xuyên ôm ấp vào sâu trong lòng ngực, được đôi môi mỏng lạnh lẽo của hắn hôn lên, cậu cảm thấy mọi nỗ lực cả ngày nay của mình đều được đền đáp.
Cậu dường như hiểu được vì sao những người đang yêu đương đều khó chịu khi phải làm những việc tầm thường.
Phó Đình Xuyên vui vẻ, cậu cũng vui vẻ theo.
Gió ấm xuyên qua từng sợi tóc, đầu ngón tay Phó Đình Xuyên lướt qua tóc cậu, vuốt ve tóc cậu, Khương Lạc Lạc ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, như chú mèo con đang chờ chủ nhân sấy khô lông.
Mèo con sau khi được sấy khô lông thì bị nhét vào bên trong chăn, Khương Lạc Lạc chơi điện thoại trong chốc lát, rồi bắt đầu trông mong nhìn chằm chằm về phía phòng tắm.
Tiếng nước rơi trên mặt đất, cậu phảng phất có thể thấy cánh tay rắn chắc của đối phương, dòng nước chảy xuống bả vai rộng lớn của hắn, dọc theo cơ ngực đến đường cong xinh đẹp trên tuyến nhân ngư….
Hơi nước sẽ làm ướt lông mày hắn, sẽ làm khuôn mặt sắc bén tuấn lãng của hắn trở nên mơ hồ, sẽ lướt qua sống mũi cao thẳng của hắn……
Trên má đột nhiên nóng lên, Khương Lạc Lạc chợt cúi đầu, vùi khuôn mặt nhỏ vào bên trong chăn, chỉ lộ ra hai cái vành tai ửng đỏ.
Cậu và nhân cách này của Phó Đình Xuyên đã ngủ trên cái giường này không chỉ một đêm, nhưng chưa từng có xảy ra chuyện gì quá mức.
Không biết buổi tối hôm nay……
Khương Lạc Lạc vô thức cắn cánh môi, bên má đỏ bừng, lại dúi đầu vào trong chăn lần nữa.
Tiếng bước chân từ phía phòng tắm truyền đến, càng lúc càng gần, nệm dịch chuyển một chút, tấm ngực ẩm ướt dán vào lưng cậu.
Áo chỗ bả vai bị kéo một chút, Phó Đình Xuyên vòng tay qua eo cậu, cúi đầu áp cánh môi lên xương bả vai cậu.
Thân thể Khương Lạc Lạc cứng đờ, tay chân luống cuống tùy ý để đối phương lột quần áo của mình xuống.
“Bảo bối.”
Giọng nói rõ ràng vang ở bên tai, người phía sau có giọng nói trầm thấp, nghe vô cùng quân tử.
“Có thể chứ?”
Khương Lạc Lạc lấy hai tay che mặt mình lại, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Có, có thể……”
Lời vừa dứt, không thấy Phó Đình Xuyên có phản ứng gì, Khương Lạc Lạc xấu hổ mặt đỏ bừng.
Cậu nói chuyện bằng cái giọng nũng nịu mềm mại như bông này, âm cuối còn phát run, nghe cực kì không có khí thế.
Cũng cực kì dễ bắt nạt.
Phó Đình Xuyên kéo bờ vai lật người cậu lại, khuôn mặt tuấn mỹ cách cậu gần 1cm, Khương Lạc Lạc không tự chủ được thả nhẹ hơi thở, khẩn trương mà nhìn Phó Đình Xuyên.
Đôi mắt ướt dầm dề nhìn hắn, trong trẻo như là nai con ngây thơ mờ mịt trong rừng sâu, Phó Đình Xuyên cúi đầu hôn hôn chóp mũi cậu, Khương Lạc Lạc đặt hai tay nhỏ lên hai bên đầu hắn, run rẩy nhắm hai mắt lại.
Vừa xinh đẹp vừa yếu ớt.
“Sao không nhìn anh?”
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông truyền đến, Khương Lạc Lạc mở to mắt, hàng mi dài rậm nâng lên, đuôi mắt hạnh nhân nhếch lên, như thể chúng được vẽ tỉ mỉ cẩn thận bằng những nét vẽ tinh xảo.
Tim đập thình thịch, Khương Lạc Lạc cắn môi, duỗi hai cái cánh tay ôm lấy cổ Phó Đình Xuyên.
Cậu dường như rất khẩn trương, khẩn trương đến mức thân thể run nhè nhẹ.
Phó Đình Xuyên hôn trán cậu trấn an, “Đừng sợ.”
Khương Lạc Lạc gật đầu, đáy mắt đều là ỷ lại, giọng điệu mềm mại: “Chồng……”
Người đàn ông trước mặt quá mức dịu dàng, khóe mắt và đuôi lông mày đều tràn ngập tình yêu, Khương Lạc Lạc đánh bạo thò lại gần, học bộ dáng của Phó Đình Xuyên áp cánh môi lên trán hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng do dự một lát, nhẹ giọng nói: “Lạc Lạc thích anh……”
Thân thể Phó Đình Xuyên cứng đờ, trong đầu có hai cái ý niệm xâu xé nhau.
Cái thanh tỉnh mang theo trào phúng: “Thích? nhìn ảnh ngược trong đáy mắt của em ấy đi, người mà em ấy thích đến tột cùng là Phó Đình Xuyên mày, hay là người đàn ông có gương mặt giống hệt may!”
Một giọng nói hàm chứa kiên trì cố chấp: “Nhỡ đâu…… nhỡ đâu em ấy thật sự thích mình……”
Vẻ mặt Phó Đình Xuyên biến ảo mấy phần, tựa hồ đang luẩn quẩn giữa do dự và quyết tâm, không xác định được.
Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ chậm rãi xoa mặt hắn, trên gương mặt xinh đẹp mềm mại mang theo tình yêu, đôi mắt sáng ngời nhấp nha nhấp nháy phản chiếu rõ ràng bộ dáng của hắn nơi đáy mắt.
Thoạt nhìn cực kỳ yêu gương mặt này của hắn.
Trái tim như bị cây kim mỏng đâm một cái, cả người như bị tạt một xô nước lạnh.
Phó Đình Xuyên xoay người xuống dưới, giơ tay tắt đèn, “Ngủ đi.”
Khương Lạc Lạc ngơ ngác nhìn phòng ngủ tối om, không kịp phản ứng lại.
Đột nhiên có một bàn tay to kéo cả người cậu qua, ôm chặt vào trong lòng ngực.
Trong bóng đêm, có người sờ sờ mặt cậu.
Khương Lạc Lạc không biết sao mà ngửa đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Khuôn mặt của đối phương ẩn trong bóng tối không nhìn ra được bất luận biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đen láy kia dường như đang nhìn cậu xuyên qua bóng tối.
Khương Lạc Lạc không biết đã xảy ra chuyện gì, thử dùng ngón tay thăm dò nắm lấy tay Phó Đình Xuyên.
Thật lâu sau, Khương Lạc Lạc không thể đánh bại được cơn buồn ngủ ập tới, bắt đầu tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Trong mơ hồ, một bàn tay to luồng vào trong khe hở giữa những ngón tay của cậu đan mười ngón vào nhau, trong bóng đêm truyền đến giọng nói của người đàn ông, điên cuồng cố chấp nồng đậm trong đêm dài:
“Của tôi.”
-
Sáng sớm, tiếng điện thoại rung quanh quẩn ở trong phòng, Khương Lạc Lạc xoa đôi mắt bò dậy, phát hiện trong phòng ngủ không có một bóng người, nhưng phòng tắm có tiếng bàn chải điện.
Điên thoại của Phó Đình Xuyên còn rung “brừ brừ brừ brừ” không ngừng trên đầu giường.
Khương Lạc Lạc nghiêng người chạm vào điện thoại, mang dép lê đến kéo cửa phòng tắm ra.
Giương mắt nhìn đôi mắt tinh nghịch kia, bá tổng Phó Đình Xuyên nhận điện thoại, còn không quên xoa bóp mặt cậu, trêu chọc:“Thấy chồng, cũng không chào hỏi?”
Nghe được Khương Lạc Lạc mềm mại gọi chồng, hắn mới bắt đầu nghe điện thoại.
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại dồn dập: “Phó tổng! Có chuyện rồi!”
Edit: Gấu Trắng
___________________30
Trước khi đi ngủ.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước bắn tung toé, khe cửa mơ hồ vang lên giai điệu của một bài hát tiếng Anh, giọng ngọt ngào của Khương Lạc Lạc thỉnh thoảng hát lên vài ba câu, âm điệu uyển chuyển nhẹ nhàng, nghe rất vui.
Phó Đình Xuyên ngồi ở đầu giường, rũ mắt nhìn về chiếc vòng đan trên cổ tay mình.
Hắn cẩn thận sờ, mô phỏng lại dáng ngủ của bản thân, để tay đặt ở ngoài chăn, cảm thấy có chút bất an.
Hắn lại để tay vào bên trong chăn, mới vừa bỏ vào trong chốc lát, lại lấy ra nhìn nhìn, bảo đảm không có bị rớt ra. Nhưng vẫn không yên tâm.
Phó Đình Xuyên xuống giường, một mình đi đến phòng để quần áo.
Một lúc sau, hắn cầm một cái túi quà có dây rút đi ra.
Cá túi quà to bằng bàn tay đặt trên tủ đầu giường, hắn thật cẩn thận mà tháo chiếc vòng ra, từ từ nhét vào bên trong túi quà, rồi kéo chặt dây rút.
Hắn đặt lên ngực trong chốc lát, rồi bỏ vào trong túi áo, chỗ sát gần ngực.
Ký ức của hắn có vấn đề, nhưng gần đây bận quá, không tới tìm bác sĩ kịp, hoặc là nói, không tìm được bác sĩ nào có thể tin tưởng hoàn toàn.
Trước lúc đó, hắn không thể làm mất món đồ này.
Di động rung hai lần, một cái tin nhắn gửi tới.
【 Thưa ngài, có người sử dụng web đen để thanh toán cho vụ ám sát, với ý đồ làm hại Khương tiểu thiếu gia. 】
Đính kèm phía dưới là hình ảnh của thông báo.
Một vài dòng tin nhắn đơn giản, giá cả, yêu cầu của người ra giá, còn có một loạt ảnh hình như là ảnh chụp lén.
Trong ảnh, Khương Lạc Lạc ngồi trên sô pha của trung tâm trương mại, trên mặt cười tươi, nhìn người đối diện.
Bởi vì ảnh chụp đã bị nhòe, nửa khuôn mặt còn lại trên ảnh chụp không thấy rõ lắm, nhưng có thể thấy lờ mờ là người đàn ông mặc vest.
Phó Đình Xuyên nhíu mày, gọi điện thoại.
Sau một lát, xử lý xong những tấm ảnh chụp được gửi tới.
Ngón tay Phó Đình Xuyên ngừng lại cách màn hình 1cm, cuộn tròn một chút.
Lại nhấn mạnh xuống.
Nỗi đau bị phản bội dâng lên trong tim, hô hấp Phó Đình Xuyên thắt lại, hai tròng mắt màu đen mang theo tia kinh ngạc u ám, nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt trên ảnh chụp——
Bên mặt mang kính gọng vàng, khuôn mặt cao quý, khí phách cao ngạo vì ở địa vị cao lâu ngày, cưng chiều mà nhìn về phía Khương Lạc Lạc.
Những việc đó đều không quan trọng.
Quan trọng là, nếu gỡ cái mắt kính kia xuống, thì sườn mặt trên ảnh chụp giống hệt hắn……
Đèn điện thoại bị ấn xuống, ảnh ngược lạnh lùng sắc bén của Phó Đình Xuyên hiện lên trên màn hình.
Hắn ngẩn người nhìn màn hình điện thoại tối đen một hồi lâu, cuối cùng mỉm cười như mới vừa tỉnh mộng.
Chẳng trách Khương Lạc Lạc chọn mình.
Chẳng trách Khương Lạc Lạc một hai phải cùng mình kết hôn.
Thì ra ——
Là bởi vì gương mặt này.
Hắn chỉ là thế thân của người đàn ông này.
Đầu ngón tay nắm điện thoại chuyển sang màu trắng xanh, sườn mặt căng chặt là áp lửa giận xuống, từng tấc thiêu đốt lý trí hắn.
Cảm giác quyến rũ, dịu dàng bị quét sạch sẽ, trái tim như rơi vào động băng, quanh thân lạnh lẽo thấu xương.
Hắn còn tưởng rằng……
Hắn thật sự tưởng rằng, chàng tiên nhỏ đang cố gắng yêu hắn……
Khi ấy cậu cúi đầu nghiêm túc đeo chiếc vòng lên cho hắn, khi cậu ngồi trên ghế treo nhìn về phía hắn, khi lông mi cậu run rẩy vì bị hắn hôn lấy…….
Mỗi lần nhìn mặt hắn thì ảnh ngược trong mắt cậu, đến tột cùng là thế thân là hắn, hay là người đàn ông trên ảnh chụp này?
Trong không khí truyền đến một tiếng cười khẽ trào phúng, người đàn ông ngồi trên giường cúi đầu, bên miệng treo nụ cười lạnh băng.
Trên gương mặt lạnh lùng âm trầm của hắn càng thêm lạnh lẽo kiên định, tà mỹ giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lập loè ——
Ai cũng không thể cướp đi bảo bối của hắn.
……
Lúc Khương Lạc Lạc từ phòng tắm ra tóc vẫn chưa khô, hai tay cậu cầm khăn lông lau tóc, có lẽ vì ngâm trong bồn tắm quá lâu, nên hiện giờ người cậu mềm như bông, không có chút sức lực nào.
Nhìn thoáng qua chiếc giường trống, Khương Lạc Lạc thở nhẹ một hơi.
Cậu để chân trần đi trên sàn nhà, giọng nói bị hơi nước thấm vào càng thêm ngọt ngào mềm mại, “Phó Đình Xuyên ~”
Cửa phòng mở ra, Phó Đình Xuyên cầm điện thoại từ bên ngoài trở về, sắc mặt của hắn cũng không tốt gì mấy, nhưng sau khi nhìn thấy Khương Lạc Lạc, mặt mày hắn nháy mắt dịu xuống.
Khương Lạc Lạc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lên, làm nũng nói: “Phó Đình Xuyên ~ anh sấy tóc cho em đi~”
Phó Đình Xuyên sờ mặt cậu, đáy mắt sâu thẳm mang theo những cảm xúc phức tạp mà Khương Lạc Lạc không hiểu nổi, chậm rãi nói: “Được.”
Bị bế ngang đặt trên ghế, Khương Lạc Lạc vui vẻ lắc lắc chân, nhìn Phó Đình Xuyên lấy máy sấy đi tới, cậu cố ý vươn lòng bàn tay trắng trắng mềm mềm, đáng thương hề hề bán thảm: “Đỏ……”
Quả nhiên, Phó Đình Xuyên kéo tay cậu qua, cánh môi lạnh băng hôn hôn đầu ngón tay cậu, “Về sau không cần làm chuyện như vậy nữa.”
Tay nhỏ cuộn tròn, Khương Lạc Lạc mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Cho dù phải làm chuyện này lặp đi lặp lại cả ngày, cho dù có chán nản nhạt nhẽo, cậu cũng không cảm thấy vất vả.
Trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, được vòng tay rộng lớn của Phó Đình Xuyên ôm ấp vào sâu trong lòng ngực, được đôi môi mỏng lạnh lẽo của hắn hôn lên, cậu cảm thấy mọi nỗ lực cả ngày nay của mình đều được đền đáp.
Cậu dường như hiểu được vì sao những người đang yêu đương đều khó chịu khi phải làm những việc tầm thường.
Phó Đình Xuyên vui vẻ, cậu cũng vui vẻ theo.
Gió ấm xuyên qua từng sợi tóc, đầu ngón tay Phó Đình Xuyên lướt qua tóc cậu, vuốt ve tóc cậu, Khương Lạc Lạc ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, như chú mèo con đang chờ chủ nhân sấy khô lông.
Mèo con sau khi được sấy khô lông thì bị nhét vào bên trong chăn, Khương Lạc Lạc chơi điện thoại trong chốc lát, rồi bắt đầu trông mong nhìn chằm chằm về phía phòng tắm.
Tiếng nước rơi trên mặt đất, cậu phảng phất có thể thấy cánh tay rắn chắc của đối phương, dòng nước chảy xuống bả vai rộng lớn của hắn, dọc theo cơ ngực đến đường cong xinh đẹp trên tuyến nhân ngư….
Hơi nước sẽ làm ướt lông mày hắn, sẽ làm khuôn mặt sắc bén tuấn lãng của hắn trở nên mơ hồ, sẽ lướt qua sống mũi cao thẳng của hắn……
Trên má đột nhiên nóng lên, Khương Lạc Lạc chợt cúi đầu, vùi khuôn mặt nhỏ vào bên trong chăn, chỉ lộ ra hai cái vành tai ửng đỏ.
Cậu và nhân cách này của Phó Đình Xuyên đã ngủ trên cái giường này không chỉ một đêm, nhưng chưa từng có xảy ra chuyện gì quá mức.
Không biết buổi tối hôm nay……
Khương Lạc Lạc vô thức cắn cánh môi, bên má đỏ bừng, lại dúi đầu vào trong chăn lần nữa.
Tiếng bước chân từ phía phòng tắm truyền đến, càng lúc càng gần, nệm dịch chuyển một chút, tấm ngực ẩm ướt dán vào lưng cậu.
Áo chỗ bả vai bị kéo một chút, Phó Đình Xuyên vòng tay qua eo cậu, cúi đầu áp cánh môi lên xương bả vai cậu.
Thân thể Khương Lạc Lạc cứng đờ, tay chân luống cuống tùy ý để đối phương lột quần áo của mình xuống.
“Bảo bối.”
Giọng nói rõ ràng vang ở bên tai, người phía sau có giọng nói trầm thấp, nghe vô cùng quân tử.
“Có thể chứ?”
Khương Lạc Lạc lấy hai tay che mặt mình lại, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Có, có thể……”
Lời vừa dứt, không thấy Phó Đình Xuyên có phản ứng gì, Khương Lạc Lạc xấu hổ mặt đỏ bừng.
Cậu nói chuyện bằng cái giọng nũng nịu mềm mại như bông này, âm cuối còn phát run, nghe cực kì không có khí thế.
Cũng cực kì dễ bắt nạt.
Phó Đình Xuyên kéo bờ vai lật người cậu lại, khuôn mặt tuấn mỹ cách cậu gần 1cm, Khương Lạc Lạc không tự chủ được thả nhẹ hơi thở, khẩn trương mà nhìn Phó Đình Xuyên.
Đôi mắt ướt dầm dề nhìn hắn, trong trẻo như là nai con ngây thơ mờ mịt trong rừng sâu, Phó Đình Xuyên cúi đầu hôn hôn chóp mũi cậu, Khương Lạc Lạc đặt hai tay nhỏ lên hai bên đầu hắn, run rẩy nhắm hai mắt lại.
Vừa xinh đẹp vừa yếu ớt.
“Sao không nhìn anh?”
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông truyền đến, Khương Lạc Lạc mở to mắt, hàng mi dài rậm nâng lên, đuôi mắt hạnh nhân nhếch lên, như thể chúng được vẽ tỉ mỉ cẩn thận bằng những nét vẽ tinh xảo.
Tim đập thình thịch, Khương Lạc Lạc cắn môi, duỗi hai cái cánh tay ôm lấy cổ Phó Đình Xuyên.
Cậu dường như rất khẩn trương, khẩn trương đến mức thân thể run nhè nhẹ.
Phó Đình Xuyên hôn trán cậu trấn an, “Đừng sợ.”
Khương Lạc Lạc gật đầu, đáy mắt đều là ỷ lại, giọng điệu mềm mại: “Chồng……”
Người đàn ông trước mặt quá mức dịu dàng, khóe mắt và đuôi lông mày đều tràn ngập tình yêu, Khương Lạc Lạc đánh bạo thò lại gần, học bộ dáng của Phó Đình Xuyên áp cánh môi lên trán hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng do dự một lát, nhẹ giọng nói: “Lạc Lạc thích anh……”
Thân thể Phó Đình Xuyên cứng đờ, trong đầu có hai cái ý niệm xâu xé nhau.
Cái thanh tỉnh mang theo trào phúng: “Thích? nhìn ảnh ngược trong đáy mắt của em ấy đi, người mà em ấy thích đến tột cùng là Phó Đình Xuyên mày, hay là người đàn ông có gương mặt giống hệt may!”
Một giọng nói hàm chứa kiên trì cố chấp: “Nhỡ đâu…… nhỡ đâu em ấy thật sự thích mình……”
Vẻ mặt Phó Đình Xuyên biến ảo mấy phần, tựa hồ đang luẩn quẩn giữa do dự và quyết tâm, không xác định được.
Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ chậm rãi xoa mặt hắn, trên gương mặt xinh đẹp mềm mại mang theo tình yêu, đôi mắt sáng ngời nhấp nha nhấp nháy phản chiếu rõ ràng bộ dáng của hắn nơi đáy mắt.
Thoạt nhìn cực kỳ yêu gương mặt này của hắn.
Trái tim như bị cây kim mỏng đâm một cái, cả người như bị tạt một xô nước lạnh.
Phó Đình Xuyên xoay người xuống dưới, giơ tay tắt đèn, “Ngủ đi.”
Khương Lạc Lạc ngơ ngác nhìn phòng ngủ tối om, không kịp phản ứng lại.
Đột nhiên có một bàn tay to kéo cả người cậu qua, ôm chặt vào trong lòng ngực.
Trong bóng đêm, có người sờ sờ mặt cậu.
Khương Lạc Lạc không biết sao mà ngửa đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Khuôn mặt của đối phương ẩn trong bóng tối không nhìn ra được bất luận biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đen láy kia dường như đang nhìn cậu xuyên qua bóng tối.
Khương Lạc Lạc không biết đã xảy ra chuyện gì, thử dùng ngón tay thăm dò nắm lấy tay Phó Đình Xuyên.
Thật lâu sau, Khương Lạc Lạc không thể đánh bại được cơn buồn ngủ ập tới, bắt đầu tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Trong mơ hồ, một bàn tay to luồng vào trong khe hở giữa những ngón tay của cậu đan mười ngón vào nhau, trong bóng đêm truyền đến giọng nói của người đàn ông, điên cuồng cố chấp nồng đậm trong đêm dài:
“Của tôi.”
-
Sáng sớm, tiếng điện thoại rung quanh quẩn ở trong phòng, Khương Lạc Lạc xoa đôi mắt bò dậy, phát hiện trong phòng ngủ không có một bóng người, nhưng phòng tắm có tiếng bàn chải điện.
Điên thoại của Phó Đình Xuyên còn rung “brừ brừ brừ brừ” không ngừng trên đầu giường.
Khương Lạc Lạc nghiêng người chạm vào điện thoại, mang dép lê đến kéo cửa phòng tắm ra.
Giương mắt nhìn đôi mắt tinh nghịch kia, bá tổng Phó Đình Xuyên nhận điện thoại, còn không quên xoa bóp mặt cậu, trêu chọc:“Thấy chồng, cũng không chào hỏi?”
Nghe được Khương Lạc Lạc mềm mại gọi chồng, hắn mới bắt đầu nghe điện thoại.
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại dồn dập: “Phó tổng! Có chuyện rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương