Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống
Chương 42: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 42 (Xong)
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
___________________42
Hôn lễ được định vào đầu tháng 8, và đã cử hành đúng hạn.
"Khương tiểu thiếu gia thật xinh đẹp!"
Nhà tạo mẫu tóc nhìn người trong gương, nhịn không được liên tục khen ngợi: "Lát nữa Phó tổng nhìn thấy ngài, e rằng linh hồn nhỏ bé cũng không tìm thấy!"
Khương Lạc Lạc cong cong khóe miệng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp trong gương nở nụ cười.
"Làm phiền ngài rồi, tôi có chút mệt, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát."
Nhà tạo mẫu thấu hiểu, chu đáo đóng cửa lại.
Nụ cười trên mặt của Khương Lạc Lạc cũng biến mất, ngơ ngẩn mà nhìn bản thân mặc bộ vest trắng trong gương, con ngươi lập tức ươn ướt.
Nhìn thanh giá trị hảo cảm sắp đầy, hệ thống mở miệng an ủi: 【 Rất xin lỗi Lạc Lạc...... Cậu đừng quá khổ sở......】
Khương Lạc Lạc đỏ mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn rời khỏi anh ấy......"
【 Ở bên nhau lâu như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ được, chưa kể cậu không phải là người chuyên nghiệp, khó tránh khỏi sẽ đặt chân tình vào trong đó......】
Hệ thống thở dài, 【Cho dù bây giờ cậu không làm gì, bọn họ cũng sẽ yêu cậu như vậy, độ hảo cảm cũng sẽ đầy rất nhanh, cậu vẫn sẽ rời đi. 】
Hai giọt nước mắt trên lông mi lăn xuống, Khương Lạc Lạc rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
【 Thật ra, cậu cũng có thể suy nghĩ tích cực hơn, sau khi cậu làm xong hết nhiệm vụ, vẫn có thể trở về. 】
Khương Lạc Lạc lau lau nước mắt: "Thật sao?"
Giọng nói hệ thống dừng một chút, nhanh chóng chém đinh chặt sắt: 【 Đương nhiên là thật! 】
-
Những luống hoa hồng đỏ, trắng, hồng trên mặt cỏ dường như biến thành một biển hoa, tiếng nhạc du dương từng đợt bay tới, còn có tiếng nói chuyện của đám người, cực kì náo nhiệt.
Từ trước đến nay ở trên thương trường, mặt Phó Đình Xuyên luôn vô cảm, hôm nay lại mang theo nụ cười hiếm thấy, đi tới đi lui chào hỏi khách khứa.
"Phó tổng, chúc mừng chúc mừng! Ôm được mỹ nhân về!"
"Này, tôi đã thấy được bà Phó của chúng ta, đứng chung với Phó tổng, thật sự là không ai xứng đôi bằng!"
"Phó tổng thật là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, chúc mừng chúc mừng!"
Từng đợt từng đợt khách mời vào chỗ ngồi, Phó Đình Xuyên nhìn thoáng qua thời gian, thấy gần đến giờ.
"Thiếu gia, còn mười phút nữa, hôn lễ sẽ bắt đầu."
Phó Đình Xuyên khẽ gật đầu, vừa muốn xoay người rời đi, đã bị một giọng nói kiều mị phía sau gọi lại: "Anh Đình Xuyên!"
Phó Đình Xuyên xoay người, nhíu mày nhìn Bạch Đường.
Hiện giờ cậu ta trang điểm càng quyến rũ hơn, bộ vest bó sát bao lấy dáng người phập phồng uyển chuyển, như không xương mà rúc vào bên người người đàn ông trung niên, tùy ý để người nọ vuốt eo.
"Anh Đình Xuyên, sao anh kết hôn mà không phát thiệp mời cho em?"
Bạch Đường che miệng cười duyên: "Nếu không nhờ Hầu tổng, em cũng không vào được hôn lễ của anh~"
Thấy sắc mặt Phó Đình Xuyên trầm xuống, người đàn ông họ Hầu kia vội vàng buông Bạch Đường ra, cười lấy lòng: "Phó tổng, cậu ta nói cậu ta mất thiệp mời, nên tôi mới dẫn cậu ta vào......"
Phó Đình Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Đường, ánh mắt lạnh lùng sâu thẫm như mực, "Đừng có giở trò với tôi."
Nói xong xoay người rời đi.
Lúc này người đàn ông họ Hầu cũng nhìn ra được chút manh mối, sợ Bạch Đường phiền phức, không thèm chiếm tiện nghi, mắng hai tiếng đen đủi rồi cũng rời đi.
Trên mặt Bạch Đường vừa xanh vừa đỏ, ngón tay hung hăng nắm chặt, nhìn chằm chằm mặt Khương Lạc Lạc cùng Phó Đình Xuyên trên tấm poster một cách hung ác, như con rắn độc.
Trong lúc hôn lễ đang tiến hành.
Trong tiếng reo hò của khách khứa, một bàn tay của Phó Đình Xuyên đỡ eo Khương Lạc, một tay khác ấn vào ót cậu, hôn thật sâu.
Hơi thở chiếm hữu mạnh mẽ giao hòa nhuộm đỏ khuôn mặt Khương Lạc Lạc, người hôn cánh môi cậu dừng lại một lúc, sau đó trở nên vô cùng dịu dàng.
Trong lúc hai người tách ra, Phó Đình Xuyên chống trán lên trán cậu, trên gương mặt thanh nhuận mang theo nụ cười nuông chiều: "Bảo bối của anh, gả cho anh......"
Trong đám người lại có tiếng reo hò, thậm chí Tần Tranh ngồi hàng ghế đầu cũng phối hợp huýt sáo bảy tám tiếng.
【 Độ hảo cảm của mục tiêu công lược đạt 100, nhân vật chuẩn bị thoát ra——】
Một bóng hình từ phía sau ghế khách lao tới, cậu ta hung tợn nhìn hai người đang ôm nhau, nghiến răng nghiến lợi: "Đều tại các người! Đều tại các người!"
"Cái gì tôi cũng không có! Tôi hận các người! Các người dựa vào cái gì hạnh phúc như vậy! Các người thật đáng chết!"
Cậu ta giơ tay, họng súng đen nhắm ngay phía hai người.
【 cảnh báo! Tính mạng của kí chủ đang gặp nguy hiểm!! Cảnh báo!!! 】
Âm thanh báo nguy bén nhọn réo lên, Khương Lạc Lạc nghiêng nghiêng đầu theo bản năng, giữa đám người đang tươi cười, cậu nhanh chóng thấy được gương mặt nghiến răng nghiến lợi kia, và bàn tay sắp bóp cò.
Độ cong mượt mà hiện lên trong đôi mắt hạnh chất chứa hạnh phúc vẫn chưa tiêu tán, Khương Lạc Lạc không biết có sức mạnh từ đâu, bỗng nhiên đẩy Phó Đình Xuyên đang ôm mình ra.
"Đùng ——"
Tiếng súng chói tai vang lên, ngực của Khương Lạc Lạc xuất hiện một lỗ máu, lung lay, như diều đứt dây, ngã xuống......
"Lạc Lạc!"
Ánh mắt Khương Lạc Lạc tan rã, nghe thấy tiếng gào thét thê lương, rồi phát hiện mình không thể nhìn rõ Phó Đình Xuyên nữa.
Ngực đau từng đợt, có lẽ trái tim còn đau hơn, Khương Lạc Lạc muốn mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ có thể phun ra từng ngụm máu tươi.
Phó Đình Xuyên luống cuống tay chân che kín ngực Khương Lạc Lạc, nhưng vẫn không ngăn được máu tươi ào ạt chảy ra ngoài.
Hắn ôm chặt người trong lòng ngực, hoảng loạn dùng tay lau vết máu trên mặt cậu hết lần này đến lần khác, hoảng loạn đến nỗi nhiều lần làm dơ khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ kia.
Khương Lạc Lạc nỗ lực bắt lấy tay hắn, giọng nói nhỏ đến mức dường như muốn chìm trong đám người ồn ào, nhưng Phó Đình Xuyên chắc chắn biết, câu nói kia là:
"Phó Đình Xuyên, em yêu anh."
"Sẽ không có việc gì! bảo bối của anh sẽ không có việc gì!"
Phó Đình Xuyên ôm chặt lấy người trong lòng ngực, dưới ánh mắt sợ hãi của bác sĩ cấp cứu, hôn đi hôn lại đôi môi lạnh băng của Khương Lạc Lạc......
......
Phó Đình Xuyên mặc bộ vest màu đen, ôm bó hoa hồng trắng trong tay, đứng trước bia mộ.
Đường nét gương mặt sắc sảo vô cùng lạnh lẽo, hắn quỳ trên mặt đất, ôm hoa đặt trước bia mộ, ngón tay run rẩy xoa tấm ảnh trắng đen.
Người trên ảnh chụp ngượng ngùng cười khẽ, mặt mày phản chiếu dãy ngân hà lộng lẫy, cười cực kì ấm áp.
Phó Đình Xuyên vô cảm lướt đầu ngón tay từ ảnh chụp lạnh băng đến dòng chữ to phía dưới "Mộ của vợ yêu Khương Lạc Lạc".
"Phía dưới lạnh không? Bảo bối có sợ không?"
Hầu kết Phó Đình Xuyên lăn lộn một chút, "Chồng sẽ nhanh chóng đến bên em."
"Đời đời kiếp kiếp, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa."
Nhà họ Bạch hoàn toàn biến mất trên thế giới, còn Bạch Đường bị chặt thành gậy người, không biết là đưa đi Thái Lan, hay là đoàn xiếc thú Lào.
Cậu ta sẽ không chết, cậu ta sẽ vĩnh viễn cõng tội nghiệt mà sống, dùng quãng đời còn lại của mình để chuộc tội.
Mà bản thân, cuối cùng vẫn không đổi được bảo bối của mình về.
Phó Đình Xuyên bước lên tầng cao nhất của cao ốc, cầm công tắc điều khiển từ xa trong tay.
Từ lúc Khương Lạc Lạc ngã vào trong lòng ngực hắn hắn, hắn đã sớm tâm như tro tàn.
Sống cũng vô vị.
Không bằng làm nổ tung tất cả, để hắn mang theo một màn pháo hoa thế giới hoành tráng, đi gặp bảo bối của hắn.
Trời đã sập tối, bỗng nhiên vang lên một trận tiếng chim hót, Phó Đình Xuyên bình tĩnh ngước mắt, nhìn đàn chim bay giữa hoàng hôn.
Trong đầu hoảng hốt xuất hiện gương mặt Khương Lạc Lạc, ngày đó ở biệt thự ven biển, cậu cũng ngồi trước hoàng hôn như vậy, dựa vào trong lòng ngực hắn, ngón tay chỉ về phương xa: "Phó Đình Xuyên ~ mau nhìn ~"
Giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Thế giới này, thật tốt đẹp ha ~"
Tiếng cười cực kì vui vẻ.
"Lạch cạch" một tiếng, điều khiển từ xa rơi trên mặt đất.
Phó Đình Xuyên bỗng nhiên đưa tay che mặt, nước mắt tí tách chảy xuống từ khe hở ngón tay, theo ngón tay chạy dọc xuống làm ướt sợi dây buộc quanh cổ tay.
Không gì cản được người đàn ông sau cái chết của người yêu.
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, có tiếng khóc rống thất thanh.
Cuối cùng hắn vì người mình yêu mà buông tha cái thế giới tốt đẹp này.
Đôi giày da màu nâu đậm bước lên bậc cao nhất, thả người ngã xuống ——
Tiếng thở dài của người đàn ông quanh quẩn trong không trung, mang theo tình yêu đầy chờ mong:
"Bảo bối, đừng sợ......"
"Chồng đến bên em......"
......
【 công lược thành công! 】
Trong trạm trung chuyển thời không, Khương Lạc Lạc nhỏ giọng nức nở, ngón tay run rẩy xoa gương mặt người đàn ông trên màn hình.
【 đang phong ấn ký ức! 】
Máy móc phía sau lóe lên một luồng ánh sáng đỏ, Khương Lạc Lạc bị bắt nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sâu......
Edit: Gấu Trắng
___________________42
Hôn lễ được định vào đầu tháng 8, và đã cử hành đúng hạn.
"Khương tiểu thiếu gia thật xinh đẹp!"
Nhà tạo mẫu tóc nhìn người trong gương, nhịn không được liên tục khen ngợi: "Lát nữa Phó tổng nhìn thấy ngài, e rằng linh hồn nhỏ bé cũng không tìm thấy!"
Khương Lạc Lạc cong cong khóe miệng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp trong gương nở nụ cười.
"Làm phiền ngài rồi, tôi có chút mệt, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát."
Nhà tạo mẫu thấu hiểu, chu đáo đóng cửa lại.
Nụ cười trên mặt của Khương Lạc Lạc cũng biến mất, ngơ ngẩn mà nhìn bản thân mặc bộ vest trắng trong gương, con ngươi lập tức ươn ướt.
Nhìn thanh giá trị hảo cảm sắp đầy, hệ thống mở miệng an ủi: 【 Rất xin lỗi Lạc Lạc...... Cậu đừng quá khổ sở......】
Khương Lạc Lạc đỏ mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn rời khỏi anh ấy......"
【 Ở bên nhau lâu như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ được, chưa kể cậu không phải là người chuyên nghiệp, khó tránh khỏi sẽ đặt chân tình vào trong đó......】
Hệ thống thở dài, 【Cho dù bây giờ cậu không làm gì, bọn họ cũng sẽ yêu cậu như vậy, độ hảo cảm cũng sẽ đầy rất nhanh, cậu vẫn sẽ rời đi. 】
Hai giọt nước mắt trên lông mi lăn xuống, Khương Lạc Lạc rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
【 Thật ra, cậu cũng có thể suy nghĩ tích cực hơn, sau khi cậu làm xong hết nhiệm vụ, vẫn có thể trở về. 】
Khương Lạc Lạc lau lau nước mắt: "Thật sao?"
Giọng nói hệ thống dừng một chút, nhanh chóng chém đinh chặt sắt: 【 Đương nhiên là thật! 】
-
Những luống hoa hồng đỏ, trắng, hồng trên mặt cỏ dường như biến thành một biển hoa, tiếng nhạc du dương từng đợt bay tới, còn có tiếng nói chuyện của đám người, cực kì náo nhiệt.
Từ trước đến nay ở trên thương trường, mặt Phó Đình Xuyên luôn vô cảm, hôm nay lại mang theo nụ cười hiếm thấy, đi tới đi lui chào hỏi khách khứa.
"Phó tổng, chúc mừng chúc mừng! Ôm được mỹ nhân về!"
"Này, tôi đã thấy được bà Phó của chúng ta, đứng chung với Phó tổng, thật sự là không ai xứng đôi bằng!"
"Phó tổng thật là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, chúc mừng chúc mừng!"
Từng đợt từng đợt khách mời vào chỗ ngồi, Phó Đình Xuyên nhìn thoáng qua thời gian, thấy gần đến giờ.
"Thiếu gia, còn mười phút nữa, hôn lễ sẽ bắt đầu."
Phó Đình Xuyên khẽ gật đầu, vừa muốn xoay người rời đi, đã bị một giọng nói kiều mị phía sau gọi lại: "Anh Đình Xuyên!"
Phó Đình Xuyên xoay người, nhíu mày nhìn Bạch Đường.
Hiện giờ cậu ta trang điểm càng quyến rũ hơn, bộ vest bó sát bao lấy dáng người phập phồng uyển chuyển, như không xương mà rúc vào bên người người đàn ông trung niên, tùy ý để người nọ vuốt eo.
"Anh Đình Xuyên, sao anh kết hôn mà không phát thiệp mời cho em?"
Bạch Đường che miệng cười duyên: "Nếu không nhờ Hầu tổng, em cũng không vào được hôn lễ của anh~"
Thấy sắc mặt Phó Đình Xuyên trầm xuống, người đàn ông họ Hầu kia vội vàng buông Bạch Đường ra, cười lấy lòng: "Phó tổng, cậu ta nói cậu ta mất thiệp mời, nên tôi mới dẫn cậu ta vào......"
Phó Đình Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Đường, ánh mắt lạnh lùng sâu thẫm như mực, "Đừng có giở trò với tôi."
Nói xong xoay người rời đi.
Lúc này người đàn ông họ Hầu cũng nhìn ra được chút manh mối, sợ Bạch Đường phiền phức, không thèm chiếm tiện nghi, mắng hai tiếng đen đủi rồi cũng rời đi.
Trên mặt Bạch Đường vừa xanh vừa đỏ, ngón tay hung hăng nắm chặt, nhìn chằm chằm mặt Khương Lạc Lạc cùng Phó Đình Xuyên trên tấm poster một cách hung ác, như con rắn độc.
Trong lúc hôn lễ đang tiến hành.
Trong tiếng reo hò của khách khứa, một bàn tay của Phó Đình Xuyên đỡ eo Khương Lạc, một tay khác ấn vào ót cậu, hôn thật sâu.
Hơi thở chiếm hữu mạnh mẽ giao hòa nhuộm đỏ khuôn mặt Khương Lạc Lạc, người hôn cánh môi cậu dừng lại một lúc, sau đó trở nên vô cùng dịu dàng.
Trong lúc hai người tách ra, Phó Đình Xuyên chống trán lên trán cậu, trên gương mặt thanh nhuận mang theo nụ cười nuông chiều: "Bảo bối của anh, gả cho anh......"
Trong đám người lại có tiếng reo hò, thậm chí Tần Tranh ngồi hàng ghế đầu cũng phối hợp huýt sáo bảy tám tiếng.
【 Độ hảo cảm của mục tiêu công lược đạt 100, nhân vật chuẩn bị thoát ra——】
Một bóng hình từ phía sau ghế khách lao tới, cậu ta hung tợn nhìn hai người đang ôm nhau, nghiến răng nghiến lợi: "Đều tại các người! Đều tại các người!"
"Cái gì tôi cũng không có! Tôi hận các người! Các người dựa vào cái gì hạnh phúc như vậy! Các người thật đáng chết!"
Cậu ta giơ tay, họng súng đen nhắm ngay phía hai người.
【 cảnh báo! Tính mạng của kí chủ đang gặp nguy hiểm!! Cảnh báo!!! 】
Âm thanh báo nguy bén nhọn réo lên, Khương Lạc Lạc nghiêng nghiêng đầu theo bản năng, giữa đám người đang tươi cười, cậu nhanh chóng thấy được gương mặt nghiến răng nghiến lợi kia, và bàn tay sắp bóp cò.
Độ cong mượt mà hiện lên trong đôi mắt hạnh chất chứa hạnh phúc vẫn chưa tiêu tán, Khương Lạc Lạc không biết có sức mạnh từ đâu, bỗng nhiên đẩy Phó Đình Xuyên đang ôm mình ra.
"Đùng ——"
Tiếng súng chói tai vang lên, ngực của Khương Lạc Lạc xuất hiện một lỗ máu, lung lay, như diều đứt dây, ngã xuống......
"Lạc Lạc!"
Ánh mắt Khương Lạc Lạc tan rã, nghe thấy tiếng gào thét thê lương, rồi phát hiện mình không thể nhìn rõ Phó Đình Xuyên nữa.
Ngực đau từng đợt, có lẽ trái tim còn đau hơn, Khương Lạc Lạc muốn mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ có thể phun ra từng ngụm máu tươi.
Phó Đình Xuyên luống cuống tay chân che kín ngực Khương Lạc Lạc, nhưng vẫn không ngăn được máu tươi ào ạt chảy ra ngoài.
Hắn ôm chặt người trong lòng ngực, hoảng loạn dùng tay lau vết máu trên mặt cậu hết lần này đến lần khác, hoảng loạn đến nỗi nhiều lần làm dơ khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ kia.
Khương Lạc Lạc nỗ lực bắt lấy tay hắn, giọng nói nhỏ đến mức dường như muốn chìm trong đám người ồn ào, nhưng Phó Đình Xuyên chắc chắn biết, câu nói kia là:
"Phó Đình Xuyên, em yêu anh."
"Sẽ không có việc gì! bảo bối của anh sẽ không có việc gì!"
Phó Đình Xuyên ôm chặt lấy người trong lòng ngực, dưới ánh mắt sợ hãi của bác sĩ cấp cứu, hôn đi hôn lại đôi môi lạnh băng của Khương Lạc Lạc......
......
Phó Đình Xuyên mặc bộ vest màu đen, ôm bó hoa hồng trắng trong tay, đứng trước bia mộ.
Đường nét gương mặt sắc sảo vô cùng lạnh lẽo, hắn quỳ trên mặt đất, ôm hoa đặt trước bia mộ, ngón tay run rẩy xoa tấm ảnh trắng đen.
Người trên ảnh chụp ngượng ngùng cười khẽ, mặt mày phản chiếu dãy ngân hà lộng lẫy, cười cực kì ấm áp.
Phó Đình Xuyên vô cảm lướt đầu ngón tay từ ảnh chụp lạnh băng đến dòng chữ to phía dưới "Mộ của vợ yêu Khương Lạc Lạc".
"Phía dưới lạnh không? Bảo bối có sợ không?"
Hầu kết Phó Đình Xuyên lăn lộn một chút, "Chồng sẽ nhanh chóng đến bên em."
"Đời đời kiếp kiếp, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa."
Nhà họ Bạch hoàn toàn biến mất trên thế giới, còn Bạch Đường bị chặt thành gậy người, không biết là đưa đi Thái Lan, hay là đoàn xiếc thú Lào.
Cậu ta sẽ không chết, cậu ta sẽ vĩnh viễn cõng tội nghiệt mà sống, dùng quãng đời còn lại của mình để chuộc tội.
Mà bản thân, cuối cùng vẫn không đổi được bảo bối của mình về.
Phó Đình Xuyên bước lên tầng cao nhất của cao ốc, cầm công tắc điều khiển từ xa trong tay.
Từ lúc Khương Lạc Lạc ngã vào trong lòng ngực hắn hắn, hắn đã sớm tâm như tro tàn.
Sống cũng vô vị.
Không bằng làm nổ tung tất cả, để hắn mang theo một màn pháo hoa thế giới hoành tráng, đi gặp bảo bối của hắn.
Trời đã sập tối, bỗng nhiên vang lên một trận tiếng chim hót, Phó Đình Xuyên bình tĩnh ngước mắt, nhìn đàn chim bay giữa hoàng hôn.
Trong đầu hoảng hốt xuất hiện gương mặt Khương Lạc Lạc, ngày đó ở biệt thự ven biển, cậu cũng ngồi trước hoàng hôn như vậy, dựa vào trong lòng ngực hắn, ngón tay chỉ về phương xa: "Phó Đình Xuyên ~ mau nhìn ~"
Giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Thế giới này, thật tốt đẹp ha ~"
Tiếng cười cực kì vui vẻ.
"Lạch cạch" một tiếng, điều khiển từ xa rơi trên mặt đất.
Phó Đình Xuyên bỗng nhiên đưa tay che mặt, nước mắt tí tách chảy xuống từ khe hở ngón tay, theo ngón tay chạy dọc xuống làm ướt sợi dây buộc quanh cổ tay.
Không gì cản được người đàn ông sau cái chết của người yêu.
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, có tiếng khóc rống thất thanh.
Cuối cùng hắn vì người mình yêu mà buông tha cái thế giới tốt đẹp này.
Đôi giày da màu nâu đậm bước lên bậc cao nhất, thả người ngã xuống ——
Tiếng thở dài của người đàn ông quanh quẩn trong không trung, mang theo tình yêu đầy chờ mong:
"Bảo bối, đừng sợ......"
"Chồng đến bên em......"
......
【 công lược thành công! 】
Trong trạm trung chuyển thời không, Khương Lạc Lạc nhỏ giọng nức nở, ngón tay run rẩy xoa gương mặt người đàn ông trên màn hình.
【 đang phong ấn ký ức! 】
Máy móc phía sau lóe lên một luồng ánh sáng đỏ, Khương Lạc Lạc bị bắt nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sâu......
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương