Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống
Chương 6: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 6
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
Chỉ có ở watt
Tài xế xe ngừng lại bên đường cái, từ bên này đi qua đó hơn mười mét.
Phó Đình Xuyên một tay bung dù, dù to rộng nghiêng về phía Khương Lạc Lạc.
Mưa to vào buổi tối, đèn đường không đủ sáng, trên mặt đất chồng chất những vũng nước chứa đựng ảnh ngược của một dãy đèn đường, cũng có ảnh ngược hai thân ảnh đứng dưới dù.
Phó Đình Xuyên này so bá tổng Phó Đình Xuyên thoạt nhìn dễ ở chung hơn, Khương Lạc Lạc nhịn không được nói nhiều chút.
“Phó Đình Xuyên, anh hôm nay đi làm có thuận lợi không?”
“Thuận lợi.”
Bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Phó Đình Xuyên ôm lấy bờ vai của cậu kéo vào lồng ngực, tiếng bước chân ngừng lại.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi!”
Khuôn mặt nôn nóng của nam sinh chạy nhanh khom lưng xin lỗi, cầm cái dù che mưa xách theo cái túi, ánh mắt nhịn không được hướng về phía nữ sinh đang tức giận rời đi: “Thật sự xin lỗi, đụng vào các anh rồi!”
“Không có việc gì.”
Phó Đình Xuyên rũ xuống tay, nhìn về phía Khương Lạc Lạc, “Đi lên xe rồi nói.”
Trên xe độ ấm vừa phải, Khương Lạc Lạc ngồi một buổi trưa có chút mệt mỏi, vai lưng cứng đờ, cậu xoay chuyển đầu, ánh mắt nhìn đến vết thẫm màu trên tấm thảm xe màu kaki nhạt, đầu ngừng xoay.
Lại hướng lên trên xem, vết máu đỏ thắm uốn lượn trên ngón tay thon dài, một giọt rồi một giọt chậm rãi nhỏ xuống nhỏ.
Mà Phó Đình Xuyên rũ mắt nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đối với đau đớn, hắn hình như không cảm nhận được.
“Chắc chắn là vừa mới bị cái túi của nam sinh kia quẹt trúng, tôi nhìn thấy mặt trên của nó có rất nhiều đinh tán!”
Khương Lạc Lạc luống cuống tay chân mà rút khăn giấy ra, lo lắng mà nâng bàn tay Phó Đình Xuyên lên, trán tinh xảo nhíu chặt: “Sao anh không nói lời nào vậy Phó Đình Xuyên, người ta nói tay đứt ruột xót, nhất định là rất đau rất đau!”
Vết máu đã khô không lau đi được, như con rết quấn quanh ở trên ngón tay, Khương Lạc Lạc luống cuống tay chân mà móc đồ trong túi ra, lại tìm ra khăn lau khử trùng trong hòm thuốc, lau từng chút cho hắn, rồi dán băng cá nhân.
Nhưng cậu chỉ tập trung lau cho Phó Đình Xuyên, mà không để ý vết máu trên tay mình.
Vệt máu linh tinh leo lên ngón tay trắng nõn như ngọc, đỏ đến hoa lệ mà quỷ dị, nửa ngón tay hãm trong bóng ma, như là vô tri vô giác bước vào khu vực của ma quỷ.
Phó Đình Xuyên rũ mắt thưởng thức cái tay kia trong chốc lát, như ma quỷ theo dõi con mồi đi lạc dưới vực sâu.
Giữa mày hắn mang theo ý cười không rõ “Không có việc gì, không đau.”
……
Vào đêm, Khương Lạc Lạc mặc một thân áo ngủ màu trắng, nằm lên chiếc giường mềm mại, vừa mua sắm vừa cùng hệ thống nói chuyện phiếm: “Thật ra tôi cảm thấy Phó Đình Xuyên hiện tại khá tốt, thái độ đối với tôi cũng rất hiền lành.”
Hệ thống: 【 Nhưng tôi cảm thấy nhân cách đột nhiên bị phân liệt này của hắn rất kỳ quái. 】
Khương Lạc Lạc thêm vào giỏ hàng một đống hàng hóa thực phẩm, tiếp tục tự lẩm bẩm: “Hôm nay hắn vì tôi mà bị thương, tôi cảm thấy có chút áy náy.”
Hệ thống: 【 sao lại khéo như vậy? Khi đầu não khôi phục hoạt động, hắn liền phân liệt? 】
Số lượng trên giỏ hàng hiện mức cao nhất, Khương Lạc Lạc lấy ra sạch một đợt, rồi lại tiếp tục bắt đầu thêm vào:
“Aiz, nói thật, lúc xuống xe tôi thấy nửa bên áo khoác tây trang của hắn bị ướt, tôi càng áy náy, con người của hắn còn rất tốt bụng, tôi chỉ đối tốt với hắn một tí xíu mà hắn đã có thể hồi đáp tôi như vậy rồi.”
Hệ thống: 【 quên đi, hẳn là tôi nghĩ nhiều. 】
“Aiz, đây là lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ nên cũng không kinh nghiệm gì, chỉ coi hắn là một công cụ hình người, hiện tại nghĩ lại, vẫn là hơi quá đáng.”
“Chờ đến ngày mai, tôi nhất định đối xử với hắn tốt hơn!”
Hệ thống: 【 thật ra hắn cũng chỉ là một vai ác trong muôn vàn thế giới nhỏ, chắc là tôi suy nghĩ nhiều rồi. 】
“Vậy à! Mua xong rồi!”
Khương Lạc Lạc duỗi tay tắt đèn, cả người tiến vào trong chăn: “Ngủ ngủ!”
Hệ thống: 【……】
Edit: Gấu Trắng
Chỉ có ở watt
Tài xế xe ngừng lại bên đường cái, từ bên này đi qua đó hơn mười mét.
Phó Đình Xuyên một tay bung dù, dù to rộng nghiêng về phía Khương Lạc Lạc.
Mưa to vào buổi tối, đèn đường không đủ sáng, trên mặt đất chồng chất những vũng nước chứa đựng ảnh ngược của một dãy đèn đường, cũng có ảnh ngược hai thân ảnh đứng dưới dù.
Phó Đình Xuyên này so bá tổng Phó Đình Xuyên thoạt nhìn dễ ở chung hơn, Khương Lạc Lạc nhịn không được nói nhiều chút.
“Phó Đình Xuyên, anh hôm nay đi làm có thuận lợi không?”
“Thuận lợi.”
Bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Phó Đình Xuyên ôm lấy bờ vai của cậu kéo vào lồng ngực, tiếng bước chân ngừng lại.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi!”
Khuôn mặt nôn nóng của nam sinh chạy nhanh khom lưng xin lỗi, cầm cái dù che mưa xách theo cái túi, ánh mắt nhịn không được hướng về phía nữ sinh đang tức giận rời đi: “Thật sự xin lỗi, đụng vào các anh rồi!”
“Không có việc gì.”
Phó Đình Xuyên rũ xuống tay, nhìn về phía Khương Lạc Lạc, “Đi lên xe rồi nói.”
Trên xe độ ấm vừa phải, Khương Lạc Lạc ngồi một buổi trưa có chút mệt mỏi, vai lưng cứng đờ, cậu xoay chuyển đầu, ánh mắt nhìn đến vết thẫm màu trên tấm thảm xe màu kaki nhạt, đầu ngừng xoay.
Lại hướng lên trên xem, vết máu đỏ thắm uốn lượn trên ngón tay thon dài, một giọt rồi một giọt chậm rãi nhỏ xuống nhỏ.
Mà Phó Đình Xuyên rũ mắt nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đối với đau đớn, hắn hình như không cảm nhận được.
“Chắc chắn là vừa mới bị cái túi của nam sinh kia quẹt trúng, tôi nhìn thấy mặt trên của nó có rất nhiều đinh tán!”
Khương Lạc Lạc luống cuống tay chân mà rút khăn giấy ra, lo lắng mà nâng bàn tay Phó Đình Xuyên lên, trán tinh xảo nhíu chặt: “Sao anh không nói lời nào vậy Phó Đình Xuyên, người ta nói tay đứt ruột xót, nhất định là rất đau rất đau!”
Vết máu đã khô không lau đi được, như con rết quấn quanh ở trên ngón tay, Khương Lạc Lạc luống cuống tay chân mà móc đồ trong túi ra, lại tìm ra khăn lau khử trùng trong hòm thuốc, lau từng chút cho hắn, rồi dán băng cá nhân.
Nhưng cậu chỉ tập trung lau cho Phó Đình Xuyên, mà không để ý vết máu trên tay mình.
Vệt máu linh tinh leo lên ngón tay trắng nõn như ngọc, đỏ đến hoa lệ mà quỷ dị, nửa ngón tay hãm trong bóng ma, như là vô tri vô giác bước vào khu vực của ma quỷ.
Phó Đình Xuyên rũ mắt thưởng thức cái tay kia trong chốc lát, như ma quỷ theo dõi con mồi đi lạc dưới vực sâu.
Giữa mày hắn mang theo ý cười không rõ “Không có việc gì, không đau.”
……
Vào đêm, Khương Lạc Lạc mặc một thân áo ngủ màu trắng, nằm lên chiếc giường mềm mại, vừa mua sắm vừa cùng hệ thống nói chuyện phiếm: “Thật ra tôi cảm thấy Phó Đình Xuyên hiện tại khá tốt, thái độ đối với tôi cũng rất hiền lành.”
Hệ thống: 【 Nhưng tôi cảm thấy nhân cách đột nhiên bị phân liệt này của hắn rất kỳ quái. 】
Khương Lạc Lạc thêm vào giỏ hàng một đống hàng hóa thực phẩm, tiếp tục tự lẩm bẩm: “Hôm nay hắn vì tôi mà bị thương, tôi cảm thấy có chút áy náy.”
Hệ thống: 【 sao lại khéo như vậy? Khi đầu não khôi phục hoạt động, hắn liền phân liệt? 】
Số lượng trên giỏ hàng hiện mức cao nhất, Khương Lạc Lạc lấy ra sạch một đợt, rồi lại tiếp tục bắt đầu thêm vào:
“Aiz, nói thật, lúc xuống xe tôi thấy nửa bên áo khoác tây trang của hắn bị ướt, tôi càng áy náy, con người của hắn còn rất tốt bụng, tôi chỉ đối tốt với hắn một tí xíu mà hắn đã có thể hồi đáp tôi như vậy rồi.”
Hệ thống: 【 quên đi, hẳn là tôi nghĩ nhiều. 】
“Aiz, đây là lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ nên cũng không kinh nghiệm gì, chỉ coi hắn là một công cụ hình người, hiện tại nghĩ lại, vẫn là hơi quá đáng.”
“Chờ đến ngày mai, tôi nhất định đối xử với hắn tốt hơn!”
Hệ thống: 【 thật ra hắn cũng chỉ là một vai ác trong muôn vàn thế giới nhỏ, chắc là tôi suy nghĩ nhiều rồi. 】
“Vậy à! Mua xong rồi!”
Khương Lạc Lạc duỗi tay tắt đèn, cả người tiến vào trong chăn: “Ngủ ngủ!”
Hệ thống: 【……】
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương