Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Chương 52
Hắn ta muốn nói, bọn họ ức hiếp người quá đáng.Nhưng lại không muốn để bọn họ biết hắn ta thật sự dố ky rồi.“Doanh Vương, vừa nãy nghe Lý đại nhân nói, trong đêm ngày hôm qua ngài bị chó cắn… đây chính là chuyện phiền phức rồi, bị chó cắn nhất định phải chích ngừa phòng bệnh chó dại, tránh khỏi lây nhiễm đó!” ‘Vân Khương Mịch lắc đầu than thở, ánh mắt nhìn về phía hắn ta cũng ngập tràn cảm thông.“Chích ngừa phòng bệnh chó dại?” Lông mày Mặc Vân Khinh nhíu chặt: “Vân Khương Mịch, cô lại giở thủ đoạn gì thế?” Nói những từ hắn ta nghe không hiểu, nghe nhìn lẫn lộn hay sao?Mặc Phùng Dương cũng có chút tò mò.Những tháng này, trong miệng Vân Khương Mịch luôn luôn thốt ra một vài từ ngữ mà hắn nghe không hiểu được.Ngay cả Vân Lâm Phong cũng thường xuyên nói những từ mới lạ. Nếu không phải là Mặc Phùng Dương đã từng đọc sách ở Quốc Tử Giám mười mấy năm, e là còn cho rằng hắn không có văn hóa, nghe không hiểu hai mẹ con họ đang nói gì nữa!“Đúng vậy!” ‘Vân Khương Minh nghiêm chỉnh trang nghiêm nói: “Sợ là Doanh Vương còn không biết bệnh chó dại có biết bao nhiêu đáng sợ nhỉ?”“Không những sẽ học cách chó bò, học cách chó sủa, còn sẽ học cách ăn phân giống như chó, cắn người đó!”“Cô dọa ta” Mặc Vân Khinh dùng câu khẳng định.Chuyện cười!Từ cổ chí kim, trước giờ hắn ta chưa từng nghe nói thứ đáng ghét gì mà “bệnh chó dại”, gì mà học chó bò, học chó sủa, học chó ăn phân cắn người chứ! “Cô cho bổn vương là đồ ngốc sao?” Vẻ mặt Mặc Vân Khinh khinh thường: “Lão Thất, ngươi giam giữ Vân Khương Mịch tới mức ngu ngốc rồi đúng không?” Mặc Phùng Dương: “… lời của nàng ấy, chính là ý tứ của ta” Giao dịch của bọn họ giấy trắng mực đen viết vô cùng rõ ràng: Trước mặt mọi người, Mặc Phùng Dương bảo vệ Vân Khương Mịch vô điều kiện. “Bổn vương lười phải nhiều lời với các ngươi!” Mặc Vân Khinh lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo: “Nói chung, bổn vương đã cho ngươi cơ hội rồi, là ngươi tự mình không trân trọng, ngươi phải biết tính cách của ta” “Nội trong ba ngày, nếu như ngươi không tới phủ Doanh Vương, chủ động nhận tội xin l Ánh mắt của hắn ta trầm xuống: “Đừng trách bổn vương không nể tình nghĩa huynh đệ!” Lúc này, lại biết lấy tình nghĩa huynh đệ để nói chuyện. Mặc Vân Khinh phất tay áo rời đi. Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch bốn mắt nhìn nhau, hắn để nàng dìu lên xe ngựa. Sau khi dìu hắn xong, Vân Khương Mịch nịnh bợ bóp chân cho hắn, gương mặt nàng cười niềm nở: “Vương gia đói rồi sao? Thần thiếp đã chuẩn bị cho ngài cháo nấm hương thịt nạc, còn có dưa chuột muối khô, bánh bao nhân đậu đỏ…” Lời còn chưa nói dứt đã bị Mặc Phùng Dương chăn lại. Ánh mắt hắn lạnh lùng như lưỡi dao quét qua. Một tay đẩy nàng ra, không lạnh không nóng nói: “Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là trộm” Vân Khương Mịch mặt dày mỉm cười: “Vương gia anh minh! Ta thật sự có một chuyện muốn cầu xin vương gia đó.” Sắc mặt Mặc Phùng Dương càng tỏ vẻ không có tình người: “Bổn vương công việc bận rộn” Ngay cả tìm lý do để từ chối khéo léo cũng không tình nguyện, liền trực tiếp từ chối rồi! Vân Khương Mịch hít thở sâu một hơi; “Ta cho ngươi tiền”“Nói” Mặc Phùng Dương kiệm chữ như vàng.Quả nhiên, vẫn là câu nói đó: có tiền mua tiên cũng được.Tình cảm vợ chồng của họ là dùng tiền bạc để duy trì.Đôi vợ chồng giả bốn mắt nhìn nhau, Vân Khương Mịch cười mỉa mai một tiếng: “Mấy ngày trước, không phải là ta nhờ ngươi giúp đỡ tìm kiếm tiểu cung nữ mà Du Chí nói tới kia là ai đúng không?”“Trước mắt đã có đáp án rồi?” Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Đức phi rồi.Trước những dịp như thế này, nàng phải giải quyết khúc mắc với Mặc Lệ Nga.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương