Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
Chương 34: Chị Là Phụ Nữ, Không Phải Con Gái
Triệu Đại Vĩ lúng túng cúi gằm mặt xuống, chưa biết nên đáp lời của Trịnh Lệ Cúc như nào. Trịnh Lệ Cúc xua xua tay: “Vậy tôi về trước đây.” “Vâng.” Đợi Trịnh Lệ Cúc rời đi, Triệu Đại Vĩ tắm rửa sạch sẽ, rồi nhanh chóng vào thôn gọi người, lái chiếc xe moto ba bánh đi vào núi. Đến núi. Triệu Đại Vĩ hái được mấy giỏ nấm lớn một cách dễ dàng và chuyển chúng ra bên ngoài núi. Thôn dân ở ngoài núi mau chóng đặt những giỏ nấm này lên chiếc xe moto ba bánh của anh. Triệu Đại Vĩ nói: “Mọi người làm xong thì đứng ở chỗ xe moto ba bánh đợi tôi, tôi có chút chuyện phải làm.” “Được!” Khoản tiền lương mà Triệu Đại Vĩ trả cho mấy người đó bằng thu nhập cả một ngày làm việc của họ, nên họ đứng ở bên đường đợi thêm một lúc cũng không có vấn đề gì. “Làm túi thơm xua đuổi côn trùng, rắn rết cho thím Lệ Cúc và Hồng Hồng thì phải tìm được những vị dược liệu này.” Triệu Đại Vĩ vào trong núi tìm chúng. May mắn thay, những vị dược liệu này rất dễ bắt gặp và không quá khó tìm, nên anh không mất quá nhiều thời gian để hái hết chỗ dược liệu đó. Đúng lúc chuẩn bị rời đi, anh bỗng nảy ra một ý nghĩ. “Đúng rồi, mình có thể làm túi thơm xua đuổi côn trùng, rắt rết thì đương nhiên cũng có thể làm những loại túi thơm khác.” “Bây giờ, nhiều người trong nội thành ngủ không ngon giấc, phải dùng đến thuốc ngủ, mà loại thuốc đó rất có hại cho sức khỏe. Nếu mình làm túi thơm có tác dụng hỗ trợ cho giấc ngủ thì chẳng phải sẽ bán được hay sao?” Sẵn ý tưởng này, anh tiện tay hái thêm những dược liệu có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ bỏ vào chiếc túi da rắn. Sau đó. Triệu Đại Vĩ xuống núi, trả tiền công cho mấy người công nhân rồi lái xe moto ba bánh rời đi. “Khoản tiền này dễ kiếm thật đấy!” Mấy thôn dân vui đến mức cười không ngậm được miệng. Triệu Đại Vĩ lái xe đi đến khách sạn Trường Ca Thái Vi. . Truyện Khoa Huyễn“Hôm nay sao mà đến muộn thế, may là chúng tôi vẫn còn ít hàng tích trữ, chứ không thì có khi hôm nay chúng tôi sẽ phải tạm dừng combo nấm dại mất!” Tôn đầu bếp nói. “Xin lỗi, tôi ngủ quên. Đây, tôi mang cho ông hai trăm cân nấm của ngày hôm nay.” “Được.” Tôn đầu bếp cười cười: “Thật ra, không cần cứ là mỗi ngày hai trăm cân đâu, cậu có thể đưa nhiều hơn một chút, bình thường khách sạn chúng tôi tiêu thụ hết hai trăm cân nấm nhanh lắm.” “Vậy à, được, lần sau tôi đem đến nhiều hơn.” Triệu Đại Vĩ vừa gật đầu vừa cảm thấy hơi khó hiểu, thật sự là có nhiều người giàu sẵn sàng bỏ ra hàng trăm tệ mỗi ngày chỉ để ăn loại nấm dại này đến vậy à? Nhưng, chuyện này cũng không chắc lắm, suy cho cùng thì Phong Lâm cũng được xem là một thành phố lớn, số lượng người giàu không đủ mười vạn thì cũng phải có đến hơn một vạn người. Hơn nữa, nếu món nấm dại vài trăm tệ này ngon thật thì những người công nhân, cán bộ thuộc tầng lớp trung lưu cũng có thể chi trả được. Lúc này, Lý đầu bếp đã cân xong số nấm kia: Hai trăm mười hai cân! Ngay lập tức, Triệu Đại Vĩ nhận được hơn bốn vạn tệ. “Triệu tiên sinh, giám đốc của chúng tôi nói, nếu anh đến khách sạn chúng tôi thì mời anh đến phòng làm việc của tổng giám đốc một chuyến.” Người đẹp phụ trách tài chính nói. “Đến phòng làm việc của chị Tuyết Nhã?” Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi biết rồi.” Cốc cốc cốc! Triệu Đại Vĩ gõ cửa. Trong phòng bỗng truyền ra những tiếng sột soạt. Mối quan hệ giữa Triệu Đại Vĩ và Lâm Tuyết Nhã khá tốt nên sau khi gõ cửa, anh trực tiếp mở cửa bước vào. “Đại Vĩ!” Lâm Tuyết Nhã dừng việc đang làm lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Triệu Đại Vĩ: “Ngồi đi.” Vừa nói xong, chiếc máy tính trên bàn làm việc của cô ấy bỗng phát ra những tiếng nhõng nhẽo: “Đến đây, sắp sống rồi!” Hả! Lâm Tuyết Nhã giật mình vội vàng đưa tay ra lấy con chuột máy tính, nhưng vì quá xấu hổ nên cô ấy không cẩn thận làm đổ cốc nước bên cạnh! Mặc dù thế. Lâm Tuyết Nhã vẫn không quan tâm đến cốc nước bị đổ, vội vội vàng vàng nhấp chuột vào góc bên phải của trang web. Triệu Đại Vĩ nhanh chóng bước tới, giúp Lâm Tuyết Nhã dọn dẹp bàn sạch sẽ. Lâm Tuyết Nhã đỏ mặt, giải thích với dáng vẻ vừa xấu hổ vừa thẹn: “Bây giờ ở trên mạng thật là, một tý lại có kiểu trang web linh tinh, lộn xộn như này, tức chết mất.” “Ây dà, thật may người đứng đây là cậu đấy Đại Vĩ, đổi lại là người khác thì danh tiếng của chị đã bị bại hoại trên mạng rồi.” Triệu Đại Vĩ tỉnh bơ, nhân lúc Lâm Tuyết Nhã không để ý, anh lén nhìn vào trang web đó. Thì ra, Lâm Tuyết Nhã đang chơi trò xây dựng hậu cung được quảng cáo rầm rộ dạo gần đây trong giờ làm việc. “Chị Tuyết Nhã, sao chị lại chơi trò này vậy?” Triệu Đại Vĩ tò mò hỏi. “Hả?” Lâm Tuyết Nhã lại cuống quýt mở trang web đó ra, nhấp chuột vào phím tắt, đỏ mặt nói: “Đại Vĩ, sao thị lực của cậu tốt thế, bị cậu phát hiện rồi.” Nói rồi, cô ấy khẽ thở dài, vẻ mặt hiện lên sự bất lực, yếu ớt: “Vì chị đắc tội với Vương Hổ, nên bây giờ ông chủ rất không hài lòng về chị. Nếu không phải vì thành tích gần đây của tôi khá tốt thì không biết chừng, bây giờ tôi đã phải cuốn gói ra đi rồi.” “Hiện tại chị phải chịu rất nhiều áp lực, chỉ có thể chơi game để giải tỏa thôi.” Lâm Tuyết Nhã ôm đầu, sắc mặt phờ phạc, tiều tụy, thật khiến người khác thương cảm. “Tôi còn tưởng chị là chủ khách sạn này…” Triệu Đại Vĩ nói. “Cũng có thể coi là vậy, chị sở hữu mười phần trăm cổ phần của khách sạn, nhưng vẫn còn hai đối tác khác. Bọn họ chiếm cổ phần nhiều hơn, họ là ông chủ lớn, ông chủ thật sự của khách sạn này.” Triệu Đại Vĩ không tiện đánh giá chuyện nội bộ trong khách sạn của Lâm Tuyết Nhã, chỉ nói: “Chị Tuyết Nhã, chị vẫn đang ở trong khách sạn đó thôi? Chỉ cần chị có thành tích tốt thì ông chủ lớn cũng không thể đuổi chị đi được.” “Còn nữa, chị Tuyết Nhã, tôi thấy chị phờ phạc lắm, hai đêm nay chắc chị ngủ không được ngon giấc à?” “Vẫn là cậu hiểu chị.” Lâm Tuyết Nhã ngẩng đầu, mắt sáng lên: “Đại thần y, chắc chắn cậu có cách gì đó, đúng không?” “Đúng lúc tôi có mang theo ít dược liệu, tôi có thể làm cho chị một chiếc túi thơm ngay tại đây. Có điều, chưa qua quá trình điều chế nên hiệu quả có thể sẽ bị giảm bớt phần nào.” “Không sao, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề mất ngủ của chị là được rồi!” Lâm Tuyết Nhã vươn tay ra nắm lấy mu bàn tay của Triệu Đại Vĩ. Triệu Đại Vĩ rụt tay lại theo bản năng. Hành động này của anh khiến Lâm Tuyết Nhã bật cười: “Triệu Đại Vĩ, cậu sợ chị ăn thịt cậu à.” “Không phải, tôi thấy không quen khi được con gái cầm tay.” Triệu Đại Vĩ đỏ mặt. “Không có gì, chị là phụ nữ, cậu chỉ cần quen với cảm giác được phụ nữ cầm tay là được rồi.” Lâm Tuyết Nhã nháy mắt với Triệu Đại Vĩ. “Chị Tuyết Nhã, để tôi làm túi thơm cho chị.” Dù trong lòng Triệu Đại Vĩ thầm nghĩ Lâm Tuyết Nhã thật sự xinh đẹp như một nàng tiên, nhưng trong phòng làm việc này, anh sợ lại bị bắt tại trận như lần trước nên vội vàng chuyển chủ đề. “Ừ, cậu làm đi, chị xem hiệu quả có tốt không.” “Nếu tốt thì tôi làm túi thơm mang đến khách sạn của chị bán được không?” Triệu Đại Vĩ thấy khách sạn của Lâm Tuyết Nhã có nguồn khách hàng lớn, mà túi thơm của anh lại chưa có tiếng tăm gì, muốn tiêu thụ được thì phải tốn rất nhiều công sức. Nhưng, nếu để khách sạn Trường Ca Thái Vi giúp mình đẩy túi thơm này ra thị trường thì có thể giải quyết được vấn đề về nguồn khách hàng rồi! Lâm Tuyết Nhã nghe xong cũng rất ngạc nhiên, giống như được đả thông tư tưởng vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương