Tiểu Thư Bá Đạo: Vương Gia Ta Sủng Ái Ngươi
Chương 7
Thịnh mama cố gắng lấy lại bình tĩnh, bước tiếp 1 bước, mặt đen sì nhìn cô
"Ả ta chỉ là phế vật, mình là người của Kim Thư di nương à không là người của hoàng hậu, ả ta sẽ không dám làm gì mình đâu!"
- Tiểu thư, người đã phạm phải môn quy, thần chỉ đang thay mặt phụ thân người dạy dỗ lại người thôi, đó cũng là bổn phận của mama ta
- Thay mặt? Ngươi có đủ tư cách? Phụ thân ta vẫn còn chưa nói gì... các ngươi đã dám lên tiếng? Há chẳng phải coi thường?
Cô nói, sắc mặt ai nấy đều kinh sợ, từ khi nào miệng lưỡi cô lại sắc bén như vậy?
- Thần...
- Hơn nữa, nếu ta nhớ không nhầm thì y phục này của ta là do di nương gì gì đó đến tặng cho ta, nói là tâm ý của nàng ta nên ta mới mặc đến để gặp phụ thân...
Thịnh mama vẫn chưa kịp nói xong cô đã chen vào nói, cô tuyệt đối sẽ không để bà ta nói được thêm câu gì chỉ có thể đứng yên nhìn mọi thứ đang' đổ ngược lại' về phía bà ta, đây chính là thứ mà bà ta phải trả giá
- Ngươi... ngươi nói bậy... ta chưa từng đem đến cho ngươi
Kim Thư di nương giật mình hoảng sợ ngụy biện, kì thật, cô vẫn chưa nói tên là di nương nào mà
"Ngu xuẩn" Cô nghĩ- Ầu... Kim Thư di nương, sao người lại nói như vậy? Ta... vẫn chưa nói tên mà...
Nghe cô nói xong, bà ta lập tức chuyển sắc mặt, gương mặt trắng bệch không chút giọt máu
- Phụ thân... theo như lời tự khai của Kim Thư di nương... y phục này của con là do được tặng, nghe nô tỳ nàng ta bảo đó là tâm ý nên con mới lôi ra mặc để phụ thân thấy tự hào ai ngờ...
Cô quay sang nói với phụ thân cô, càng nói giọnh cô càng trở nên nghẹn ngào, đôi mắt dần long lanh nước mắt, dường như sắp khóc đến nơi
Phụ thân cô thấy như vậy, liền tức giận, ông đã hứa với mẹ cô sẽ không để cô phải rơi 1 giọt nước mắt nào nhưng bây giờ cô lại ở ngay trước mặt ông chuẩn bị rơi lệ
- Kim Thư, những điều Lâm Anh nói là thật? Ta thật sự không ngờ... ta cứ ngỡ nàng sẽ đối xử tốt với nó... ta có mắt nhưng lại bị mù rồi...
- Thân vương gia, thiếp không cố ý như vậy... là... là nô tỳ của thiếp xui thiếp làm vậy... thiếp không có ý đó...
Kim Thư di nương quỳ xuống đi đến chỗ ông, bám vào y phục, lôi nước mắt lưng tròng ra van xin
- Đến nước này rồi mà nàng còn đổ trách nhiệm cho người khác... nàng đừng tưởng có người thân là hoàng hậu mà ta không dám làm gì... chuyện của nhà ta, ta chưa cho phép đến cả Hoàng Thượng cũng không được phép xen vào!!!
Ông cầm y phục hất ra chỗ khác, Kim Thư di nương mất đà ngã xuống sợ hãi nhìn ông... Ông chỉ thẳng tay vào mặt bả rồi lạnh lùng tuyên bố. Đúng là như vậy a, ông là người mà ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nể vài phần, kính trọng vô vàn, chỉ cần ông nói mọi chuyện cũng đều nghe theo ông
- Thân vương gia... huhu...
- Người đâu nhốt Kim Thư di nương vào phòng, khi nào có sự cho phép của ta mới được thả... còn về Thịnh mama... xử theo môn quy!!! Kim Thư, ta hi vọng nàng có thể ăn năn hối cải!!!
Nghe sự chỉ thị của ông, gương mặt của Kim Thư di nương và Thịnh mama tái mét không nói năng được câu gì, chỉ có thể yên lặng bị người khác dẫn đi trong lòng lại vô cùng hận cô
- Phụ thân... thật ra cũng không cần phải vậy... chỉ là họ... có lẽ... không ưa con mà thôi... không cần phải nặng tay như vậy....
Cô ra vẻ bi thương tội nghiệp nói giúp bọn họ nhưng bên trong lại vô cùng đắc ý, không cần trực tiếp ra tay cô cũng có thể khiến họ phải trả giá... nhưng như này hãy còn nhẹ... cô vẫn cần phải tính kế lâu dài...
- Con gái... con không cần phải thương xót bọn họ... bọn họ đã hại con như này... thôi không nói vấn đề này nữa... tí nữa đến giờ ăn cơm ta sẽ cho người làm món con thích, thế nào?
- Woa, phụ thân người là nhất
Nói rồi cô nhảy bổ vào người ông ôm thật chặt
"Tốt thật, nguyên chủ lại có 1 người cha dịu dàng và chu đáo như vậy, ta sớm đã có thiện cảm rồi, ông cho ta có cảm giác của việc được nhận tình thương của cha như thế nào... mà... kiếp trước của ta... lại không có được"
Cô nghĩ trong đầu, gương mặt hiện rõ vẻ u buồn, đột nhiên cô nhớ ra thứ gì đó gương mặt lại chợt bừng tỉnh trở lại
- À phụ thân, con... có thể ra ngoài 1 chuyến được không?
- Con định đi đâu?
- Con ra ngoài mua chút đơn dược...
- Đơn dược? Con biết những loại đó?
Ông bất ngờ nói... Đơn dược là những loại dược dạng viên, là thuốc cũng vừa là bổ trợ cho tiên khí giúp tăng tu vi, được chia thành nhiều loại, có loại hạ đẳng dùng để bôi ngoài da, chữa vết thương nhẹ... loại dược trung đẳng dùng để làm lành vết thương nặng để lâu ngày, giải độc ở mức nhẹ... còn loại thượng đẳng là loại cao cấp nhất thường xuyên được mua lại bởi công tử tiểu thư nhà giàu bậc nhất đô thị, dùng để tăng tu vi hoặc giải độc ở mức nặng nhất, chữa lành mọi vết thương... hơn hết chúng được làm từ Luyện Đơn Sư, 1 trong những ngành nghề được nhân dân kính trọng nhất, có thể tu luyện được Luyện Đơn Sư cho dù là cấp 1 thì cũng được ai nấy nể phục rồi
Không ngờ được con gái ông lại biết những thứ này, trong thời gian ông đi vắng đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Không chỉ biết đâu, còn rất thành thạo là đằng khác... con đi đây
Cô cười tươi với ông rồi cũng nhanh chóng bỏ đi
Hết chương 7.
"Ả ta chỉ là phế vật, mình là người của Kim Thư di nương à không là người của hoàng hậu, ả ta sẽ không dám làm gì mình đâu!"
- Tiểu thư, người đã phạm phải môn quy, thần chỉ đang thay mặt phụ thân người dạy dỗ lại người thôi, đó cũng là bổn phận của mama ta
- Thay mặt? Ngươi có đủ tư cách? Phụ thân ta vẫn còn chưa nói gì... các ngươi đã dám lên tiếng? Há chẳng phải coi thường?
Cô nói, sắc mặt ai nấy đều kinh sợ, từ khi nào miệng lưỡi cô lại sắc bén như vậy?
- Thần...
- Hơn nữa, nếu ta nhớ không nhầm thì y phục này của ta là do di nương gì gì đó đến tặng cho ta, nói là tâm ý của nàng ta nên ta mới mặc đến để gặp phụ thân...
Thịnh mama vẫn chưa kịp nói xong cô đã chen vào nói, cô tuyệt đối sẽ không để bà ta nói được thêm câu gì chỉ có thể đứng yên nhìn mọi thứ đang' đổ ngược lại' về phía bà ta, đây chính là thứ mà bà ta phải trả giá
- Ngươi... ngươi nói bậy... ta chưa từng đem đến cho ngươi
Kim Thư di nương giật mình hoảng sợ ngụy biện, kì thật, cô vẫn chưa nói tên là di nương nào mà
"Ngu xuẩn" Cô nghĩ- Ầu... Kim Thư di nương, sao người lại nói như vậy? Ta... vẫn chưa nói tên mà...
Nghe cô nói xong, bà ta lập tức chuyển sắc mặt, gương mặt trắng bệch không chút giọt máu
- Phụ thân... theo như lời tự khai của Kim Thư di nương... y phục này của con là do được tặng, nghe nô tỳ nàng ta bảo đó là tâm ý nên con mới lôi ra mặc để phụ thân thấy tự hào ai ngờ...
Cô quay sang nói với phụ thân cô, càng nói giọnh cô càng trở nên nghẹn ngào, đôi mắt dần long lanh nước mắt, dường như sắp khóc đến nơi
Phụ thân cô thấy như vậy, liền tức giận, ông đã hứa với mẹ cô sẽ không để cô phải rơi 1 giọt nước mắt nào nhưng bây giờ cô lại ở ngay trước mặt ông chuẩn bị rơi lệ
- Kim Thư, những điều Lâm Anh nói là thật? Ta thật sự không ngờ... ta cứ ngỡ nàng sẽ đối xử tốt với nó... ta có mắt nhưng lại bị mù rồi...
- Thân vương gia, thiếp không cố ý như vậy... là... là nô tỳ của thiếp xui thiếp làm vậy... thiếp không có ý đó...
Kim Thư di nương quỳ xuống đi đến chỗ ông, bám vào y phục, lôi nước mắt lưng tròng ra van xin
- Đến nước này rồi mà nàng còn đổ trách nhiệm cho người khác... nàng đừng tưởng có người thân là hoàng hậu mà ta không dám làm gì... chuyện của nhà ta, ta chưa cho phép đến cả Hoàng Thượng cũng không được phép xen vào!!!
Ông cầm y phục hất ra chỗ khác, Kim Thư di nương mất đà ngã xuống sợ hãi nhìn ông... Ông chỉ thẳng tay vào mặt bả rồi lạnh lùng tuyên bố. Đúng là như vậy a, ông là người mà ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nể vài phần, kính trọng vô vàn, chỉ cần ông nói mọi chuyện cũng đều nghe theo ông
- Thân vương gia... huhu...
- Người đâu nhốt Kim Thư di nương vào phòng, khi nào có sự cho phép của ta mới được thả... còn về Thịnh mama... xử theo môn quy!!! Kim Thư, ta hi vọng nàng có thể ăn năn hối cải!!!
Nghe sự chỉ thị của ông, gương mặt của Kim Thư di nương và Thịnh mama tái mét không nói năng được câu gì, chỉ có thể yên lặng bị người khác dẫn đi trong lòng lại vô cùng hận cô
- Phụ thân... thật ra cũng không cần phải vậy... chỉ là họ... có lẽ... không ưa con mà thôi... không cần phải nặng tay như vậy....
Cô ra vẻ bi thương tội nghiệp nói giúp bọn họ nhưng bên trong lại vô cùng đắc ý, không cần trực tiếp ra tay cô cũng có thể khiến họ phải trả giá... nhưng như này hãy còn nhẹ... cô vẫn cần phải tính kế lâu dài...
- Con gái... con không cần phải thương xót bọn họ... bọn họ đã hại con như này... thôi không nói vấn đề này nữa... tí nữa đến giờ ăn cơm ta sẽ cho người làm món con thích, thế nào?
- Woa, phụ thân người là nhất
Nói rồi cô nhảy bổ vào người ông ôm thật chặt
"Tốt thật, nguyên chủ lại có 1 người cha dịu dàng và chu đáo như vậy, ta sớm đã có thiện cảm rồi, ông cho ta có cảm giác của việc được nhận tình thương của cha như thế nào... mà... kiếp trước của ta... lại không có được"
Cô nghĩ trong đầu, gương mặt hiện rõ vẻ u buồn, đột nhiên cô nhớ ra thứ gì đó gương mặt lại chợt bừng tỉnh trở lại
- À phụ thân, con... có thể ra ngoài 1 chuyến được không?
- Con định đi đâu?
- Con ra ngoài mua chút đơn dược...
- Đơn dược? Con biết những loại đó?
Ông bất ngờ nói... Đơn dược là những loại dược dạng viên, là thuốc cũng vừa là bổ trợ cho tiên khí giúp tăng tu vi, được chia thành nhiều loại, có loại hạ đẳng dùng để bôi ngoài da, chữa vết thương nhẹ... loại dược trung đẳng dùng để làm lành vết thương nặng để lâu ngày, giải độc ở mức nhẹ... còn loại thượng đẳng là loại cao cấp nhất thường xuyên được mua lại bởi công tử tiểu thư nhà giàu bậc nhất đô thị, dùng để tăng tu vi hoặc giải độc ở mức nặng nhất, chữa lành mọi vết thương... hơn hết chúng được làm từ Luyện Đơn Sư, 1 trong những ngành nghề được nhân dân kính trọng nhất, có thể tu luyện được Luyện Đơn Sư cho dù là cấp 1 thì cũng được ai nấy nể phục rồi
Không ngờ được con gái ông lại biết những thứ này, trong thời gian ông đi vắng đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Không chỉ biết đâu, còn rất thành thạo là đằng khác... con đi đây
Cô cười tươi với ông rồi cũng nhanh chóng bỏ đi
Hết chương 7.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương