Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Chương 38: Bữa ăn không bình thường - jenny bị bệnh
Cả đám kéo nhau đến nhà hàng Sashimi gần trường, vừa bước vào đã trở thành trung tâm chú ý của cả nhà hàng, 8 con người (4 cha mẹ kia đi mất òi), 4 nam 4 nữ tay trong tay, như một bức tranh được vẽ nên bởi bàn tay điêu luyện của vị họa sĩ tài giỏi...Sau khi gọi món thì ai cũng gắp lia lịa chỉ riêng Jenny cứ ngậm ngậm đũa ánh mắt nhìn xa xăm, bỗng...cô đứng bật dậy, chạy như bay vào nhà vệ sinh làm gì trong đó á không biết rồi đi ra với sắc mặt nhợt nhạt_nè Jenny, thường ngày bà ăn như trâu mà, sao giờ cứ gắp với chả mỏ y như chim vậy?- nó thấy lạ nên hỏi_à...chỉ là tui no rồi, tui đi dạo một chút- cô cười gượng cầm túi xách đi khỏi_trời ơi! trâu mà chê cỏ- Mindy ra vẻ bí hiểm_mèo mà chê mỡ- tới lượt Emily_chó mà ch...ahaha nhầm nhầm- nó xua tay cười cười khi thấy hai con bạn đang nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ_có một sự kì lạ nhẹ- cả ba cùng nói_lo ăn đi- Edward quát rồi đứng dậy_đi đâu thế?- nó kéo tay anh lại_đi theo cô ấy- anh khẽ cười rồi xoa đầu nó_xì...làm như tui còn nhỏ lắm á- nó trề môi_mà mày thấy lạ không, đĩa sashimi tươi sống như vậy mà cậu ấy không ăn, cứ bịt mũi bịt miệng, không lẽ....- Jason nhíu mày nói với Aubrey và hắn_cậu ấy có thai- tất cả cùng nói_dám lắm à- nó đập bàn_em chỉ giỏi đoán mò- hắn cốc yêu nó_hứ, về tìm hiểu sao- nó hất mặt rồi tiếp tục ăn_vậy đi- tất cả đồng thanh_nhưng nếu có thai thì phải nôn chứ...cậu ấy bình thường mà- đầu óc Aubrey vẫn chưa ngấm được nên ngơ ngác_nếu cậu ấy hành động rõ ràng như vậy thì mình đâu phải bàn chuyện- Jason cười xoa đầu anh_à...ủa, mày dám- anh sực tỉnh đánh cái bốp vào đầu Jason_huhu- anh đau đớn mếu máoTừ lúc về nhà tới giờ nó cứ lăn qua lăn lại suy nghĩ làm hắn nằm cạnh bên cũng mệt mỏi, quay lại ép nó vào người làm chị nhà khó thở cứ giẫy giụa_ưm..buông..- nó đánh vào ngực hắn_em không im là anh làm thịt em đóLời nói của hắn quả có trọng lượng, nó im thin thín luôn nhưng hơi tội cho hắn, anh Harry muốn chị tiếp tục giẫy giụa cơ "_ _. Nó vòng tay ôm lấy eo hắn rồi từ từ đi vào giấc ngủ với cái kế hoạch bá đạo hạt gạo vừa nghĩ ra...Sáng...nó mời tất cả đến nhà với lý do tân gia, bữa trước đến bị nó dọa chạy mất dép chưa kịp tham quan nhà cửa nên hôm nay cả đám mới có dịp ngắm nhìn, Jenny thấy hơi mệt nhưng nếu không đi là nó giết nên cũng cố lết xác đến. Khi thức ăn đã chín Emily vội vã bê ra cái bàn tròn, hôm nay thực đơn do chính tay người hầu nhà nó làm là cháo Ngao, lẩu cá....Jenny khẽ nhíu mày khi thấy thức ăn, điều này không qua mắt được tụi nó, gắp cho cô một miếng cá nó cười tươi_dạo này mi không khỏe hay sao mà sắc mặt nhợt nhạt thế?- miệng thì cười nhưng đôi mắt nó như muốn ăn tươi nuốt sống người khácĐương nhiên là cô có thể dễ dàng nhận ra ánh mắt nó có ý "không ăn là chết" rồi, nuốt nước bọt một cái rồi từ từ cho miếng cá vào miệng, nín thở và để miếng cá từ từ trôi vào bao tử_ọe...- cô hết chịu nổi bịt miệng lao vào WC_a...không lẽ là thật- Emily hoảng hốt_nhưng...với ai?- Mindy cũng hoảng không kém_xin lỗi, tao hơi mệt- cô gượng gạo_cậu uống sữa đi- hắn đưa cho cô_a..không cần- cô xua tay_em không sao thật chứ?- Edward lo lắng vuốt tóc cô_ukm- gật nhẹ đầu, cô cố cười với anhNhưng cơn choáng váng ập đến, mi mắt nặng trĩu khép xuống, thân hình cô đổ rạp vào lòng anh...tất cả hoảng loạn gọi tên cô, Edward nhanh chóng bế cô ra xe và đi thẳng đến bệnh viện...cả bọn cũng cuống quýt đi theo, còn Jenny, trong tiềm thức còn sót lại, cô sợ hãi, cô sợ điều mà tụi nó nghĩ sẽ là sự thật, cô đương nhiên biết bọn nó nghĩ gì rồi, bạn bè cả chục năm mà...Tất cả đang thẫn thờ chờ đợi, nó hối lỗi đứng trước mặt Edward, làm cách nào anh cũng không ngước mặt lên nhìn nó, đành dùng chiêu cuối: mỹ nhân kế.._oppa, mianhae (em xin lỗi)- nó dùng ngón tay chạm vào cánh tay anh_....- im lặng_oppa ~~~- nó kéo dài cả thước_được rồi, anh không giận- anh xoa đầu nó_jinjja? (thật sao?)- nó mắt cún con hỏi_ukm- anh cười nhẹĐúng lúc này *cạch* - cửa phòng khám bật mở, vị bác sĩ già đi ra, cả bọn nhanh chóng lao đến, mặt ai cũng hồi hộp_bạn tôi/cô ấy sao rồi?- đồng thanh_tiểu thư không sao, chỉ là tiêu hóa yếu, không nên ăn thức ăn tươi sống nặng mùi- ông điềm đạm nói_tiêu hóa yếu? chứ không phải có thai hả?- nó ngơ ngác_có thai? hahaha- ông bác sĩ bật cười_ông cười cái gì? coi thường tôi hả?- nó chống hông nhìn ông_tôi không dám...có nhiều người cũng nhầm lẫn như vậy nhưng thật ra chỉ do..._thôi đủ rồi, tôi muốn vào thăm bệnh- nó nhanh chóng ngăn bài diễn thuyết của ông bác sĩ lại_vâng- ông bác sĩ khẽ lắc đầu rồi đi mấtTheo ý bà xã nên hắn đã kêu Edward đi mua đồ ăn và anh chàng ngây thơ tin ngay nhanh chóng xuống can teen bệnh viện mua thức ăn cho vợ, còn tụi nó, vừa vào phòng bệnh thì thấy Jenny ngồi thẫn thờ trên giường, ánh mắt nhìn xa xăm...một bóng đèn 1000W xẹt qua đầu nó, làm bộ dạng tức giận tiến lại phía cô_mày đã làm gì thế hả?- nó hét, mọi người đứng ở cửa cũng ngạc nhiên_làm...làm gì?- cô run run hỏi_hừ...có thai, bác sĩ nói có thai là sao?- nó quát_có thai? không...không thể- cô ôm đầu, nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều_Jenny...- cả bọn dần hiểu ý định của nó nên nhanh chóng nhập vai "_ __đi..đi hết đi- cô gào lên_vk à, em sao thế?- Edward từ cửa đi vào ôm lấy cô_huhu...em có thai đúng không?- cô thút thít_gì chứ? Andrena- anh ngạc nhiên rồi quay qua quát nó_mianhae (xin lỗi)- nó cúi đầu_hừ...- anh giận dữ nhìn nó_mày lừa tao hả con kia?- Jenny quệt nước mắt hét_sorry, tại..- nó ấp úng_từ giờ không còn bạn bè gì hết á- cô phũ phàng_á huhuhu...không chịu đâu- nó nhõng nhẽo_hừ- cô quay mặt đi che giấu nụ cườiNó ngồi thụp xuống ăn vạ nhưng Jenny và Edward vẫn mặt lạnh, đưa mắt cầu cứu nhưng nhận lại vẫn là ánh mắt tiếc thương, mấy người này cũng có tội chứ đâu riêng gì nó nhưng tại sao chỉ có nó chịu tội, mếu máo thấy thương, Edward thiếu chút nữa là đi lại dỗ ngọt nó rồi_bà xã- hắn tiến lại vỗ vai nó_huhuhu...- nó khóc um lên_ngoan đừng khóc nữa- hắn vuốt tóc nó_hơ..hic...- ngất luôn (khóc nhiều quá, mệt, xỉu)Hắn cúi người bế nó rồi ra hiệu cho tất cả đi về, trả lại không gian riêng tư cho vk ck nhà Jenny, hai người nhìn theo nó cũng buồn buồn nhưng cũng vừa, ai biểu chọc chị -_-Hết..................
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương