Tiểu Thư Mèo Của Anh
Chương 17: Đổi tính nết rồi?
Gần cả tháng lưu lạc bên ngoài, cuối cùng tôi có thể về nhà rồi.
Tôi tính tự mò mẫm đường về, nhưng Phong Hiểu Hàn không yên tâm, kiên quyết đòi đưa tôi về.
“Lỡ chẳng may giữa đường cậu lại biến thành mèo thì sao?”
Một cái cớ vô cùng hợp lý, thứ cho tôi ngu văn dốt ý, không tìm được cách phản biện nên đành ngậm ngùi gật đầu.
Chúng tôi đi lúc trời đang ngả về chiều, những chuyện vừa qua cứ như giấc mơ vậy. Dù sao việc vô duyên vô cớ bị biến thành mèo nghe rất vô lý đúng không?
“Cậu đã nghĩ ra lý do gì chưa?”
“Nghĩ ra rồi. Nói là đi về quê bạn du lịch.”
“Ba mẹ cậu sẽ tin chứ? Liệu họ có đánh cậu không?”
Trông mặt hắn lo lắng làm tôi nảy ra ý xấu, cố ý trêu: “Chắc là đánh đó. Cậu không biết đâu, mẹ tôi khó tính lắm! Có khi còn phạt tôi quỳ vỏ sầu riêng cả đêm không chừng.”
Phong Hiểu Hàn dừng bước, nhìn tôi hồi lâu: “Vậy phải làm sao? Hay… cậu đừng về nữa?!”
Cái tên này ngốc thật hay giả vờ không biết. Tôi phì cười: “Phong Hiểu Hàn, tôi nói đùa thôi mà. Từ nhỏ đến lớn ba mẹ chưa đánh tôi bao giờ.”
“May quá!”
May? Tại sao? Tôi chính là kẻ thù truyền kiếp của hắn đó. Nghe thấy tôi không bị phạt, hắn vui đến vậy ư?
“Nếu có chuyện gì xảy ra cậu cứ đến tìm tôi. Yên tâm, chuyện biến thành mèo hoang đường này tôi tuyệt đối không nói nửa lời. Nếu không…”
Tôi theo phản xạ giơ tay bịt miệng hắn lại. Thề độc gì chứ? Ngốc à?
“Tôi tin cậu.”
Ở với hắn cũng một thời gian rồi, tôi có niềm tin vào nhân phẩm của Phong Hiểu Hàn. Tôi có thể tráo trở, hành xử vô lý chứ Phong Hiểu Hàn thì không bao giờ.
“Nhà tôi ở đằng trước rồi. Cậu về đi, đến đây được rồi.”
Ánh mắt hắn lóe lên tia luyến tiếc khó mà che giấu. Tôi mỉm cười, vờ như không nhận ra, bỏ mặc hắn đứng sau lưng mà tiến về cổng nhà.
“Yên Sơ!”
Đột nhiên hắn gọi tên, tôi dừng bước nhưng không ngoảnh đầu lại. Trong lòng thầm nghĩ không lẽ hắn… tỏ tình với tôi sao? Ở ngay chỗ này ư? Tuy không lãng mạn cho lắm nhưng bỏ qua được, xem như nể tình hắn nuôi cơm tôi mấy tuần nay vậy.
Tôi đỏ mặt, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi tắn hơn, theo phản xạ bẽn lẽn vuốt tóc. Không biết như này đã đủ xinh chưa ta?
“Cậu nhớ làm bài tập hè đấy. Câu nào không hiểu thì sang tôi hướng dẫn cho!”
Moẹ bà! Tôi trông mong gì ở cái tên trai thẳng không biết con gái phải mặc nội y rồi mới ra đường chứ?
Tôi thấy mình bị biến thành mèo lâu quá nên não cũng teo lại mất rồi. May mà không mở miệng nói gì, không thì xấu hổ đến mức đội nồi ra đường luôn.
***
Ba mẹ vừa nhìn thấy tôi, ba thì rưng rưng, mẹ thì mắng tôi không kịp vuốt mặt. Làm ơn đi, tôi vừa trải qua một kiếp sống không mấy suôn sẻ đấy.
Từ lâu tôi đã biết mình yêu thương ba mẹ nhiều nhưng không đồng nghĩa với việc chuyện gì cũng có thể mở miệng tâm sự. Có rất nhiều chuyện kể với người lạ, bạn bè luôn dễ dàng hơn nói với người thân trong gia đình. Một phần xuất phát từ trở ngại tâm lý tuổi dậy thì. Một phần là do tôi không muốn ba mẹ đi làm đã mệt, lại còn phải đau đầu xử lý mấy chuyện linh tinh mà cái tuổi ẩm ương này luôn thích phóng đại vấn đề lên.
“Con biết sai rồi. Sau này sẽ không tùy tiện bỏ đi nữa.”
Tôi ngoan ngoãn nhận lỗi như vậy càng khiến ba mẹ hoảng sợ. Bấy nhiêu cũng đủ để chứng tỏ bình thường tôi lì lợm đến nhường nào rồi. Thấy tôi như vậy mẹ tôi trách ba suốt ngày chỉ biết tới công việc, không quan tâm gia đình. Ba tôi mọi khi nhẫn nại mà nay cũng quay sang nói mẹ tôi hà khắc quá mức, nhà không phải nghèo cần gì ki bo với tôi như thế.
Nói qua nói lại một hồi thành ra hai người cãi nhau kịch liệt. Tôi mệt mỏi xoa đầu: “Con lên phòng làm bài đây.”
Ba mẹ sững sờ, nhìn tôi như thể gặp người ngoài hành tinh đáp đĩa bay xuống Trái đất.
“Bài tập hè, còn không làm thì không kịp đâu.”
Tôi lên phòng, thay quần áo, nằm trên chiếc giường cao su non êm ái. Phòng của tôi lấy tông chủ đạo là hồng phấn, từng góc nhỏ đều được thiết kế theo đúng sở thích của tôi. Tôi thấy thương cho Phong Hiểu Hàn, không biết hôm nay trở về hắn sẽ cảm thấy như nào? Có buồn không? Có … nhớ tôi không?
Tôi ngồi vào bàn học, chậm rãi lôi xấp bài tập hè trong cặp ra. Những bài này Phong Hiểu Hàn đã giảng đi giảng lại cho tôi nhiều lần rồi. Càng nhìn tôi lại càng nhớ đến những ngày chung sống với hắn, không cách nào tập trung được.
Thôi không suy nghĩ vớ vẩn lung tung nữa, tôi phải tập trung làm bài thôi. Chỉ hơn một tháng nữa sẽ gặp lại hắn, đã tốt nghiệp đâu mà bày đặt nhung với nhớ!
Nhưng tôi lại đánh giá IQ bản thân hơi cao rồi. Tôi giải được hai ba bài đầu đơn giản, kế đó thì ngồi lặng nhìn tờ đề.
Khúc này… Phong Hiểu Hàn đã giải thích cái gì ấy nhỉ?
Được rồi, ngoài IQ thấp, không giỏi đoán tuổi của người khác, thuộc hệ mù đường, tôi còn dễ bị phân tâm nữa, làm ba việc thì hết hai việc đã trớt quớt rồi.
“Con moẹ nó! Cho đề gì mà… Meo meo meo?”
Mía!!!! Tôi lại bị biến thành mèo rồi này!!!
Ba chữ “khó như quỷ” còn chưa kịp thốt ra đã biến thành thanh âm mèo quen thuộc. Không lẽ, cứ mỗi lần chửi thề tôi sẽ bị biến thành mèo sao?
Tôi hoang mang không biết nên làm gì. Mẹ tôi mà vào phòng thấy tự dưng xuất hiện một con mèo sẽ chửi ầm lên cho mà xem.
Đúng rồi, phải đi tìm Phong Hiểu Hàn!
Tôi tính tự mò mẫm đường về, nhưng Phong Hiểu Hàn không yên tâm, kiên quyết đòi đưa tôi về.
“Lỡ chẳng may giữa đường cậu lại biến thành mèo thì sao?”
Một cái cớ vô cùng hợp lý, thứ cho tôi ngu văn dốt ý, không tìm được cách phản biện nên đành ngậm ngùi gật đầu.
Chúng tôi đi lúc trời đang ngả về chiều, những chuyện vừa qua cứ như giấc mơ vậy. Dù sao việc vô duyên vô cớ bị biến thành mèo nghe rất vô lý đúng không?
“Cậu đã nghĩ ra lý do gì chưa?”
“Nghĩ ra rồi. Nói là đi về quê bạn du lịch.”
“Ba mẹ cậu sẽ tin chứ? Liệu họ có đánh cậu không?”
Trông mặt hắn lo lắng làm tôi nảy ra ý xấu, cố ý trêu: “Chắc là đánh đó. Cậu không biết đâu, mẹ tôi khó tính lắm! Có khi còn phạt tôi quỳ vỏ sầu riêng cả đêm không chừng.”
Phong Hiểu Hàn dừng bước, nhìn tôi hồi lâu: “Vậy phải làm sao? Hay… cậu đừng về nữa?!”
Cái tên này ngốc thật hay giả vờ không biết. Tôi phì cười: “Phong Hiểu Hàn, tôi nói đùa thôi mà. Từ nhỏ đến lớn ba mẹ chưa đánh tôi bao giờ.”
“May quá!”
May? Tại sao? Tôi chính là kẻ thù truyền kiếp của hắn đó. Nghe thấy tôi không bị phạt, hắn vui đến vậy ư?
“Nếu có chuyện gì xảy ra cậu cứ đến tìm tôi. Yên tâm, chuyện biến thành mèo hoang đường này tôi tuyệt đối không nói nửa lời. Nếu không…”
Tôi theo phản xạ giơ tay bịt miệng hắn lại. Thề độc gì chứ? Ngốc à?
“Tôi tin cậu.”
Ở với hắn cũng một thời gian rồi, tôi có niềm tin vào nhân phẩm của Phong Hiểu Hàn. Tôi có thể tráo trở, hành xử vô lý chứ Phong Hiểu Hàn thì không bao giờ.
“Nhà tôi ở đằng trước rồi. Cậu về đi, đến đây được rồi.”
Ánh mắt hắn lóe lên tia luyến tiếc khó mà che giấu. Tôi mỉm cười, vờ như không nhận ra, bỏ mặc hắn đứng sau lưng mà tiến về cổng nhà.
“Yên Sơ!”
Đột nhiên hắn gọi tên, tôi dừng bước nhưng không ngoảnh đầu lại. Trong lòng thầm nghĩ không lẽ hắn… tỏ tình với tôi sao? Ở ngay chỗ này ư? Tuy không lãng mạn cho lắm nhưng bỏ qua được, xem như nể tình hắn nuôi cơm tôi mấy tuần nay vậy.
Tôi đỏ mặt, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi tắn hơn, theo phản xạ bẽn lẽn vuốt tóc. Không biết như này đã đủ xinh chưa ta?
“Cậu nhớ làm bài tập hè đấy. Câu nào không hiểu thì sang tôi hướng dẫn cho!”
Moẹ bà! Tôi trông mong gì ở cái tên trai thẳng không biết con gái phải mặc nội y rồi mới ra đường chứ?
Tôi thấy mình bị biến thành mèo lâu quá nên não cũng teo lại mất rồi. May mà không mở miệng nói gì, không thì xấu hổ đến mức đội nồi ra đường luôn.
***
Ba mẹ vừa nhìn thấy tôi, ba thì rưng rưng, mẹ thì mắng tôi không kịp vuốt mặt. Làm ơn đi, tôi vừa trải qua một kiếp sống không mấy suôn sẻ đấy.
Từ lâu tôi đã biết mình yêu thương ba mẹ nhiều nhưng không đồng nghĩa với việc chuyện gì cũng có thể mở miệng tâm sự. Có rất nhiều chuyện kể với người lạ, bạn bè luôn dễ dàng hơn nói với người thân trong gia đình. Một phần xuất phát từ trở ngại tâm lý tuổi dậy thì. Một phần là do tôi không muốn ba mẹ đi làm đã mệt, lại còn phải đau đầu xử lý mấy chuyện linh tinh mà cái tuổi ẩm ương này luôn thích phóng đại vấn đề lên.
“Con biết sai rồi. Sau này sẽ không tùy tiện bỏ đi nữa.”
Tôi ngoan ngoãn nhận lỗi như vậy càng khiến ba mẹ hoảng sợ. Bấy nhiêu cũng đủ để chứng tỏ bình thường tôi lì lợm đến nhường nào rồi. Thấy tôi như vậy mẹ tôi trách ba suốt ngày chỉ biết tới công việc, không quan tâm gia đình. Ba tôi mọi khi nhẫn nại mà nay cũng quay sang nói mẹ tôi hà khắc quá mức, nhà không phải nghèo cần gì ki bo với tôi như thế.
Nói qua nói lại một hồi thành ra hai người cãi nhau kịch liệt. Tôi mệt mỏi xoa đầu: “Con lên phòng làm bài đây.”
Ba mẹ sững sờ, nhìn tôi như thể gặp người ngoài hành tinh đáp đĩa bay xuống Trái đất.
“Bài tập hè, còn không làm thì không kịp đâu.”
Tôi lên phòng, thay quần áo, nằm trên chiếc giường cao su non êm ái. Phòng của tôi lấy tông chủ đạo là hồng phấn, từng góc nhỏ đều được thiết kế theo đúng sở thích của tôi. Tôi thấy thương cho Phong Hiểu Hàn, không biết hôm nay trở về hắn sẽ cảm thấy như nào? Có buồn không? Có … nhớ tôi không?
Tôi ngồi vào bàn học, chậm rãi lôi xấp bài tập hè trong cặp ra. Những bài này Phong Hiểu Hàn đã giảng đi giảng lại cho tôi nhiều lần rồi. Càng nhìn tôi lại càng nhớ đến những ngày chung sống với hắn, không cách nào tập trung được.
Thôi không suy nghĩ vớ vẩn lung tung nữa, tôi phải tập trung làm bài thôi. Chỉ hơn một tháng nữa sẽ gặp lại hắn, đã tốt nghiệp đâu mà bày đặt nhung với nhớ!
Nhưng tôi lại đánh giá IQ bản thân hơi cao rồi. Tôi giải được hai ba bài đầu đơn giản, kế đó thì ngồi lặng nhìn tờ đề.
Khúc này… Phong Hiểu Hàn đã giải thích cái gì ấy nhỉ?
Được rồi, ngoài IQ thấp, không giỏi đoán tuổi của người khác, thuộc hệ mù đường, tôi còn dễ bị phân tâm nữa, làm ba việc thì hết hai việc đã trớt quớt rồi.
“Con moẹ nó! Cho đề gì mà… Meo meo meo?”
Mía!!!! Tôi lại bị biến thành mèo rồi này!!!
Ba chữ “khó như quỷ” còn chưa kịp thốt ra đã biến thành thanh âm mèo quen thuộc. Không lẽ, cứ mỗi lần chửi thề tôi sẽ bị biến thành mèo sao?
Tôi hoang mang không biết nên làm gì. Mẹ tôi mà vào phòng thấy tự dưng xuất hiện một con mèo sẽ chửi ầm lên cho mà xem.
Đúng rồi, phải đi tìm Phong Hiểu Hàn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương