Tiểu Thư, Ngoan Ngoãn Để Tôi Sủng Em
Chương 3: A Hiên, Chỉ Tôi Bài Này Với
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt một cái hai đứa trẻ đã sắp học xong sơ trung rồi. Lâm Vân Nhi càng lớn càng xinh đẹp nhưng theo đó lại là tính tình kiêu ngạo của một đại tiểu thư càng ngày càng cao."A Hiên, cậu đi mua kem cho tôi đi.", Cô bé vừa thể dục về lớp đã vội vàng lao đến chỗ của Lâm Hạo Hiên, thở hồng hộc đòi hỏi.Lâm Hạo Hiên nhìn cô không nói gì, như thể cậu đã quá quen với cảnh tượng này rồi. Cậu đưa cho cô một chiếc khăn tay,"Ăn kem không tốt."Lâm Vân Nhi không thèm đếm xỉa đến lời cậu nói, cô ngồi xuống ghế đạp đạp vào chân cậu mè nheo,"Không, cậu đi mua cho tôi nhanh lên!!"Suy cho cùng thì mọi yêu cầu của cô, Lâm Hạo Hiên chưa từng từ chối, dù cho nó có vô lí đến mức nào. Cậu gấp quyển sách dày cộp lại, đứng lên đi mua kem cho cô."Lâm đại tiểu thư, tý nữa có trận bóng rổ với trường Năng Khiếu bên kia đấy, cậu có đi không?", Một chàng trai nhìn khá là trẻ con đứng đằng sau đập đập quả bóng rổ trong tay, vừa cười vừa nói chuyện với cô.Cậu ta tên là A Minh, bạn cùng lớp với Lâm Vân Nhi, chuyên gia cùng cô đi quậy phá khắp nơi, cũng coi như là có quan hệ khá tốt với cô."Để xem đã, hôm nay papa về, tôi phải về sớm để ăn cơm với ông ấy.", Lâm Vân Nhi gác hai chân lên bàn, dáng ngồi rất ư là chị đại.Đúng lúc đó, Lâm Hạo Hiên từ ngoài đi vào. Cậu nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp của cô gác lên bàn, mơ hồ còn có thể thấy cả đồ lót bên dưới lớp váy đồng phục, chân mày lập tức nhíu chặt.Cậu đi qua chặn tầm mắt A Minh lại, lạnh mặt nhìn cậu ta,"Tiết sau kiểm tra Toán. Nếu lần này cậu không trên 50 điểm được thì tôi cũng không cứu cậu nữa đâu."A Minh nghe thế thì mặt tái mét lại, vội vàng chạy nhanh về chỗ lấy sách ra ôn bài."A Hiên, A Hiên, kem của tôi!!", Lâm Vân Nhi chìa chìa tay ra với cậu.Lâm Hạo Hiên quay qua nhìn cô, đưa túi kem mình vừa mới mua để lên bàn, cậu nhắc nhở,"Học sinh không được gác chân lên bàn.""Hừ, cậu không mách cô thì tôi cũng không bị mắng đâu."Lâm Hạo Hiên là lớp trưởng lớp cô, quả thật chỉ cần cậu không nói với thầy cô thì không ai có thể biết được cô có vi phạm nội quy hay không. Bởi căn bản bạn học trong lớp không dám làm trái ý cô. Chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị đại tiểu thư này ghim vào trong mắt.Cậu cũng tùy ý cô, chỉ là trên đùi cô có thêm một cái áo đồng phục mỏng nữa.Tiết Toán, tiết của thầy chủ nhiệm, mọi người đều ngồi thẳng tắp, nghiêm túc chuẩn bị làm bài kiểm tra.Thầy nhìn lướt qua cả lớp, ánh mắt tia tới chỗ bàn cuối, hắng giọng một cái mới bắt đầu nói,"Lâm Vân Nhi, cà vạt của em đâu?"Tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào phía cuối lớp, Lâm Vân Nhi nhướng mày một cái, quay sang hỏi người bên cạnh mình,"A Hiên?"Lâm Hạo Hiên thở dài một cái, cô nhóc này lại vứt lung tung ở đâu rồi.Cậu lấy từ trong cặp ra một cái cà vạt khác đưa cho cô. Lâm Vân Nhi tùy ý đeo vào rồi cười tươi với thầy.Thầy giáo đen mặt, quyết định không để ý đến cô nữa,"Cả lớp cất hết tài liệu, cặp sách để hết lên bục giảng, nếu để tôi phát hiện các cô các cậu dùng phao là tôi sẽ hủy bài thi. Rõ chưa?""Dạ...", Cả lớp hô lên một cách yếu ớt.Thầy giáo híp mắt nguy hiểm, cao giọng nói một lần nữa,"Nghe rõ chưa?""Dạ rõ ạ!!", Lần này thì hô to hơn rất nhiều.Sau khi phát đề thi thì bắt đầu tính giờ. Lớp học im lặng đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của nhau.Lâm Vân Nhi được coi là một thiên tài rất thông minh, nhưng cô lại vô cùng lười. Bài kiểm tra nào cũng chỉ lẹt đẹt toàn 30 đến 40 điểm. Ông Lâm nói nếu lần này cô thi không được 100 điểm, ông sẽ cắt tiền tiêu vặt tháng này của cô.Lâm tiểu thư khóc không ra nước mắt, cô quay sang nhìn tên cùng bàn vừa đẹp trai, vừa học giỏi, đã thế còn chăm chỉ bên cạnh thì càng thấy khó chịu hơn. Cô chọc chọc tay anh.Lâm Hạo Hiên đang làm bài thì quay sang nhìn cô, ngay lập tức bên mũi ngửi thấy hương chanh nhàn nhạt quen thuộc, Lâm Vân Nhi tiến sát vào người anh, nói thầm,"A Hiên, chỉ tôi bài này với!!"Hô hấp của anh có chút khó khăn, dù phòng học có bật điều hòa nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy nóng. Lâm Hạo Hiên hơi kéo cà vạt trên cổ, anh đưa bài dịch sang chỗ cô một chút để cô có thể dễ dàng chép hơn.Lâm Vân Nhi hí hửng, tuy là thầy phát đề thi có hai mã số, nhưng đề bài thì lại chẳng khác nhau chút nào. Cô chỉ cần thay số là được.Vì là trời nóng, cô lại vừa vận động nhiều xong nên ăn mặc có chút tùy ý. Cổ áo lại để mở nút trên cùng, bây giờ cúi người sang nhìn bài anh liền để lộ ra dây áo ngực bên trong. Lâm Hạo Hiên bối rối nghiêng người tránh tầm mắt ra chỗ khác.Cơ thể...có chút khó chịu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương