Tiểu Thư Nhà Nghèo Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo
Chương 4
Từng cơn mưa rơi rơi hay máu tim anh nhỏ giọt rơi Như có ai bóp tim anh nghẹn đau rất đau Vì em nói đôi ta là bạn thế thôi không gì hơn Nhưng bạn bè có thể nhớ nhau được không? Miss you so much And I Love You Tựa như tình yêu trong tay của anh Và muôn trùng xa xôi trong mắt em Trái tim gầy hao anh giờ biết sao Miss you so much And I Love You Mất em điều anh không bao giờ nghĩ đến Hãy nghĩ suy dù mai hỡi em Anh không muốn ta là bạn bình thường thế đâu Vẫn biết rằng sẽ không thay đổi Trái tim này sẽ thôi ước mơ Mà anh không thể ngăn nỗi nhung nhớ Cứ hay gọi tên em khi nhớ em Ngày qua người quan tâm anh để chi Để bây giờ anh không thể thiếu em Miss you so much And I Love You Mất em điều anh không bao giờ nghĩ đến Hãy nghĩ suy dù mai hỡi em Anh không muốn ta là bạn bình thường thế đâu vừa hát vừa nhìn nó, lúc này nó cũng cảm nhận được là cậu muốn nó hỉu nhưng nó làm lơ, phải công nhận là cậu ta hát rất hay lần đầu tiên nó nghe vì trên lớp có khi nào cậu ta hát đâu, hát cứ như ca sĩ ấy. Kết thúc buổi đi chơi đầy thú vị, chắc đây là lần đầu tiên nó cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ trong ngày này, có ý nghĩa nhất. Nó thầm cảm ơn cậu ta, nó hiểu nhưng dường như có cái gì đó bắt nó hok được thik cậu ta nhưng hok biết là gì nữa. Hôm nay là ngày 20/10 trường có tổ chức buổi văn nghệ, thế là được nghĩ 2 tiết đầu. Tại buổi lễ: Hôm nay là ngày 20/10 trường có tổ chức buổi văn nghệ, thế là được nghĩ 2 tiết đầu. Tại buổi lễ: - Sau đây sẽ là bài hát Ngày hạnh Phúc do em Lâm Thiên Hoàng trình bày. – thầy dẫn chương - trình nói. Tiếng vỗ tay vang lên, 1 cậu học sinh bước lên và sau đó là cất tiếng ca. - Sao thằng này nhìn thấy wen wen nhỉ? – nó nghĩ thầm. - Êk mày còn nhớ thằng này hok? Diễm Hồng làm nó cắt ngang suy nghĩ - Tao thấy wen wen nhưng hok nhớ gặp đâu rùi thì phải? - Trí nhớ mày tệ thế, nhớ hôm đi xem ca nhạc hok? Mày đụng phải 1 tên đó…. Nhớ hok? - Ak nhớ rùi, hèn chi thấy wen thế. Muk sao trước giờ hok thấy muk giờ lại lên đây hát nhỉ? - Uhm hok biết nữa? - Nhưng công nhận hát hay thiệt, chẳng lẽ trường mình mời zề hát ak? - Lý nào lại thế, hok đâu? - Uhm cũng đúng, trường mình đâu thiếu nhân tài, hehehe. - Thế thật ra hắn ……….là sao? - Thôi kệ hắn ta nghĩ chi ệt cầu mong là hok phải hok trường mình là được ak. Kết thúc buổi lễ, ai zề lớp nấy. Tiếp theo là giờ toán: - Êk sao thằng kia đi cùng với cô chủ nhiệm mình nhỉ? – Diễm Hồng lên tiếng - Lý nào là zậy, đừng nói là nó học lớp mình nha. – Nó nhăng mặt. - Hen xui ak, hihi, muk sao mày hok thik hả? tao thấy thằng đó đẹp trai muk, tao kết rùi đó nha. – Diễm Hồng nhìn hắn muk hok them để ý con bạn đang bực mình thế nào? - Xin giới thiệu với các em, hôm nay sẽ có một bạn gia nhập vào lớp ta. Tên bạn ấy là Thiên Hoàng. – cô giáo vừa giới thiệu xong là cả lớp hét lên. - Hehe như tao dự đoán nhỉ? Diễm Hồng nói - Haizaaaaaaaa! Gặp tên chắc xui xẻo nữa rùi. – Nó than vãn - Thiên Hoàng, em xuống bàn kề cuối ngồi. – Cô giáo vừa nói vừa chỉ. Ngờ đâu đó là bàn phía sau của nó ngồi. - Sao nó lại ngồi chỗ đó nhỉ? – Có ai biết rằng có một con mắt hình lựu đạn nhìn hắn, không ai khác đó là Gia Kiệt, người muk đã từng xin ngồi vị trí đó mà bị cô khướt từ. Hắn đi xuống nhìn nó có vẻ đã nhận ra nó là ai rùi. Cười một nụ cười có vẻ rất chi là đẻo. Đã vào giờ học, thầy cũng đã vào lớp. Một ngày tồi tề đối với nó, nó nghĩ vậy. - xin chào, mình giờ gặp nhau rùi nhỉ? – hắn nói nhỏ sau lưng nó - xin chào, mình giờ gặp nhau rùi nhỉ? – hắn nói nhỏ sau lưng nó - uhm, chào. – nó hơi bất ngờ nhưng cũng hơi sợ không biết gã này có trả thù mình vì chuyện hôm trước ko nhỉ? Nó đang suy nghĩ thì tiếng hén lại vang lên - đúng là ko đánh ko wen hi. – mặc cho hén nói gì nó vẫn cứ làm thinh. Giờ tan học: - Kiều My! Chờ mình zề với. – Gia Kiệt chạy tới chỗ nó thì Thiên hoàng cũng từ đâu đi đến - Xin lỗi bạn, mình có chuyện muốn nói với cô bạn này. - Tôi ko có chuyện gì để nói cả, mình zề đi Gia Kiệt. – Nó kéo tay Gia Kiệt đi - Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cô. – Hắn giật tay nó lại. - Này bạn làm gì thế? Cậu ấy bảo là ko muốn nói chuyện rồi còn gì, tránh ra. – Gia Kiệt hất tay hắn ra khỏi nó. - Ko phải chuyện của bạn.- Hắn nhìn Gia Kiệt có vẻ tức giận - Zậy chuyện cậu nói là gì, hay là chuyện lúc đi xem ca nhạc hả? muốn xin lỗi tôi hả? thôi đi tôi hok dám đâu. Bye! Đi thôi Gia Kiệt. – Nói một tràng nó kéo Gia Kiệt đi ko kịp cho hắn nói lời nào nữa để lại hắn nhìn theo mà bất lực. Hắn suy nghĩ mãi về nó và nghĩ sẽ làm cho nó đau đớn vì đã chọc tức hắn bằng cách sẽ cưa ngã nó rồi sau đó làm cho nó đau khổ. Về phần nó và Gia Kiệt: - cậu biết nó từ lâu ak? Gia kiệt hỏi - ko. – nó trả lời cụt ngủn - chứ sao……… - ko sao trăng gì hết, đạp nhanh lên nào. – không kịp để Gia Kiệt nói hết câu nó đã đạp lên trước. Tối đó tại nhà nó, nó đang online: Hoang tu kieu ngao: chào ban! Làm wen nhé. Tieu thu nha ngheo: chào bạn, bạn tên gì Hoang tu kieu ngao: mình là phong, còn bạn? Tieu thu nha ngheo: mình là Ngọc
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương